Đáng lẽ anh phải vui vì mình là diễn viên, nhấn chữ nào rõ chữ đấy, không đến mức khiến người nghe hiểu sai ý câu nói của mình.
Cơ mà, mặc dù Vân Nhiêu đang nghe nhưng vẫn nghĩ sai lệch.
Đâu phải mỗi nóng thôi đâu…
Mà đấy là cháy nhà cũ – cháy, rụi, rồi, không, cứu, nổi, nữa!
(*) Cháy nhà cũ ở đây tượng trưng cho người già đến tuổi yêu thì không khác nào cháy nhà, không còn thuốc chữa.
Ngón tay cô bỏng quá, co quắp hết cả vào, cái nóng thiêu đốt cơ thể áp vào da thịt, lan ra khắp thân cô.
Vân Nhiêu cảm giác giờ có người sốt thật rồi, cô chứ còn ai nữa.
Sao thế giới lại có người đàn ông diễn như anh vậy trời?
Không chỉ nóng người, gò má đỏ bừng lên mà ánh mắt anh cũng yếu đuối hẳn đi, chẳng hề thấy nét diễn ở đâu hết. Dù chốc nữa anh có ngất xỉu cái đùng trước mặt cô thì cô cũng thấy hợp tình hợp lí.
Phòng ngủ này không chứa được anh nữa rồi, đáng ra anh phải đi nhận tượng vàng Oscar ngay mới đúng!
Bỗng một tiếng cười khe khẽ vang lên, Cận Trạch thả tay ra, chưa gì đã trở về trạng thái bình thường:
– Không làm khó em nữa.
Cô nhóc trong sáng quá, nếu anh còn làm càn nữa thì tình cảm chưa được hâm nóng đâu còn cô đã bị anh dọa phát khiếp rồi đấy.
Thật ra trong giới những chú công đi tìm bạn tình thì anh cũng là lính mới mà thôi. Đi diễn bao năm nhưng đến giờ anh cũng chưa từng tiếp xúc với những kiểu người giống bản thân mình, đồng thời anh cũng không bị nữ giới kích thích. Song, chỉ cần Vân Nhiêu xuất hiện bên mình thì những mông muội trong anh bắt đầu sục sôi, anh muốn trêu cô, muốn làm mặt cô đỏ bừng lên, hết thảy đều xuất phát từ bản năng của anh.
Chung quy thì đây là thiên phú bẩm sinh rồi, tự học thành tài.
Mãi đến khi Cận Trạch mặc lại áo phông cho đàng hoàng thì Vân Nhiêu mới bớt căng thẳng, ánh mắt cũng không lia tới lia lui nữa.
Sấm chớp bên ngoài cũng đã ngừng rền vang, chỉ còn lại cơn mưa lâm râm, nước mưa chảy xuống mái hiên, để dọc cửa sổ khoác lên mình một làn nước mỏng tang.
Cận Trạch đặt đồ ăn trên điện thoại, nhà hàng ở ngay gần đây nên ship rất nhanh, các món được bày la liệt trên bàn.
Cả hai ngồi xuống bàn, ánh đèn dịu dàng rọi xuống mái đầu, đèn chùm pha lê ở phòng khách cũng đang bật sáng, ánh sáng tỏa rạng khắp nơi nơi, chẳng để lại những chiếc bóng mờ mờ trong tầm mắt người.
Trước đó, trong phòng ngủ tối mịt đã phát sinh hết thảy mọi chuyện, giờ ngồi ở chỗ sáng rực thế này rồi nhớ lại tất cả, cảm giác như thể được bao phủ bởi một lớp kính huyễn hoặc, vô thực đến tột cùng.
Trong bữa, cứ chốc chốc Vân Nhiêu lại ngẩng lên nhìn người ngồi đối diện mình để chắc chắn rằng mọi chuyện xảy ra trong tối nay là sự thật chứ không phải suy nghĩ chủ quan của cô.
Cận Trạch là trai đẹp từ bé đến giờ, sau còn làm minh tinh nên anh rất quen với việc con gái ngắm trộm mình.
