Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Cận Trạch vẫn điềm nhiên hết đỗi, như thể anh chỉ vừa nói bâng quơ thôi vậy.
Vân Nhiêu cũng ước bản thân nghĩ được như thế. Cô hơi ngẩng lên, bờ môi mấp máy, đôi mắt cô phiếm nước, nhìn anh với ánh mắt mịt mờ.
Dường như có gì đó vừa sượt qua trái tim anh, khiến đôi mắt anh run run nhưng chẳng một ai nhận ra.
Hình như đột ngột quá rồi thì phải.
Dạo này anh cứ hay bị mất kiểm soát.
– … Em cứ thoải mái, coi đây là nhà mình là được.
Giải thích kiểu mới nên nghe phong cách khác hẳn luôn.
Cận Trạch vô thức nhớ về ngày anh đưa mèo đến nhà Vân Nhiêu. Lúc đấy anh tự dưng nhanh mồm nhanh miệng, thế là nhận về ngay ánh mắt khó ở của cô.
Thành ra anh đang rất cố gắng kiềm chế lại đây.
Nhưng mỗi khi kìm nén thì hình tượng của anh lại bay sang hướng làm tiền bối của cô luôn.
So với bây giờ thì anh không khác nào một chủ nhà hiếu khách, hoặc không thì cũng chỉ là một anh lớn dịu dàng.
Mọi mong ước viển vông đã ngừng lại.
Cận Trạch thở dài, giọng điệu phảng phất sự bất lực mà chỉ mình anh hiểu thấu:
– Đừng ngồi ở đây, mau vào nhà thôi.
Vân Nhiêu đứng lên, người cô bỗng xiêu xiêu vẹo vẹo, khi đứng vững lại thì đi theo anh vào nhà hệt như robot.
Trên sofa ngoài phòng khách, Lê Lê đang ngồi tựa vào gối ôm xem chương trình truyền hình, thấy hai người bước vào thì mỉm cười:
– Trùng hợp quá vậy?
Vân Nhiêu không kìm được phải lườm cô nàng. Chẳng thèm đoái hoài bạn thân sống chết ra sao thì chớ, đã vậy đây còn là nhà của idol cô, thế mà chị đại Lê tự nhiên quá thể đáng, không coi mình là khách đến chơi luôn.
Mãi đến bây giờ, cô mới có tâm trạng để quan sát căn biệt thự.
Nhà anh mang phong cách giản dị, không gian mở với rất nhiều những khoảng trống nhưng lại không phải tùy tiện chút nào. Sơn tường và nội thất trong nhà được chọn lựa vô cùng tỉ mỉ, trên bề mặt có độ nhám nhưng lại mang tới cảm giác hài hòa, tông xoẹt tông với nhau. Có vẻ hiện nay đang trend như thế này, tô điểm vào phong cách wabi sabi (*) đơn giản mà thanh lịch.
(*) Wabi sabi tập trung vào bố cục thiết kế từ chối tất cả những gì tô vẽ, bày biện không cần thiết mà hướng sự tập trung của con người đến những vật dụng thực sự cần thiết để tâm trí không còn bị thao túng bởi vật chất. Trong phong cách này, người ta đề cao sự bền bỉ, hữu dụng của đồ vật.
Sở dĩ Vân Nhiêu hiểu được những điều này là vì cô đã từng nhận nhiệm vụ phiên dịch tài liệu thiết kế căn phòng.
Mà bạn thân của cô thì chả hiểu gì hết.
Đến khi cô rửa tay sạch sẽ xong ra ngồi sofa thì Lê Lê đã sán lại gần, chúc mừng cô nhặt được điện thoại rồi chửi thầm với cô:
– Nhà anh Cận Trạch thiết kế chán kinh. Hết đen thì trắng, chả thấy hơi người ở đâu hết. Nãy mày không ở đây, tao rất tích cực mời gọi anh ấy sau này phải cưới một người như mày. Nếu vợ anh thích màu hồng thì nhà anh ấy sẽ sáng sủa hơn hẳn, như thế mới giống nhà cho người sống chứ.
