Trên bàn đá cẩm thạch ngoài ban công có trồng mấy chậu hoa với những bông hoa rực sắc đỏ, nhìn đã biết đây không phải phong cách của Vân Thâm.
Đợi đến lúc bác Vân, bác Khương về quê thì thể nào mấy chậu này cũng sẽ xuất hiện trong vườn hoa ở dưới tòa nhà, cô chú nào đi qua nhặt bừa về cũng được.
Hai ngón tay Vân Nhiêu vân vê cánh hoa, mỉm cười hỏi: “Anh, sao hôm nay sóng của anh lại tốt thế?”
– Chiều anh về thị trấn rồi.
Ở đầu dây bên kia, tiếng anh vừa trầm vừa rõ: “Anh thấy ảnh rồi, vòng tay hợp em lắm.”
Vân Nhiêu nghe anh nói vậy thì đã vô tình bứt luôn cánh hoa, sắc hoa đỏ rực rơi vào lòng bàn tay, cô nắm tay lại, cụp mắt xuống nhìn chiếc vòng long lanh yểu điệu trên tay mình.
– Em nhận mỗi cái vòng này thôi, mấy cái khác anh mang về hết đi.
“Được thôi.” Cận Trạch ngừng lại, trơ mặt ra: “Để anh tặng cô Khương vậy.”
– Anh…
Vân Nhiêu siết chặt tay, cô sực nhớ đến lời bố mẹ căn dặn hai anh em lúc đang ăn mà thấy tâm can mình trống rỗng, ra vẻ đùa cợt anh:
– Bố mẹ em không thích idol đâu.
Hình như Cận Trạch vừa cười: “Idol là idol, anh là anh.”
Giọng anh vẫn êm dịu như thế, tựa như cơn gió lành lạnh trong đêm đang hôn lên gương mặt, nãy Vân Nhiêu còn buồn thiu mà giờ đã thoải mái hơn rồi.
Cô suýt thì quên, anh là bạn thân của anh mình mà, đến giờ bố Vân mẹ Khương vẫn thích anh lắm. Dù bố mẹ có thành kiến với việc yêu người trong showbiz thì cũng sẽ không bảo thủ đâu.
Với lại, từ khi debut tới giờ Cận Trạch cũng chẳng có scandal nào cả, chắc chắn anh không phải kiểu người mà bố mẹ ghét.
“Nhà em có ai không?” Anh bỗng hỏi như vậy.
Vân Nhiêu ngoảnh lại nhìn bố mẹ đang nói chuyện ngoài phòng khách: “Em đang ở nhà anh em, cả nhà vừa ăn xong.”
– Ok. Nhà anh em ở đâu thế, gửi anh địa chỉ được không?
Cô ngạc nhiên: “Anh định làm gì á?”
Bấy giờ, Cận Trạch đang ngồi một mình trong phòng nghỉ bên cạnh phòng chụp hình, khuôn mặt anh vẫn còn lớp trang điểm, nét mỏi mệt ẩn hiện trên ấn đường anh.
Tối qua phải quay đêm nên đến giờ anh vẫn chưa được ngủ.
Anh ngồi vắt chân, tựa vào sofa, ngón tay phải xoa nhẹ hai bên thái dương, nghe thấy giọng nói đầy cảnh giác của người con gái qua điện thoại mà nỗi bi thương bỗng xộc vào tim anh.
– Không làm gì hết. Tháng sau anh rảnh, phải dành thời gian để gặp lão Vân, tăng tình anh em.
Đuôi mắt Vân Nhiêu cong cong nhưng chưa gì đã mếu luôn rồi: “Anh thì làm gì có thời gian…”
Cô cầm máy đứng ngoài ban công lâu lắm rồi, dáng người mảnh khảnh hơi tựa vào lan can, giọng nói nhỏ nhẹ, tay chân cũng không cử động nhiều nhưng nhìn đằng sau thì thấy cô vẫn hơi hơi xấu hổ.