Anh bình tĩnh ăn cơm, bình tĩnh húp canh, bình tĩnh rút giấy lau sạch nước sốt trên môi Vân Nhiêu, dịu dàng hỏi:
– Đẹp trai không?
Cô nhóc Tiểu Vân thật thà đã gật đầu vô cùng chân thành.
Thà nhân cơ hội để ngắm anh thêm vài lần còn hơn là lãng phí thời gian để chìm trong xấu hổ, phải cho mắt mình được đi spa cao cấp nữa chứ.
Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh:
– Anh, ngày kia anh đi quay quảng cáo thông tin công cộng ở Đế Đô à?
– Tin trong hội fan à?
Cận Trạch ngừng lại, đáp: “Biết sớm đấy, chiều anh sẽ đi.”
– Ồ.
Vân Nhiêu xoa mặt, tiện tay ngắt luôn cái nụ mất mát vừa nở trên khuôn mặt.
Chưa gì mà kì nghỉ của anh chỉ còn lại mỗi một ngày.
Sắp tới có bộ phim sẽ được công chiếu nên anh lại bắt đầu đi quảng bá khắp cả nước, quay quảng cáo, rồi tiếp tục vào đoàn phim chuẩn bị quay phim mới… Cô đọc bảng lịch trình dày đặc mà hội fan đã sắp xếp lại mà thấy ngạt thở giùm anh.
Cận Trạch gắp đồ cho cô:
– Mai là thứ bảy, dẫn em đi chơi nhé?
Mặt cô chùng xuống: “Mai em phải tăng ca, công ty khách hàng có cuộc họp cần em đi cùng.”
Anh gật đầu: “Thế tan làm anh đón em.”
– Đừng, công ty khách ở ngay trung tâm thành phố, nhiều người soi mói, anh không nên đi đâu.
Vân Nhiêu ngẫm nghĩ: “Không thì tối mai anh qua nhà em đi, lần trước em bảo mời anh một bữa mà, ai biết được… Tối mai em nấu cho anh ăn.”
Cận Trạch nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách trong veo như ngọc:
– Chắc chắn được ăn chứ?
Cô gật đầu như giã tỏi: “Chắc chắn được!”
Cô cầm bát bằng hai tay, hàng mi cong khẽ buông, chưa chi đã bắt đầu nghĩ xem ngày mai nên mua đồ gì ngon rồi.
Anh: “Anh không kiêng gì hết, nhưng nếu ăn nhiều hải sản thì sẽ bị dị ứng, như là…”
– Hàu, vẹm vỏ xanh.
Vân Nhiêu vô thức cướp lời anh, lát sau ngượng ngùng nói: “Fan già đời bọn em biết hết mà.”
Cận Trạch chớp chớp mắt. Anh không nhớ mình từng tiết lộ tin này ở bất cứ buổi phòng vấn nào.
Cơ mà hồi cấp ba anh ăn nhầm món nên người nổi mẩn, sau còn bị mấy thằng chó cười khà khà trên sự đau khổ của người khác.
Song, chuyện ấy đã trôi qua bao năm rồi, chắc chắn bé Vân Nhiêu không nhớ được đâu.
– Sau này em sẽ còn già đời hơn nữa.
Anh bỗng thì thầm như vậy. Tất nhiên cô bé ngồi đối diện không nghe thấy được rồi. Gương mặt cô vẫn bình thường, đôi mắt hạnh trong veo, ngồi ăn rất nghiêm túc.
Cận Trạch lẳng lặng nhìn cô.
Chỉ cần cô đồng ý.
Muốn già đời bao nhiêu thì sẽ được đáp ứng bấy nhiêu.
*
Hôm sau, cơn mưa đi qua đã gột rửa cho bầu trời xanh biếc, đám mây trắng buốt ung dung đi tuần tra trên khung trời, thời tiết cũng mát mẻ hẳn đi.
Đặt xe đến công ty khách hàng, trên đường phải đi qua trung tâm hành chính, thương mại Thành Nam, Vân Nhiêu ngẩng lên nhìn ra ngoài, sung sướng nhận ra bức tường bên ngoài khu trung tâm đã xuất hiện video quảng cáo của Cận Trạch từ bao giờ.