Vân Nhiêu ngạc nhiên, trợn trừng mắt:
– Mày không nói khùng nói điên thì mày sẽ chết à?!
Lê Lê rụt vai, tránh khỏi sự bạo lực của nhỏ bạn thân, cười hô hố:
– Mày đừng cáu nhanh thế. Anh Cận Trạch nghe xong còn khen tao nói có lí đấy.
Kiểu người như anh thì dù mày có nói với anh là mày đi ngắm sao xong mày thấy ngày mai mày sẽ gặp tai nạn đổ máu thì anh cũng sẽ cười rồi gật đầu với mày, khen mày nói hợp lí thôi.
Dẫu cho thâm tâm đang nói như vậy nhưng Vân Nhiêu vẫn đỏ mặt.
Cô đánh nặng tay khiến Lê Lê muốn đánh trả cô luôn. Hai người nháo nhào trên sofa, mãi đến khi có một giọng nói trầm lắng vang lên bên cạnh thì cả hai mới đình chiến trong sự ngượng ngùng.
– Sao lại đánh nhau thế này?
Câu nói ấy ẩn hiện một nét cười tinh nghịch.
Lê Lê kìm xuống những kích thích thúc đẩy cô nói lại câu vừa nãy, dù gì cũng phải giữ thể diện cho bạn thân.
Cô im bặt thì Vân Nhiêu cũng im bặt y chang.
Vân Nhiêu cúi đầu, ngồi rất chi là bức bối. Phần cổ trắng nõn bỗng ửng lên, tay trái bóp mạnh lên tay phải, mu bàn tay gầy guộc bị cô bấu đến mức hằn lên những vết đỏ, như thể cô đang tự hành hạ chính mình.
Cận Trạch đứng chéo đằng sau sofa, giọng anh vang lên ở nơi không người trông thấy, dội vào tai Vân Nhiêu khiến tai cô đỏ lên:
– Hai đứa cứ chơi đi, anh vào bếp cắt hoa quả.
Vân Nhiêu quay đầu nhìn anh: “Không cần đâu anh, ở đây có nho rồi còn gì?”
Anh nhướn mày: “Hình như em Lê Lê không thích nho này. Hiếm lắm hai đứa mới đến đây một lần, không bổ cả mâm quả thì anh lại thất lễ quá.”
Còn chưa nói xong thì Lê Lê đã nhận được cái trừng mắt đầy cáu bẳn của Vân Nhiêu.
Cô xoay đầu, nghe thấy anh gọi tên mình thì quay ngoắt sang vẻ ngây ngô đáng yêu ngoan ngoãn ngay. Biểu cảm thay đổi trong tích tắc, cái level trọng sắc khinh bạn của cô khiến Lê Lê được mở rộng tầm mắt.
“Vân Nhiêu, tiện thì vào bếp giúp anh đi.” Anh nói như vậy đấy.
Tất nhiên là Vân Nhiêu tình nguyện rồi, cô đứng phắt lên đi theo anh vào bếp.
Phòng bếp được thiết kế theo hình zíc zắc, cửa sổ nằm ở đằng sau, không gian rộng rãi, ánh sáng soi vào cũng rất thích hợp.
Cận Trạch quen đường quen nẻo, mở tủ lạnh lấy ra năm loại quả khác nhau.
Trước tiên, anh ôm quả dưa vàng “béo mầm” lên, rửa sạch rồi gọt vỏ, sau đấy đặt lên bàn, cắt thành từng miếng giống nhau.
Anh bổ quả rất gọn, Vân Nhiêu xem một lúc thì bỗng hỏi:
– Anh biết nấu cơm ạ?
Cận Trạch: “Anh biết chút chút, lúc đi du học anh có học nấu ăn. Cơ mà vẫn không bằng anh em được.”
Cô lẳng lặng gật đầu.