Kết thúc cuộc gọi, cô vẫn không đặt máy xuống, và rồi một chất giọng trào phúng bất chợt vang ở bên tai:
– Nói chuyện với người yêu xong rồi đấy à?
Vân Nhiêu ngước lên nhìn khuôn mặt ác độc của ông anh mình thì sợ hết hồn, xong lại cười mỉa:
– Đồng nghiệp ý mà, chuyện công việc thôi.
Vân Thâm liếc cô rồi nhìn ra sau, thấy mấy châu hoa tầm thường chiễm chệ trên bệ cửa thì cau mày lại.
Anh tựa vào lan can ban công, đánh mắt sang Vân Nhiêu:
– Yêu thì cứ yêu đi, phải trẻ con đâu mà cứ lấp liếm.
Hôm Tết Thiếu nhi anh đến nhà cô ăn chùa, mà vừa vào cửa anh đã thấy sai sai rồi.
Dẫu rằng anh không thích xịt nước hoa nhưng mũi anh thính từ bé đến giờ. Dù mùi ấy hòa vào mùi cơm nhưng anh vẫn ngửi thấy hương nước hoa nam, hương giữa và hương cuối là mùi gỗ pha với mùi cỏ cây, nó hơi lành lạnh và sâu lắng, khác hoàn toàn cái mùi ngọt ấm mà Vân Nhiêu mê mẩn đó giờ, chắc chắn con bé không thể mua cho mình dùng cái loại này được.
Sau ấy, anh vào phòng ăn thì thấy trên bàn bày bốn món ăn với một bát canh, nhớ ra hôm qua con bé tự dưng hỏi anh công thức nấu ăn, lí lẽ như thật.
Vân Thâm thấy bực rồi đấy. Bình thường em mình thật thà nhát gan như thế mà lại dẫn trai về nhà, chứng tỏ tình cảm cũng thắm thiết đấy, nhưng đến giờ nó vẫn không thèm đánh tiếng với gia đình.
Mà hề hơn nữa đấy là hôm ấy anh vô tình đến nhà, rõ ràng mọi người có thể gặp nhau xởi lởi nhưng thằng đấy đỉnh quá, trốn luôn vào phòng con bé, tưởng người ta không nhận ra à?
Anh cố tình ăn lề mà lề mề, ăn xong còn lấy cớ đi rửa tay để thám thính phòng ngủ phụ. Anh không tiện lục tung phòng con bé nên giờ vẫn chưa thấy gì bất thường hết.
Đi ra phòng khách, Vân Nhiêu nói câu nào câu nấy cũng có ý đuổi anh đi, anh quyết định tương kế tựu kế. Sau khi dời xe sang chỗ khuất để tiện quan sát thì anh đã ngồi ở ghế lái há miệng chờ sung.
Trước giờ Vân Thâm đã chả có tính kiên nhẫn, ngồi canh được hơn một tiếng thì anh đã mệt rồi, nỗi bực trong lòng cũng chẳng còn tăm hơi.
Giờ thử hoán đổi vị trí cho nhau, nếu anh có người yêu nhưng lại không muốn kể cho em mình biết, xong rồi con bé đứng rình ở dưới nhà anh để xem bao giờ bạn gái anh về… Mịa, nghĩ thôi đã thấy biến thái quá thể.
Cuối cùng, với tính hiếu kì còn sót lại, anh đã để xe dưới nhà em gái, bật camera hành trình lên rồi tự bắt taxi về nhà.
Trưa thứ hai, anh đến lái xe về, xem camera đến tận ba bốn lần mà không tìm được người nào khả nghi.
Những cảnh quay trong camera nối tiếp nhau, nhìn rõ mồn một, chỉ có lúc ba bốn giờ sáng, một chiếc xe van đỗ trước xe anh, che hết camera của anh, khoảng 10 phút sau thì rời đi.
Vân Thâm coi đấy là một sự trùng hợp.