Trong quảng cáo ấy, anh mặc bộ vest công sở màu xám đậm, khí chất lạnh lùng quý phái. Anh hơi cụp mắt, cúi đầu đeo chiếc đồng hồ nam của hãng G lên cổ tay trái.
Một hành động hết đỗi bình thường nhưng nét diễn của anh đã khiến cho từng điểm sáng trên màn hình LED bùng nổ sức quyến rũ chín muồi và sự sang trọng đến tột cùng của anh.
Mãi đến khi xe đi xa, không còn thấy một góc của tấm biển quảng cáo thì Vân Nhiêu mới đành rời mắt.
Mặc dù tâm can cô hẵng còn choáng váng vì thực tế và cõi mộng đang đan xen vào nhau nhưng cô cũng đã cố gắng thích ứng rồi.
Dường như, ngôi sao băng ở nơi xa xôi ấy đã xẹt qua bầu trời đêm của đời cô.
Sau khi đến công ty khách hàng, Vân Nhiêu uống cốc nước rồi bắt đầu làm việc.
Nội dung phải phiên dịch trong buổi sáng nay nhiều vô kể nhưng cô lại không quá tập trung, thi thoảng lại cầm điện thoại lên nhìn.
Nhân lúc nghỉ giải lao, cô đi vào phòng uống nước để pha cà phê cho tỉnh táo.
Ý chí của cô yếu kinh khủng, rõ ràng người ta chẳng nhắn gì cho mình mà mình cứ bị ảnh hưởng bởi cái “tin nhắn đáng được mong đợi”.
Lát nữa lại phải họp rồi, phải bật chế độ máy bay thôi.
Nhưng.
Tại sao anh không nhắn gì cho mình?
Máy pha cà phê kêu ầm ì ở sau lưng, Vân Nhiêu cầm điện thoại lên, đúng lúc ấy thấy thông báo Wechat bật ra.
Cận Trạch: Fan già đời ơi, có muốn ngắm ảnh tập thể dục siêu HQ không?
Đằng sau có người bước đến chào hỏi làm Vân Nhiêu hết cả hồn, luống ca luống cuống úp mặt điện thoại xuống bàn.
– Đang xem gì mà cười tươi thế này?
“Không có gì đâu.” Cô lùi lại, cầm máy lên: “Đang ngắm… ảnh đẹp trai của idol thôi ý mà.”
– Cô thích ai thế?
– Cận Trạch.
– Chị em cùng nhà rồi, tôi cũng mê anh ấy lắm! Nhưng dạo này anh ấy chả đăng gì cả, cô có ảnh ọt gì không, gửi qua cho tôi mlem với.
Vân Nhiêu giở vờ gửi cho người ta mấy tấm ảnh cũ, cô gặp nhiều bạn nữ như thế này lắm rồi, sau toàn kiểu chửi ekip Cận Trạch đã không yêu fan lại còn chả thèm hoạt động gì hết, dù người qua đường đông đi nữa nhưng fan lâu năm thì khổ quá thể quá đáng, sắp chết đói đến nơi rồi đây này bla bla ti tỉ thứ, Vân Nhiêu cũng gật đầu liên tục thể hiện sự đồng cảm của mình.
Thật ra thì chẳng có idol nào lại ghét fan cả, nhưng Cận Trạch luôn có khát khao được thực hiện rất nhiều chuyện. Anh dành tất thảy thời gian và sức lực của mình để tập diễn, càng diễn hay thì fan qua đường càng nhiều. Cũng chính vì thế mà sẽ ít hoạt động đi, fan only sẽ bị bỏ rơi. Tuy có hơi phũ phàng nhưng đây mới là sự phát triển bình thường của những ai đu idol mà người ấy đỉnh của chóp.
– Mặc dù anh ấy ít đăng nhưng lại rất nhiều phim, phim nào cũng chất lượng hết.
Vân Nhiêu: “Thế nên tôi mới thấy làm fan của anh ấy chẳng khổ gì hết.”
– Cô nói cũng đúng… Nhưng phim của anh ấy nghiêm túc quá, tôi chỉ đơn giản là thèm khát body anh ấy thôi.