Cô nhớ nhà anh rất giàu, tuần nào đi học cũng có xe sang đưa đi đón về, điện thoại với giày thể thao thì toàn là hàng mới nhất của những nhãn hiệu nổi tiếng. Nói một cách nghiêm túc thì anh đích thị là một cậu ấm tay không bao giờ dính nước.
Nhưng nghĩ lại thì thấy, khi anh du học thì chắc chắn phải sống một mình, không thích thuê giúp việc thì biết nấu cơm cũng là chuyện bình thường thôi.
Cô đứng lặng yên trước vòi nước để rửa dâu, làn nước mát lạnh ướt đẫm bàn tay cô. Nhưng cô thì lơ đãng đi đâu, cứ nhìn sang phải mãi thôi.
Bổ xong dưa vàng thì giờ Cận Trạch đang gọt cam. Tay anh vừa trắng vừa đẹp, khớp xương rõ ràng, năm ngón tay mảnh khảnh nhưng không gầy chút nào. Anh cầm dao gọt quả mà chẳng cần tốn sức, tuy nhiên vẫn thấy được gân xanh đang thoắt ẩn thoắt hiện trên mu bàn tay anh.
Không biết cảm giác khi được nắm bàn tay ấy hoặc được ôm lấy khuôn mặt ấy thì sẽ như thế nào…
Những trái dâu trong tay cô rơi lộp bộp xuống chậu khiến nước bắn lên. Cô hoàn hồn, bỗng sực ra rằng mình vừa mới ảo tưởng vượt quá giới hạn đến nhường nào, tự dưng ngượng ơi là ngượng.
Hình như anh không để ý thấy sự bối rối của cô, vẫn còn đang tập trung vào gọt cam.
Gian bếp vô cùng yên lặng, yên lặng đến mức khiến Vân Nhiêu bắt đầu lo lắng, có khi nào tiếng tim mình đập dồn dập sẽ làm người ta nghe thấy không?
Lát sau thì Cận Trạch mới dừng tay. Anh nghiêng đầu nhìn cô, khẽ hỏi:
– 25 tháng sau em có rảnh không?
Cô nghe xong thì phải cố lắm mới nhớ ra được hôm nay là ngày nào.
Nay đã là 28 tháng 4, đến 25 tháng 5 thì cũng còn gần một tháng nữa cơ.
Môi cô mấp máy rồi ngừng lại, suy nghĩ xong rồi mới trả lời:
– Em sẽ để trống lịch hôm ấy.
Cận Trạch đáp lời cô: “Em để trống ngày ấy đi, hôm đấy đi với anh đến một nơi.”
Vân Nhiêu hỏi theo trong vô thức: “Đi đâu ạ?”
– Đến lúc đấy anh nói cho em biết.
Lời ngỏ vừa đơn giản vừa thẳng thắn, trên mặt chữ không thấy cờ bay phấp phới gì nhưng lại khiến cho tâm trạng của Vân Nhiêu phiêu đãng theo gió trời.
Cô bỗng nhớ khi nãy mình đứng ngoài cửa biệt thự, anh đã an ủi cô rằng: “Em đi dạo trong vườn hoa nhà mình thì có gì phải xin lỗi?”
Lúc ấy cô không dám nghĩ nhiều, cứ có cảm giác anh em tình thương mến thương ý.
Cơ mà vì Lê Lê nói bậy nói bạ xong thêm cả cuộc đối thoại vừa rồi nữa…
Vân Nhiêu dần vỡ lẽ, hình như những suy nghĩ của cô nó đen tối quá rồi.
Xung quanh tĩnh lặng đến nỗi khiến người phát hoảng. Cô không chịu đựng được nữa, hỏi bừa một câu để phá vỡ khoảng không lặng thinh này:
– Anh, đợt này anh được nghỉ mấy ngày thế?
“Hai ngày.” Cận Trạch ngừng lại rồi nói tiếp: “Nay với mai. Trưa ngày kia anh bay sang London.”
– À…
Thế này thì khổ quá rồi.