Nếu đúng vì tránh anh mà rời đi lúc ba bốn giờ sáng, đã thế còn cho xe chắn cả camera hành trình của anh thì đm biến thái quá rồi đấy, còn biến thái hơn việc anh canh me dưới nhà em gái gấp tỉ lần.
Trần đời không thể có loại biến thái như vậy được.
Chung quy lại thì giờ Vân Thâm mới chỉ biết em gái mình dẫn trai về nhà, còn trai là người yêu hay là cái bọn đầu trâu mặt ngựa thì anh vẫn phải điều tra tiếp.
Vân Nhiêu đứng cạnh anh, ngón tay chơi đùa với những phiến lá. Cô lầu bầu:
– Không có bạn trai thật mà.
Vân Thâm nhếch môi, lòng đang cười khẩy: “Bé Vân Nạo giỏi quá nhỉ, còn chưa yêu mà đã dẫn trai về nhà rồi.”
– Thế là anh giai mập mờ à?
Chiếc vòng trên tay hơi đung đưa, Vân Nhiêu chớp chớp mắt, thấy cụm từ này miêu tả sát đấy nhưng cô không thích cái xưng hô “anh giai mập mờ” chút nào, nghe tùy tiện và nông cạn quá đỗi, như thể nó là bong bóng sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào, khiến cho người ta chẳng thể yên lòng.
“Không phải.” Cô quay lại lườm anh, cũng bắt chước lại cái câu mà Vân Thâm vừa cãi mẹ trong bữa ăn: “Phụ nữ trọng sự nghiệp thì không rảnh làm ba cái chuyện này.”
Mặc dù Vân Thâm có chỉ số IQ rất cao nhưng EQ thì thấp kinh khủng. Giờ anh vẫn chưa nghĩ được lí do vì sao em gái lại phải lừa mình nên anh đành tin rằng cô đang nói thật.
Trong khắc lơ đãng, anh nhìn xuống vòng tay của Vân Nhiêu. Những viên kim cương hồng có độ trong và được cắt rất bén, sáu viên nối liền với nhau và đính trên chiếc dây chuyền màu bạch kim.
Chục nghìn tệ khéo cũng chưa mua được, ít nhất cũng phải sáu con số trở lên.
Mặc dù mấy năm nay gia đình đã giàu hơn nhưng thói quen tiết kiệm hình thành từ những năm tháng vất vả khi xưa cũng không dễ dàng thay đổi được, nhất là bố mẹ và anh, còn con bé thì không khổ lắm.
Vân Thâm không thích phung phí tiền bạc, từ khi anh lập nghiệp cũng đã kiếm được rất nhiều tiền, anh dành ra làm tiền tiết kiệm, đầu tư vào một số chỗ, còn lại thì gửi hết về nhà. Bố Vân mẹ Khương cũng không thích tiêu xài, trừ khoản tiền tiết kiệm để dành khi về già, còn đâu thì tiền toàn tiêu cho gái cưng.
Cho cô đi du học, mua cho cô căn hộ ở siêu đô thị top đầu, trang trải cho mọi chi phí và vẫn dành dụm ra được một khoản tiền khổng lồ để làm của hồi môn.
Vậy nên, người giàu nhất và có khả năng tiêu tiền nhất trong nhà họ Vân hiện giờ lại là bé út Vân Nhiêu.
Vân Thâm không có vấn đề gì với việc em gái mua chiếc vòng tay trị giá sáu con số, vốn dĩ số tiền đó cũng để cho cô tiêu thôi mà.
Chỉ là anh lại nghĩ đến một khả năng…
– Nạo à, dạo này mày y hệt phú bà rồi đấy.
Anh bỗng khẽ cười.
Vân Nhiêu nhíu mày với anh, hiếm khi nào lại bộc lộ ra vẻ ăn chơi như thế này: “Không được à?”