Vân Nhiêu: …
– Cô đoán xem sau này anh ấy có nhận quảng cáo khoe thân không? Đừng nhận mấy cái quảng cáo công sở nữa, chuyển sang quảng cáo thể thao rèn luyện sức khỏe đi.
Vân Nhiêu: …
Tỉ tê một lúc thì chẳng hiểu sao cô lại thấy thèm ăn nhưng cà phê được xay từ hạt cà phê nhập khẩu lại chẳng ngon gì cả.
Cô cầm điện thoại lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm sắc màu đen tối, trả lời chậm rì rì: Muốn.
Đánh mắt sang phía đồng nghiệp đang đứng bên cạnh, cô né người đi, cảm xúc trong cô vừa bí ẩn vừa ích kỉ.
Cái gì đẹp cũng có thể chia sẻ cho các chị em xem được.
Nhưng riêng cái này thì không! Cô phải giấu cho riêng mình!
Cận Trạch: Muốn cũng không có đâu.
Vân Nhiêu:???
Cận Trạch: Cô bé cấp một làm sao đấy, đi làm mà chểnh mảng thế à?
Hận.
Cô lại bị hiệp hội chăm chỉ bắt thóp rồi.
Lát sau, người ta lại nhắn thêm tin nữa.
Cận Trạch: Làm việc tử tế nào. Tối về thỏa mãn em.
Tối, về, thỏa, mãn, em.
Tay phải cô đang cầm tách cà phê mà cũng run lẩy bẩy.
Anh nói thế chả khác nào bảo cô đang bất mãn lắm ý…
Cô gái đứng cạnh thấy cô không được bình thường thì quay sang hỏi thăm.
Vân Nhiêu không cẩn thận, quên che màn hình lại nên để cho người ta nhìn thấy đoạn chat của mình.
Cô gái thấy đúng hai chữ “Cận Trạch” thì sốc được giây đầu chứ ngay sau ấy đã bật cười:
– Cô thông minh quá đấy, tôi cũng phải đổi nick name người yêu thành Cận Trạch mới được… Vân Vân, à, tên khốn đó đâu xứng với cái tên này.
Vân Nhiêu: …
Bấy giờ có đồng nghiệp bước vào gọi bạn nữ đi, sau khi cô ấy rời đi, trong phòng uống nước còn mỗi mình Vân Nhiêu.
Cô ngẫm thấy hai chữ “Cận Trạch” rêu rao quá, có lúc chính cô còn sợ hết hồn hết vía cơ mà.
Nên đổi tên anh thành gì mới ổn nhỉ?
Cái tên nào khó hiểu nhưng cũng phải xứng tầm với anh đây. Cô nghĩ hai phút thì đã sực ra được một từ tiếng Ý – Calamita, nghĩa là “nam châm”.
Người anh hệt như chiếc nam châm, tỏa ra sức quyến rũ tột độ dành cho cô.
Vào ngày cô nhận ra rằng mình thích anh, anh đã đặt hai chiếc nam châm mang hơi ấm từ nơi anh vào tay cô.
Tim cô bỗng đập thình thịch.
Đây là từ mà chỉ cô mới hiểu được, không còn từ gì hợp hơn để nói về anh được nữa.
*
Lần thứ ba đến nhà Vân Nhiêu làm khách, Cận Trạch không đến sớm mà cũng chẳng đến muộn, bấm chuông nhà cô rất đúng giờ.
Sau khi vào nhà, anh thành thục bế bạn Tây Kỷ đang ở dưới đất lên, vừa vuốt lông vừa càm ràm:
– Sao mẹ con còn bận hơn cả idol thế hả? Sáng nhắn tin mà đến gần tối mới trả lời.
Anh cởi khẩu trang và kính râm ra, cơ mà anh quên đóng cửa nên đã thấy Vân Nhiêu hóa thành chiếc bóng phóng vụt ra ngoài đóng chặt cửa lại.
Cô vẫn không dám nhìn anh, nhất là sau khi anh hỏi câu vừa rồi.
Cô cũng chẳng thể trả lời rằng vì em nhớ anh quá nên không làm việc đàng hoàng được, thành ra phải để máy ở chế độ máy bay, tan làm mới nhận được tin nhắn của anh.