Tuần trước anh vừa mới đóng máy, sau lại chạy việc thêm một tuần nữa. Số cân đã giảm trong lúc quay phim còn chưa được vỗ béo trở lại, mà giờ mới nghỉ được hai ngày đã bay ra nước ngoài rồi.
Nếu cô đoán đúng thì đợt này anh bay đến Anh để đóng phim mới. Đạo diễn người Anh ấy vô cùng nổi tiếng, giành được vô vàn giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất. Vốn dĩ anh đồng ý đóng vai cameo cũng vì để làm quen với đạo diễn.
Anh rất có tham vọng và cũng liều mạng đến tột cùng.
– Còn em thì sao, cuối tuần chắc không có việc gì đâu nhỉ?
Chất giọng trầm ấm của anh đã kéo cô về thực tại. Sau ấy, câu nói tiếp theo của anh lại lôi cô đến một viễn cảnh khác:
– Mai em có rảnh không?
Chỉ trong ba phút ngắn ngủi mà anh đã hẹn cô tới hai lần.
Vân Nhiêu có nằm mơ cũng không dám mơ lớn như thế này.
Nhưng mà lần này thì mãi mà cô vẫn chưa cho anh câu trả lời.
“Có hẹn rồi hả?” Cận Trạch ra cái vẻ tiếc nuối.
Rõ ràng cô chả làm sai chuyện gì hết, thế mà cô lại thấy mình vừa gây ra tội ác tày trời, nghiệp đến mức phải xuống 18 tầng địa ngục.
Ngày mai cô định đi họp lớp đại học.
Cô đã đăng kí với đóng tiền trước giờ G hết rồi, nhưng mấy thứ này cũng chả quan trọng. Thực lòng cô rất muốn tham gia buổi họp lớp lần này.
Bốn năm đại học của cô cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Mặc dù kết quả học của cô vô cùng xuất sắc nhưng vì tính cách hướng nội và dễ thẹn thùng nên cô đã vuột mất biết bao cơ hội và tiếng tăm dành cho mình.
Song, bây giờ cô đã lột xác rồi. Lương cao, khéo ăn khéo nói, khả năng chuyên môn của cô đã nằm trong top những tài năng tuyệt đỉnh so với những người bạn cùng lứa với mình.
Cô rất muốn quay về gặp những người bạn cũ ấy, mang theo những vinh dự hão huyền, đồng thời cô cũng muốn để bản thân mình hiểu rõ rằng, những mồ hôi nước mắt mình đã phải bỏ ra trong suốt ba năm du học đã mang đến quả ngọt như thế nào.
Vân Nhiêu hít một hơi thật sâu rồi mới nói từ từ:
– Anh, mai em đi họp lớp đại học, chắc còn phải uống rượu nữa, khéo đến khuya mới về.
Năm loại trái cây với những màu sắc khác nhau đã được bày biện trên đĩa.
Hai tay Cận Trạch cầm đĩa, anh lặng nhìn cô, giọng anh bỗng trầm xuống, căn dặn: “Em không được uống rượu.”
Vân Nhiêu trừng mắt với anh: “Em uống chút thôi, không say được đâu. Với lại em ở cạnh bạn đại học thì có say cũng sẽ không… Không… Mượn rượu làm càn đâu.”
Cô vừa dứt lại thì anh đã không kìm được nữa, buột ra tiếng cười khe khẽ.
Cô ngẩn ngơ, chỉ thấy anh tắt cười rồi cầm đĩa hoa quả bước ra ngoài bếp, để lại cho cô một bóng lưng ngất ngưởng.
Chẳng lẽ anh… Biết gì đó rồi?
Không thể nào.
Cô rửa tay sạch sẽ, lau khô rồi áp luôn bàn tay lạnh buốt lên mặt mình, bóp bóp má như thể đang nhào bột. Cùng lúc ấy thâm tâm cô đã cất lên lời cảnh cáo:
Hỡi đồng chí! Tỉnh táo lại đi! Đừng có mơ giữa ban ngày ở ngay trong nhà người ta nữa!