Vân Thâm đan hai tay vào nhau, liếc qua anh bố chị mẹ đang ngồi trong phòng khách rồi thì thầm vào tai cô:
– Nếu không phải người yêu, cũng chả phải mập mờ…
Anh ngừng lại, dò la kiểu nửa đùa nửa thật:
– Chả lẽ mày gọi vịt đến nhà à?
(*) Vịt là cách gọi khác của trai bao.
Vân Nhiêu:????
Cô chấn động não vì cái sự bất thường quá trớn của anh mình, mãi mà chưa bình tĩnh lại được.
Vân Thâm thấy cô đờ đẫn thì nghĩ mình đoán trúng phóc rồi, da gà da vịt nổi hết cả lên:
– Vl, mày giỏi đấy.
Thảo nào cứ giấu giấu giếm giếm không dám ra gặp người ta, nước hoa man mát cũng xịt thành kiểu dâm đãng như thế đấy.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy khuôn mặt Vân Nhiêu đã đỏ ửng lên, mới đầu cô còn mở miệng định cãi lại mấy câu nhưng sau không biết nghĩ thế nào mà chợt nói thành:
– Anh nói thế nào cũng đúng.
Ở thị trấn xa xôi cách mấy nghìn cây số, ảnh đế nổi tiếng nào đó đang quay phim thì tự dưng hắt xì mấy cái liền.
Ngoài ban công không có điều hòa, tối mùa hạ oi nồng, Vân Nhiêu không muốn lảm nhảm với anh mình nữa, cô cầm điện thoại quay người chạy về phòng khách mát rượi.
Sở dĩ cô hành xử với Vân Thâm như vậy không phải vì nổi loạn, ảo tưởng rằng mình có thể nuôi được idol. Chỉ là, cô sực nhận ra rằng, vịt là chim nước, công cũng là chim, cùng họ và cũng được phân biệt cùng giống luôn.
Đây chắc chắn là lần mà anh cô đã đến gần với sự thật nhất.
*
Từng ngày trôi qua, bóng nắng dần dần ngả về phía bắc, sau những cơn mưa rào, tiết trời nóng nực đã biến tan, chỉ trong thoáng chốc, tháng chín đã đến rồi.
Ban đầu anh bố chị mẹ nhà họ Vân định cuối tháng tám về quê. Thành phố lớn quá đỗi áp lực với hai bác, thi thoảng đến chơi còn được chứ ở về lâu về dài thì không quen.
Một hôm Khương Na giở lịch ra xem thì mới biết Tết Trung thu lại vào đầu tháng chín, thế là hai bác quyết định ở thêm mấy ngày, đợi qua Tết đoàn viên rồi mới về quê.
Cơ mà Vân Nhiêu không thể đợi đến Tết Trung thu được.
Trước ngày Cận Trạch đóng máy bay về Thượng Hải, cô đã quay về nhà, lấy công việc ra làm lí do để bố mẹ không đến.
Mặc dù anh đã về Thượng Hải, cả tháng sau cũng không phải đi công tác nhưng anh vẫn kín lịch trình, đếm không xuể, những buổi tiệc vì lợi nhuận hay phi lợi nhuận đã xếp hàng dài đợi anh tham dự, hôm nào từ chối được thì anh đã làm hết rồi, nhưng vẫn còn nhiều quá, các hoạt động buộc phải có mặt đó đã ngốn gần hết quỹ thời gian của anh.
Trước Tết Trung thu, Vân Nhiêu chỉ mới gặp anh ba lần, trong đó có một lần là đến sự kiện đu idol nghìn nghịt người qua lại. Anh được mời tham gia buổi họp báo ra mắt phim của đàn em thân thiết. Ai ngờ tới nơi thì fan Cận Trạch còn đông hơn fan của tất cả các diễn viên chính trong buổi họp báo, thành thử cảnh tượng đã rơi vào tình thế khó xử một lúc lâu.
