Hết giờ làm, đang đạp xe về nhà thì tôi trông thấythầy Nombre và con Pooh đi đằng trước. Khi đuổi kịp được thầy, tôi xuống xe,gọi:
“ThầyNombre.”
Thầyngớ người ra trong một giây rồi thốt lên: “Ôi ôi.”
(“Ngớngười” cũng là sở trường của tôi. Mỗi lần như thế, Mio lại hỏi tôi: Hồn vía anhvừa bay đi đâu vậy?)
“Anhvừa đi làm về à?”
“Vângạ.”
“Yujivẫn khỏe chứ?”
“Khỏeạ. Còn thầy?”
“Cũngtàm tạm. Con người ta đến tuổi này rồi thì làm sao không có chuyện được. Bị đaumười nhưng khỏi được năm cũng tốt lắm rồi.”
“Vậyhôm nay thầy khỏi được năm?”
“Cũngcỡ đó.”
ConPooh ngước lên nhìn tôi, cố gắng sủa “~?” Tôi bảo “nào nào” rồi lấy chân xoabụng nó.
“Tiểuthuyết của anh vẫn tiến triển chứ?” thầy Nombre hỏi.
“Dạkhông, dạo này em đang tạm nghỉ.”
“Ôitrời!” thầy thốt lên. Một câu cảm thán diễn đạt thay cho câu hỏi “Lại có chuyệngì à?” một cách rất súc tích.
Tôi cảmthấy cơn bốc đồng trong người dâng lên dồn dập.
“Hay lànói ra luôn?”
“Nóiluôn cho thầy chuyện của Mio?”
Một cơnbốc đồng kiểu như vậy. Nhưng liệu thầy có tin lời tôi?
“Mio,”tôi thử mào đầu.
“~?”con Pooh sủa.
ThầyNombre làm bộ mặt giống hệt con Pooh, nhìn tôi.
“Côấy?”
“Vâng.”
“Vâng?”
“Nếu embảo vợ em đã về thì thầy nghĩ sao?”
“À, à,”có vẻ như thầy Nombre đã hiểu ra.
“Cuốntiểu thuyết của anh hả?” thầy Nombre nói “Anh định lấy đó làm bối cảnh?”
Tôi gậtđầu lấp lửng trước khi tiếp tục.
“Hồicòn sống, cô ấy đã nói thế này. Đến mùa mưa, cô ấy sẽ trở về. Để xem hai bố conem sống có ổn không.
ThầyNombre im lặng lắng nghe.
“Và côấy đã về thật. Cô ấy đã xuất hiện ở nhà máy bỏ hoang phía bên kia cánh rừng.”
Mặtthầy Nombre thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Em đưacô ấy về nhà nhưng cô ấy bị mất trí nhớ; không biết mình là ai, cũng chẳng cònnhớ chuyện mình đã rời bỏ thế giới này từ một năm trước.”
“Đây làmạch truyện của anh?”
“Khôngạ, đây là chuyện có thật ạ. Hiện cô ấy đang ở nhà đợi em về.”
“Miođợi?”
“Vâng.Mio đợi.”
“Nghĩalà...”
“Làlinh hồn của nàng!” tôi cướp lời thầy.
“Khôngphải tiểu thuyết?”
“Khôngphải ạ.”
ThầyNombre chuyển ánh mắt từ tôi xuống con Pooh đang ngồi dưới chân. Con Pooh cũngngẩng lên nhìn lại thầy. Có vẻ như thầy và con Pooh đang hội ý về tính xác thựctrong câu chuyện của tôi.
Tôiquyết định im lặng chờ thầy đưa ra kết luận.
Mio rấtquý thầy Nombre.
Khichuyển đến sống ở thị trấn này, thầy Nombre là người đầu tiên bắt chuyện với vợchồng tôi. Chúng tôi gặp ông ở công viên số 17 khi đi mua thức ăn cho bữa tối ởtrung tâm mua sắm về. Chuyện xảy ra cách đây bảy năm.
Hồi ấy,thầy Nombre đã là một ông lão có tuổi. (Giống như ông giám đốc văn phòng tôi).
ConPooh trẻ hơn bây giờ, có phong thái của một thanh niên trầm ngâm, suy tư. Tuyhồi đấy nó cũng chỉ sủa được mỗi “~?”
Sau đó,chúng tôi duy trì mối quan hệ không thân cũng không sơ, một tuần gặp nhau vàilần ở công viên số 17, trao đổi những cậu chuyện không ngắn cũng không dài. Cảhai vợ chồng đều không giỏi ngoại giao nên có thể nói việc việc thỉnh thoảnggặp thầy Nombre là mối quan hệ xã hội duy nhất của chúng tôi. Thầy Nombre quýMio như cháu gái, ngược lại, Mio cũng rất quý trọng ông.
Bởivậy...
Bởivậy, tôi muốn hai người gặp lại nhau trước khi mùa mưa kết thúc. Trước khi nàngtrở về tinh cầu Lưu Trữ.
Tuy Miokhông nhớ thầy Nombre nhưng nếu gặp nhau, chắc chắn hai người vẫn có chuyện đểnói. Do đó, cần phải để thầy Nombre biết sự thật trước. Nếu làm thầy bất ngờ,nhịp tim thầy tăng vọt quá chỉ số quy định rồi cứ thế rơi vào im lặng thì nguy.
“Vậy...”thầy Nombre nói, “Mio trông thế nào?”
Thầylúng túng huơ tay để diễn đạt ý muốn nói. Hình như thầy muốn hỏi Mio có chânkhông.
“Trôngnhư bình thường ạ,” tôi nói. “Giống hệt như Mio ngày xưa. Từ ngoại hình, tínhcách, giọng nói cho đến mùi hương. Chỉ có điều là nàng không còn trí nhớ.”
“Ra làvậy,” thầy Nombre thở phào nhẹ nhõm.
“Thầygặp Mio nhé?”
Thầykhẽ gật đầu mấy cái. Cử chỉ này không khác mấy so với lúc thầy run lẩy bẩynhưng tôi chắc chắn đó là cử chỉ xác nhận đồng ý.
“Vậythì,” tôi nói, “hẹn thầy ngày mai tại công viên số 17.”
“Thờigian vẫn như mọi khi?”
“Vâng.Em sẽ đưa Mio đến.”
“Đượcrồi. Tôi vẫn ngồi ở cái ghế mọi khi thôi.”
“Vângạ.”
Tôichào tạm biệt thầy Nombre và con Pooh rồi leo lên xe, đạp về nhà.