Về nhà nằm lên giường là đồng chí sẽ có thời gian abcxyz!
Lúc đấy đồng chí muốn abcxyz cái gì cũng được!
*
Chiều hôm sau.
Xưa giờ ngành ngoại ngữ vẫn luôn nhiều nữ ít nam. Hôm nay các bạn đến ngồi đủ hai bàn to đùng, trung bình mỗi bàn có 1,5 anh con trai.
Lớp trưởng Nhâm Vĩ đã trở thành chàng trai ngọc ngà châu báu của cả lớp. Anh có rất nhiều mối quan hệ tốt xung quanh mình và cũng vô cùng hòa nhã với mọi người. Đã thế anh còn biết cách khuấy động bầu không khí. Dưới sự chỉ huy của anh, hội con gái còn cụng ly khí thế không kém gì đám con trai.
Vân Nhiêu hòa cả rượu với trà đen vào uống với nhau. Lúc mọi người ồn ã cô cũng nhập cuộc, tính cách thay đổi rõ rệt khiến bạn cũ phải khen tấm tắc.
Trong hội bạn cũ có người tên là Bách Vi. Năm cuối đại học, cô ấy đã cướp đi cơ hội được làm việc trong dự án chính phủ của Vân Nhiêu. Bao nhiêu năm sau gặp lại, cái đứa mọt sách trầm tính ấy đã biến thành một cô gái vui tươi rạng rỡ, chẳng những thế, lương còn cao hơn cô gấp mấy lần. Chính điều này đã khiến Bách Vi khó mà chấp nhận được.
Vì lười phải đi chỗ khác nên sau khi ăn xong, mọi người vẫn ngồi trong phòng riêng của nhà hàng để uống rượu và chơi board game với nhau.
Mấy tuần rượu qua đi, mọi người bắt đầu chuếnh choáng, bấy giờ lớp trưởng Nhâm Vĩ mới nhớ ra phải cổ vũ mọi người chơi game.
Lớp có nhiều con gái nên trò chơi cũng đơn giản, tên là “Gọi 7”.
Mọi người ngồi quanh bàn lần lượt đếm số, cứ đến số 7 với bội số của 7 thì phải đập ly vào nhau, không thì sẽ bị phạt.
Trò này dễ hơn đoán xúc xắc nhiều. Hố đen của mọi trò chơi – Vân Nhiêu nay phải chơi mấy ván thì mới “mở hàng”, thua một trận.
“Thật hay thách nào?” Lớp trưởng vừa xáo bài vừa cười hi hí hỏi cô.
Bộ bài trong tay lớp trưởng là bài mà lớp tự chế để chơi thật hay thách, trên những lá bài không có thứ nào biến thái nhất mà chỉ có biến thái hơn. Vân Nhiêu nhìn hành động của anh mà con tim chuếnh men say của cô tự dưng buốt giá hẳn đi.
Bí thư chi đoàn Bách Vi ngồi đối diện chủ động quan tâm cô:
– Vân Nhiêu, cậu chọn nói thật đi. Mấy đứa viết toàn thử thách ác lắm, không hợp với cậu đâu.
Vốn dĩ Vân Nhiêu đã định chọn nói thật rồi, nhưng nhận được sự “quan tâm” của cô ấy, thế là tâm lý nổi loạn đã trào dâng:
– Thế á? Thế tớ phải thử mới được.
Nửa phút sau.
Cô nhìn lá bài trong tay mình mà mắt giật điên cuồng, từng thớ thịt trên người cũng đã cứng đơ lại.
Cô hối hận khôn xiết, trách mình suy bụng ta ra bụng người, không thèm nghe theo sự giúp đỡ của Bách Vi.
Tìm bừa một phòng trong nhà hàng, sau khi vào thì nói với người ở trong phòng đó là:
Em vừa mới ăn cơm mà đã bỏng cả lưỡi rồi, đau quá trời quá đất, có cơ bụng nào cho em chườm để bớt bỏng không ạ?
Cái! **! Má!