Hai lần kia thì một lần anh đến đón cô tan làm, cả hai ăn tối với nhau, sau đó đi xem phim ở rạp chiếu riêng tư. Lần còn lại là ở bữa tiệc độc thân trước ngày cưới của anh Trì Tuấn, Cận Trạch ngồi có hai tiếng rồi đi, hôm ấy anh xoa đầu Vân Nhiêu, rồi còn cản hai ly rượu cho cô, xong bị Vân Thâm mỉa Hay mày làm anh ruột nó luôn đi.
Anh từ chối thẳng thừng.
Lúc đấy Vân Thâm còn ngượng, lén gửi tin nhắn an ủi Vân Nhiêu, bảo chó Trạch toàn nói tiếng chó, em đừng để bụng.
Tết Trung thu, vầng trăng tròn đầy cheo leo trên nền trời, từ tốn băng qua những áng mây từa tựa những tấm vải mỏng tang.
Trung thu còn rơi vào đúng thứ hai, ngày cuối cùng cả nước được nghỉ, ngày mai mới bắt đầu đi làm.
Hai tuần trước, Vân Nhiêu đã nhận được cơ hội công việc quan trọng nhất, cao cấp nhất từ khi vào công ty đến giờ. Đồng thời, ấy cũng là khách hàng đẳng cấp nhất mà cô được làm việc với trình độ hiện tại của mình.
Vào hôm thứ ba sau Tết Trung thu, cô đi theo lãnh đạo của Tổng cục Thể thao đến Milan để tham gia cuộc hội nghị quy mô lớn với mục đích thúc đẩy và giao lưu thể thao giữa hai thành phố, bên cạnh đó còn thảo luận về việc tổ chức các trận giao hữu bóng đá và bóng bàn giữa hai đoàn thể thao.
Bình thường, những dự án của chính phủ sẽ cố định phiên dịch viên của từng ngôn ngữ. Ngờ đâu, người chịu trách nhiệm tổ chức sự kiện không hề hài lòng với phiên dịch viên đã được giao nhiệm vụ. Chính vì vậy, họ đã trao cơ hội cho những công ty dịch thuật lớn trong thành phố.
Bằng tốt nghiệp cao học chuyên ngành báo chí thể thao của Vân Nhiêu đã giúp cô rất nhiều. Sau mấy vòng phỏng vấn, ban lãnh đạo đã chọn cô. Nếu như cô có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ thì CV của cô sẽ được dát vàng dát bạc luôn, lương phiên dịch theo giờ cũng sẽ tăng lên nữa.
– Chưa gì đã đi rồi?
Khương Na đang dọn bát đũa trong bếp, nghe tiếng ngoài cửa thì chạy ra hỏi.
Vân Nhiêu đi giày xong, tay trái kéo cửa ra:
– Mai con bay rồi, con về chuẩn bị cho sớm.
Bữa cơm trong Tết đoàn viên, cô chỉ ăn lưng lửng vì vẫn còn một kèo nữa.
Ngày mai phải bay thật, cơ mà cô đã chuẩn bị đâu vào đấy hết rồi. Đi vội thế cũng vì người nào đã lái xe đến đợi ở dưới tầng.
Ở điểm đỗ xe tạm thời ngoài chung cư, một chiếc Bently màu đen đang ẩn mình dưới bóng cây xanh ngát.
Vân Nhiêu lon ton chạy tới, dừng bước rồi vội vàng mở cửa ghế phụ ra nhưng lại thấy tài xế khiến cô ngượng ngùng trong thoáng chốc, lúc chui tọt xuống ghế sau, tim còn đập thình thịch.
Cận Trạch ngồi tựa vào bên trái, áo sơ mi sáng màu phối với chiếc quần màu xám tro, tóc mái được chải hất lên, khoe ra vầng trán trắng ngần, nom vô cùng thoải mái chứ không phải đang tạo nét.