Cận Trạch sờ mèo đủ rồi thì thả Tiểu Tây Kỷ xuống sofa, xong lấy ra một chiếc túi giấy con con ở đằng sau như thể anh vừa làm ảo thuật vậy.
– Nay là Tết Thiếu nhi, mua cho Tây Kỷ hai bộ quần áo, xem xem có vừa không nào.
Một chiếc áo hoodie hình lòng đỏ trứng và một bộ đồ kẻ sọc lịch lãm, Vân Nhiêu mặc cho Tây Kỷ, vừa như in.
Bé mèo tròn xoe mặc quần áo xong không động đậy được nữa, ngồi đực ở đằng kia, nom vừa yêu vừa ngoan, quá tiện để cho Vân Nhiêu chụp ảnh bé luôn.
Cận Trạch đánh giá: “Tây Kỷ lớn nhanh quá, khéo hai ngày nữa quần áo lại bé đi rồi.”
Vân Nhiêu buồn bực: “Đàn anh, sao anh lại nghĩ ra việc mua quần áo cho nó thế?”
Mua quà Tết Thiếu nhi cho mèo, đã thế còn toàn mua đồ đáng yêu, không giống phong cách của anh chút nào.
Anh trả lời: “Bạn anh đưa đấy, tiện thể mang đến luôn.”
Cô chớp mắt, dài giọng: “À.”
Anh bỗng bật cười: “Bé Vân Nhiêu cũng muốn quà Tết Thiếu nhi à?”
– Dạ?
– Lỗi anh rồi, quên mua quà cho em. Em cũng là em bé mà.
Vân Nhiêu đứng bên anh, ngón tay xoa xoa sau lưng, tai thì đỏ bừng lên:
– Em không cần đâu…
Cận Trạch: “Bé Vân Nhiêu thích mặc đồ như thế nào?”
Câu nào anh cũng nói thêm chữ “bé” vào ấy, mặc dù cô thấy như thế cũng rất thân mật nhưng nghe nhiều thì lắm lúc lại thấy nó kì kì sao đấy.
Cô không kìm được mà phải thì thầm bẻ lại lời anh:
– Không phải bé nữa, em đã lớn lắm rồi.
Cận Trạch đứng cách cô hai bước chân, anh hơi nheo mắt, đáy mắt cũng trở nên sâu thẳm, anh khẽ gật:
– Ừ, lớn lắm rồi.
…
Rõ ràng anh chỉ thuật lại lời cô nói thôi, nhưng cớ sao khi anh nói ra thì nó lại ẩn ý như thế này?!
Ngay sau ấy, Cận Trạch nhướng mày, dường như anh cũng nhận ra mình nói sâu xa quá.
Tất nhiên anh chả trong sáng tẹo nào, song giờ đây anh bỗng thấy rằng, dù mình chỉ đang nói ẩn dụ nhưng việc bình phẩm về cơ thể phụ nữ cũng là điều bất lịch sự.
Vậy nên, anh quyết định tạm thời đổi sang cách nói khác.
Không thể bình phẩm con gái thì bình phẩm chính anh thôi.
– Anh nói lớn lắm rồi…
Cận Trạch chớp mắt: “Là nói anh đấy.”
…
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, khung cảnh hệt như mấy lần trước, Vân Nhiêu lại bỏ anh chạy lấy người. May mà lần này cô không chạy ra khỏi nhà mà chạy vào bếp, cắm đầu vào nấu ăn.
Xào xong món đầu tiên thì cô mới biết mình chưa bật máy hút mùi. Thảo nào cô cứ thấy khó chịu, đau hết cả đầu, mặt cũng nóng như đáy nồi.
Món canh sườn heo trong nồi hầm cũng sắp xong rồi, mùi nấm hương thoang thoảng hòa quyện với mùi thịt ngập tràn trong căn bếp, hương thơm len lỏi qua khe cửa, và chẳng có gì đáng làm ngạc nhiên khi cả mèo cả công bị quyến rũ bởi mùi hương ấy cả.