Vân Nhiêu sống hiền lành cả đời mà suýt nữa thì hất tung bàn lên luôn.
Đọc hình phạt của cô mà cả lớp cười lăn cười bò.
Mấy bạn ngồi quanh cô đã đi ra hết rồi, cô đành giã từ sự tranh đấu của mình, bước ra ngoài phòng ăn hệt như cánh bèo trôi dạt theo dòng nước lũ.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời kêu cứu thống thiết của cô nên thế giới bên ngoài chỉ toàn một màu đen. Cả nhà hàng còn mỗi phòng bọn cô vẫn chưa về.
Vân Nhiêu chưa kịp sung sướng thì lớp trưởng đã thay đổi cách phạt dành cho cô.
– Nếu ở ngoài không có ai thì cậu đăng lên wall đi.
…
– Á đù ác vậy, cảm giác còn nhục hơn cả cách cũ hố hố.
– Đừng làm người ta mất việc chứ, lúc đăng thì chặn sếp với gia đình đi, nửa tiếng sau xóa luôn nhé?
– Ok ok, tìm ai ra giám sát đi, ngoài sếp với người nhà ra thì không được chặn ai hết.
Vân Nhiêu: …
Cô chẳng khác nào con rối bị người ta điều khiển, người ta vừa chọc vào người cô thì cô phải di chuyển, hoàn thành hình phạt biến thái này trong nỗi chết lặng.
Vân Nhiêu: Em vừa mới ăn cơm mà đã bỏng cả lưỡi rồi, đau quá trời quá đất, có cơ bụng nào cho em chườm để bớt bỏng không ạ?
Sau khi đăng xong, cô thầm an ủi chính mình, cái câu này không hợp hình tượng của cô chút nào, chắc chắn bạn bè trên mạng sẽ hiểu được nỗi khổ của cô.
Ít nhất thì Lê Lê với Ôn Dữu chắc chắn sẽ hiểu.
Người giám sát hình phạt bỗng ồ lên:
– Ối, Vân Nhiêu, cậu mới đăng được 15 giây mà đã có người like rồi này. Biệt danh cậu này là Kha Hoàn. Cười ẹ trời ơi, tớ đoán đây là fan não tàn của Giải Bóng đá Vô địch Quốc gia Ý rồi.
Khóe môi Vân Nhiêu giựt giựt.
Thôi thì cậu nói gì cũng đúng hết.
Hai phút sau, cô cúi đầu nhìn màn hình, suýt thì tắt thở.
Cô đã chặn cả nhà họ Vân, chừa lại mỗi Lê Lê với Ôn Dữu – hai người con gái hiểu cô nhất trần đời, Thế mà đm, hai đứa nó lại cầm đầu quậy tung cái khu bình luận, xây nhà lầu cho [công chúa trâu bò] luôn.
Cô nhìn xuống thì thấy nhà lầu lại xuất hiện thêm một bình luận mới.
Mọi thứ trước mắt Vân Nhiêu bỗng tối sầm lại.
Cận Trạch:?
….
Cô muốn đến sống ở một hành tinh khác ngay bây giờ TAT.
Người giám sát số 2 và số 3 hét lên cùng một lúc:
– Vãi lòn, bạn trên mạng của cậu toàn danh nhân thế này. Nãy thì Kha Hoàn, giờ lại đến Cận Trạch, rốt cuộc cậu tìm đâu ra mấy đứa bạn ảo tưởng sức mạnh lấy tên của siêu sao tứ lung tung thế này há há há há há!!
Mấy, đứa, bạn, ảo, tưởng, sức, mạnh, lấy tên của siêu sao tứ lung tung.
Nói ra thì sợ các cậu ngất lịm đi thôi, hai người bạn này là siêu sao thật đấy.
– Tớ không xóa trước thời hạn đâu, không cần giám sát nữa rồi.
Cô vừa nói vừa rút điện thoại mình ra, quay người không cho ai nhìn thấy.
Ngón tay cô vuốt nhẹ lên màn hình, ánh mắt thì nhìn đăm đăm vào dấu hỏi mà Cận Trạch gửi đến.