Lúc ngồi xuống thì Vân Nhiêu mới nhận ra anh đã đổi nước hoa rồi, mặc dù mùi hương cũng không khác xưa là mấy nhưng từ hương gỗ cay nồng đổi sang hương gỗ mát đã vơi bớt đi những lạnh lẽo nhưng lại điểm xuyết nét dịu dàng và chín chắn.
– Bé Vân Nhiêu, Trung thu vui vẻ.
Anh vừa nói vừa đưa cho cô chiếc túi giấy xinh xắn cứng cáp: “Quà của em.”
Cô không nhận mà ngập ngừng nói: “Em không chuẩn bị…”
Cận Trạch nháy mắt với cô: “Dạo này em bận mà, cũng dễ hiểu.”
Anh nói câu này khiến cô xấu hổ vô cùng. Nếu nói đến chuyện ai bận hơn ai, ai vất vả hơn ai thì chắc chắn anh chỉ có hơn cô thôi chứ chẳng kém cô được.
Anh đặt túi lên đầu gối cô, chiếc túi được ém chặt nên lúc Vân Nhiêu liếc trộm thì cũng không đoán được đấy là gì.
Bấy giờ, xe mới đi từ từ đến nhà hàng mà Cận Trạch đã đặt trước.
Vì trong xe có người nên lúc anh nói chuyện hay khi thắt dây an toàn cho cô thì anh vẫn tỏ ra lịch sự và đứng đắn.
– Còn buồn không?
Anh cười hỏi: “Chả phải em bảo mấy năm đu idol, quà em định tặng cho anh chất đầy cả phòng còn gì? Đến lúc đấy chọn bừa một món cho anh là được.”
Vân Nhiêu sờ tay lên mũi: “Sao mà giống được.”
Cận Trạch tiếp lời cô: “Ừ, cũng phải.”
Cô ngẩng lên nhìn anh, bỗng dưng thấy mịt mờ.
Xe rơi vào lặng thinh, ánh đèn neon của thành phố ngả qua cửa sổ tựa như pháo hoa đang dần tàn.
Cận Trạch quay lại nhìn cô, yết hầu lăn lên lăn xuống:
– Vì anh đang cưa em nên anh gửi quà em là tấm lòng của anh.
Giọng anh trầm ấm, những tia sáng rực rỡ ngoài kia đang phiêu du trên bờ mi, trên chóp mũi và trên đầu môi anh. Khi những đường nét ấy rung lên theo nhịp thở của anh, biết bao đốm sáng ấy cũng nhấp nhô.
Vân Nhiêu suy nghĩ kĩ về câu nói của anh, thấy cũng có lí nhưng vẫn có gì đấy sai sai. Tâm trí cô rối bời, con tim cũng loạn nhịp, hơi mát từ điều hòa phả lên làn da nhưng lại chẳng thể cuốn đi cái nóng đang ngấm vào không khí.
– Nếu em cũng muốn tặng quà cho anh.
Cận Trạch cụp mắt, nhìn xuống ngón tay cô: “Anh không muốn một món quà bình thường.”
Những tháng gần đây, ngày nào anh cũng bận tối mắt tối mũi.
Bận đến mức thiếu ngủ trầm trọng, bận đến mức không có thời gian ngủ nhưng nhất định phải dành thời gian để nhớ cô.
Anh cứ ngỡ rằng mình không nôn nóng chút nào, anh đã kiên nhẫn bao năm rồi, cô muốn kiểm tra anh bao lâu cũng được, thậm chí lơ anh đi cũng chẳng sao.
Nhưng dạo này anh đã nhận ra rằng, dường như sau ngần ấy năm, anh cũng chẳng thể bình tĩnh lại chút nào. Nhất là khi anh đã được trao cho một tia hi vọng, cảm giác ấy còn kích động hơn cả hồi 17, 18 tuổi. Hết thảy thời gian dành cho công việc, anh cũng phải đắm mình trong những mộng tưởng đượm sắc hồng.
Hệt như thời khắc này.
Dù trên xe có tài xế hay ai đi chăng nữa thì anh vẫn nên nắm tay cô.
*