Mèo thì cào cào lên cửa kính, công thì lịch sự gõ cửa, hỏi: “Anh vào được không?”
– Không được!
Vân Nhiêu nhẫn tâm đuổi hết hai con thú đi.
Nếu để anh vào thì anh có mở show diễn trong cái gian bếp ám mùi khói dầu này không nhỉ?
Chắc chắn là có đấy, thâm tâm cô chắc nịch.
Thế gian không gì có thể cản được việc anh khoe bộ lông công mỹ miều của mình nữa rồi.
…
Khoảng nửa tiếng sau, bốn món mặn và một món canh đã lên bàn.
Vân Nhiêu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, vội vàng trang điểm lại. Lúc vào phòng ăn, cô thấy Cận Trạch giơ máy lên chụp bữa cơm cô nấu.
“Anh đăng Weibo không sao chứ?” Anh khẽ hỏi.
Vẻ mặt cô hiện giờ như thể bị sét đánh cái uỳnh vậy.
Anh mỉm cười: “Anh đùa thôi.”
Cô kéo ghế ngồi xuống, xoa xoa gương mặt đã cứng đờ cả đi vì trò đùa hãi hùng của anh.
Tuần trước, fan trên Weibo của anh đã vượt mốc 90 triệu. 90 triệu là con số thế nào? Là anh có đông đảo fan qua đường, fan only cũng đông chẳng kém, tương đương với việc cứ mười mấy hai mươi người Trung Quốc thì sẽ có một người follow anh.
Mà Weibo của anh chưa bao giờ đăng về cuộc sống thường ngày.
Nếu anh đăng ảnh bữa cơm hôm nay thì chắc chắn sẽ có những fan rảnh rỗi đếm xem nay cô nấu cơm cho bao nhiêu hạt muối cho coi.
Vân Nhiêu bình tĩnh lại, cô thấy mặt mình khi nãy kinh khủng quá thì phải. Trải qua những chuyện hồi trước, cô hẵng còn chút ít rối loạn stress sau sang chấn với cái hotsearch.
Cô nghĩ, nếu anh muốn đăng thật thì chắc mình sẽ lôi hết các nick của mình ra để khen anh, rồi khi màn đêm buông xuống sẽ âm thầm ôm điện thoại cười hềnh hệch.
– Anh ăn nhé?
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên đã kéo cô về thực tại.
– Ăn thôi, em cũng đói lắm rồi.
Mặc dù bảo mình đói nhưng Vân Nhiêu vẫn cầm bát lên múc canh cho Cận Trạch.
Chiếc muôi trắng dạt váng ra, múc muôi canh đậm đà, một muôi rồi hai muôi… Cận Trạch nhìn theo cô, kiên nhẫn chờ đợi.
Đúng lúc này, ngay ngoài phòng ăn bỗng vang lên tiếng bấm mật khẩu “tích tích” liên tục sáu lần.
Tay Vân Nhiêu đơ giữa không trung, Cận Trạch cũng ngạc nhiên quay sang nhìn cô.
– Xin lỗi, mật khẩu không đúng.
– Tích tích tích tích tích tích.
– Xin lỗi, mật khẩu không đúng.
…
Hai tuần trước, tòa nhà tổ chức buổi tọa đàm về vấn đề an ninh, giáo viên từ Bộ Công an đã khuyến cáo mọi người nên đổi mật khẩu nhà thường xuyên, Vân Nhiêu nghe giảng viên chia sẻ về những trường hợp trộm cắp ngay trong nhà mà sợ quá, về nhà đã đổi mật khẩu luôn.
Sau mấy lần ấn sai mật khẩu, ngoài cửa vang lên một giọng nói thân quen, vừa trầm vừa thiếu đòn:
– Đổi pass à?
Lát sau, người ấy nhấn chuông, giọng cao vút lên:
– Nạo, anh ngửi thấy mùi rồi đấy, biết sườn heo hầm nấm hương rồi. Ra mở cửa đi.
…
Cận Trạch trơ mắt nhìn bát canh của mình bị đặt xuống bàn, anh thở dài tiếc nuối:
– Xui quá, lại có người đến tranh cơm với anh rồi.