Một nỗi buồn đau lạ lùng bỗng xộc vào tâm trí cô.
Cô khui lon bia, nốc thẳng vào miệng, tu gần hết nửa lon.
Trò chơi vẫn được tiếp tục, lại có bé đáng thương bị phạt nữa rồi, thành công dời sự chú ý của mọi người ra khỏi Vân Nhiêu.
Tửu lượng của cô rất kém, đã thế Vân Thâm cứ luôn miệng nói cô mà làm ma men thì hãi lắm. Thành ra cô ít khi uống rượu lắm, lúc buộc phải uống thì cô sẽ pha thêm với rất nhiều loại đồ uống khác rồi mới cho vào bụng.
Nhưng Vân Thâm cũng đã nói, phải có điều kiện gì đấy thì cô mới say bét nhè được.
Chủ yếu cô vẫn rất bình thường, sau khi say thì thích ở một mình. Vì say nhanh quá nên cô sẽ không uống đến mức bí tỉ, ít ra thì vẫn còn lí trí biết bắt xe về nhà.
Cô cúi đầu lướt điện thoại, bạn ngồi cạnh cụng ly với cô, cô suy nghĩ trong thoáng chốc rồi hào phóng uống thêm ngụm bia nữa.
Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng thì cũng được xóa status rồi.
Vân Nhiêu xoa mái đầu đang choáng váng, dần quên mất mình đã uống bao nhiêu rồi.
Mọi suy nghĩ trong cô chùng xuống, thoát ra khỏi sự kiểm soát, bước vào trạng thái ngẩn người.
*
Em uống rượu đúng không?
Đợi gần 10 phút mà không thấy cô trả lời.
Cận Trạch cau mày, nhắn thêm hai tin nữa:
Giờ em đang ở đâu?
Anh đến đón em.
Nửa phút sau, đối phương đã gửi luôn định vị cho anh.
Không nhắn một chữ gì hết.
Cận Trạch: Ok.
Cận Trạch: Ở đây đợi anh ngoan nhé.
Vân Nhiêu: Nhanh nhanh nhanh!
Cận Trạch: …
Giờ thì anh đã có thể khẳng định rằng cô uống rượu rồi, thậm chí còn uống say là đằng khác, đầu óc tơ lơ mơ.
Anh mở tủ quần áo, tiện tay lấy cái áo khoác mỏng, đi thang máy trong nhà xuống gara.
Đêm đã về khuya, gió lạnh khẽ lùa qua những phiến lá khô quắt dưới nền đất. Tiếng ve kêu cứ khẽ vang vọng trong những khóm cây rậm rạp hai bên đường.
Chiếc Sedan màu xám đầy khiêm tốn lái ra ngoài khu biệt thự.
Con đường thưa thớt xe qua lại, Cận Trạch nhấn mạnh ga để xe lao về phía trước. Trong xe không bật đèn, đèn đường ấm áp lúc sáng lúc tối phả qua ô cửa, họa nên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đang ngồi trên ghế lái cùng với nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện trên khóe môi anh.
Nét mặt anh cũng không đến mức lo lắng quá đỗi.
Tuần trước đóng máy, Cận Trạch phải chạy thêm mấy lịch trình nữa. Trong lúc bận vẫn dành thời gian ra chơi PUBG ngọt ngào với thằng bạn chí cốt Vân Thâm.
Thấy người nhập cuộc, Vân Thâm đã chuẩn bị tâm lý, thắng thua có nghĩa lí gì, phải duy trì tình cảm tốt đẹp với thằng bạn ảnh đế mới là trọng tâm của game.
Cận Trạch không hề phụ lòng mong đợi của anh, mới vào trận đã thành hòm loot mịa rồi. Vân Thâm vẫn nhớ, hồi còn đi học Cận Trạch chơi rất đỉnh. Dù nhiều năm không chơi, cắm đầu vào làm việc thì cũng không đến mức gai mắt như thế này chứ.
Nào ngờ Cận Trạch cố tình dí mình vào họng súng của người ta. Tự sát xong thì bắt đầu tán gẫu hết sức tự nhiên.
Dây cà dây muống hỏi vì sao Vân Nhiêu lại không được uống rượu. Vân Nhiêu đang bận giết người khác nên trả lời luôn:
– Tửu lượng của nó kém. Uống nhiều thì sẽ phát điên, kinh lắm.
– Kinh thế nào?
Cận Trạch ho khan, giải thích cho sự tò mò của bản thân: “Phim mới có lắm cảnh say rượu nên tao phải tìm hiểu nhiều cách say khác nhau.”
– Thì…
Vân Thâm rất thích chia sẻ những thứ độn thổ của người khác, buột miệng kể luôn:
– Bình thường thì nó nhát gan trầm tính, uống vào cái là điên ngay.
Cận Trạch:?
– Thật mà, chỉ cần nó tăm tia ai thì nó sẽ lao ra gặm lấy gặm để như chó thấy xương, quặp cả tay cả chân lên cơ thể người ta như con bạch tuộc ý, gỡ mãi không được.
Cận Trạch đực mặt ra: “Không đâu…”
– Tao lừa mày làm gì. Hôm nó đi liên hoan tốt nghiệp, tao đi đón nó về mà nó cứ ôm chầm lấy tao như con koala suốt cả lúc ấy. Từ khi bố mày tốt nghiệp mầm non đã không bị em gái hôn nữa rồi. Hôm đấy suýt nữa thì mơ về mầm non luôn.
Mặt Cận Trạch đờ đẫn, giọng bỗng đanh lại:
– Em ấy hôn mày? Hôn vào đâu?
– Có hôn được đâu. Tao tránh ra mà.
Vân Thâm bị đối thủ bắn trúng đầu, núp ở dưới bò lăn bò toài một lúc, càng nghe câu hỏi của Cận Trạch thì càng thấy sai sai.
– Tất nhiên là hôn má rồi thằng chó ạ. Mà đm mày, con bé nó say thôi, vẫn nhận ra mọi người hết, không đến mức não tàn đâu!
Cận Trạch trề môi, giọng vẫn buồn bực:
– Nhưng thế vẫn nguy hiểm lắm.
Vân Thâm: “Cũng ổn.”
– Hả?
– Đã bảo con bé nó vẫn nhận ra mọi người rồi. Ở trước mắt những người xã giao thì nó uống say xong chỉ ngẩn người ra thôi, ngoan như em bé ý, cư xử cũng bình thường. Chỉ có ở trước mặt người nhà với người nó thích thì nó mới lên cơn điên quấn lấy mày thôi. Như tao với anh Vân chị Khương đấy, thêm hai đứa bạn thân như hình với bóng của nó nữa.
Cận Trạch khẽ “Ồ” lên.
Đáng lẽ câu chuyện đã chấm dứt ở đây nhưng hình như Vân Thâm nhớ ra gì đó nên tự dưng phì cười:
– Thực ra hôm sinh nhật tao để con bé uống rượu cũng không sao hết.
Cận Trạch: “Sau đó?”
Vân Thâm: “Tại có mày ở đó mà.”
– Hả?
– Con bé là fan não tàn của mày…
Hình như Vân Thâm đã cười tới nỗi không thở được, mãi mới hổn hển được một câu:
– ** mẹ, thì tao sợ nó say xong nổi điên rồi táy máy với mày chứ còn gì nữa.
Cận Trạch:???
Trần đời còn chuyện tuyệt vời như thế sao?
Nghĩ đến đây, tay trái anh đang đặt trên vô lăng bỗng sờ lên mặt, ung dung khảy khảy dái tai mình.
Màn đêm thì mịt mùng còn nét cười thì vẫn cứ đong đầy trong ánh mắt anh.
Xe lại tăng tốc.
Nạn nhân đang phóng vụt trên đường để chạy đến địa điểm đây.
Hết chương 18.
- -----oOo------