Vân Nhiêu tự dưng đứng bật dậy.
Cô trợn tròn mắt, cau mày nhìn anh:
– Anh, anh mau tìm chỗ trốn đi.
Cận Trạch: …?
Cô sốt ruột đến mức mặt đỏ bừng lên: “Không được để cho anh em thấy anh ở đây đâu… Kì, kì lắm.”
Sau khi nghe xong thì anh cũng gật đầu: “Cũng phải.”
Nếu con chó ngoài kia thấy anh ở cạnh em nó thì có nghĩ bằng ngón chân anh cũng biết con chó đấy sẽ làm loạn lên, khả năng anh sẽ bị nó cắn chết ngay tại chỗ, không còn xương nữa luôn.
Vân Nhiêu vội vàng kéo anh vào khu phòng ngủ:
– Anh trốn ở phòng ngủ phụ nhé?
– Không được, anh em toàn vào phòng đấy nghỉ thôi.
– Nhà vệ sinh thì sao?
– Cũng không được, nhà em có mỗi cái phòng vệ sinh, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Cô kéo anh vào phòng ngủ chính. Bước vào phòng, đập vào mắt Cận Trạch là một màu hồng tươi thắm. Anh vừa lo cho tính mạng của bản thân vừa cong môi cười.
Phòng đáng yêu quá đi mất.
– Anh, à thì…
Cô nói ngập ngừng nhưng tay thì vẫn nhanh nhẹn quá thể: “Anh chịu khó trốn vào tủ quần áo được không?”
Cận Trạch: …
Mặc dù tủ quần áo của cô to đấy nhưng dẫu sao anh cũng cao mét 78, vừa được cái tủ này cơ à?
Vân Nhiêu vội mở toang hai cánh tủ to nhất, sau khi suy nghĩ thì cô đóng tủ quần áo mùa đông chật ních đồ lại rồi lôi mấy cái hộp ở dưới đáy tủ quần áo mùa hè ra, khom người nhét hết xuống gầm giường.
Quần áo mùa hè khá mỏng nên cô phanh ra hai bên, chưa gì đã đủ chỗ để nhét một người vào trong rồi.
– Anh, nhờ anh…
Cô kéo tay áo Cận Trạch, quýnh tới nỗi sắp cắn nát cả môi.
Cận Trạch bất lực nói: “Áo khoác anh bẩn.”
Đặng, anh nói tiếp: “Không thì anh đi tắm cởi hết đồ ra rồi vào nhé?”
Vân Nhiêu: ….
Giờ là lúc nào rồi mà anh còn tâm trạng cợt nhả ở đây hả!!!
Cô bặm môi: “Em không ngại bẩn đâu, xin anh đấy.”
Nói xong, cô đi ra sau lưng anh, đẩy anh vào sát tủ quần áo đang mở toang.
Anh tì tay lên cửa tủ rồi cho chân vào, còn chưa vững mà con chó nào đó đang đứng ngoài cửa đã sủa nhặng cả lên rồi, thế là anh bị đẩy luôn vào tủ bởi một lực rất mạnh.
Anh cong người, bên mặt xẹt qua mấy bộ quần áo, sống mũi bỗng chạm vào lớp vải mềm mại treo trên xà ngang.
Khoảnh khắc ấy, lông mi anh cũng chạm cả vào.
Phản chiếu trong đôi mắt anh là bộ đồ lót ren màu hồng nhạt, có đai đeo, tản ra hương hoa oải hương ngọt ngào đến lạ.
Cận Trạch ngẩn ngơ.
Ấy là niềm hạnh phúc cỏn con.
Hay ấy còn là một nỗi khó chịu ti tí.
Vào khắc này, ánh sáng quanh anh đã biến tan, anh cũng chẳng còn nghe thấy tiếng “gọi hồn” ngoài cửa nhà nữa.
– Anh, em xin lỗi, rất rất rất xin lỗi anh.
Câu xin lỗi đầy lúng túng và sợ sệt đi đôi với một loạt tiếng bước chân lộn xộn và tiếng đóng cửa cái “rầm”, bờ tai Cận Trạch đã rơi vào lặng im.
*