Trời có hơi âm u, cái thời tiết chết tiệt chỉ khiến cô muốn chui rút trong chăn nhưng đề văn luận cô làm có vấn đề phải chỉnh sửa, Trương Khê liền mệt mỏi chuẩn bị đủ thứ để ra ngoài.

Trình Dịch vừa đáp sân bay, anh không khá hơn cô bao nhiêu nhưng vì một lí do nào đó anh không chạy về khách sạn, lại chạy đến khu nhà ở gần đó thăm dò tung tích.

Nói trời tối cũng không đúng, bởi vì bây giờ vẫn là giờ chiều nhưng hôm nay trời nhanh tối lại lác đác vài hạt mưa.

Anh quấn khăn cùng với nón của chiếc áo khoác, kín đến chỉ chừa mỗi khuôn mặt còn bị khăn quàng làm che đi một nữa.

“Katy, cháu định đến trường à?” Người đàn ông ngoại quốc quan sát cô.

Katy chính là tên mọi người thường hay gọi cô, mà Khê Khê cũng chẳng thích mấy, chỉ bởi vì chữ ‘K’ trong Katy và Khê Khê đều có nên cô tuỳ ý chọn.

Cô gật đầu chán nản: “Vâng”

“Chú đưa cháu đi”

Cô đương nhiên không từ chối, chú chủ nhà thân thiện lại cực kì quan tâm cô, còn coi cô như con gái.

Trình Dịch vẫn đứng đó chăm chú nhìn cô, đôi mắt có hơi nhớ nhung.

Trương Khê vừa ngồi vào ghế sau, người đàn ông cũng với lấy tay nắm cửa nhưng theo tầm quan sát Trương Khê chỉ thấy ông ngừng lại rất lâu sau đó lớn giọng:

“Ngồi im trên xe, khoá cửa lại”

Cô giật mình cúi đầu bấm nút.

Người che kín mặt từ từ điều chỉnh con dao đang ở bụng của ông xa hơn một khoảng nhỏ.

Ông rắn rỏi không lấy chút mất bình tĩnh mà đi theo, chuyện này cũng lọt vào mắt anh.

Trình Dịch muốn gọi cảnh sát lại vừa mới đến, nếu dính líu đến cảnh sát quả thật không ổn.

Anh đành rời mắt nơi cô mà đi theo người đàn ông ngoại quốc.

“Tiền ông đưa không đủ…”

“Thêm một chút đi”

Trình Dịch nhíu mày cầm điện thoại trong tay, sau đó lại bấm số.

Dao từ từ cứa đến cổ làm rỉ vài giọt máu, máu dính vào áo sơ mi khiến ông hơi chớp mắt: “Cần bao nhiêu?”

“Gấp đôi lúc trước”

Ông không phản đối nhỏ giọng: “Được…Đợi tôi chuẩn bị ba ngày”

“Ể, không được.

Ba ngày thì ông để lại vài ngón tay đi”

Tiếng còi xe cảnh sát đột ngột vang lên khiến ai nấy đều hoảng sợ, người sợ vì làm chuyện xấu, người còn lại sợ lỡ như hắn liều mình làm bậy sẽ không hay.

Nhưng rốt cuộc đến trời sập tối, tối gần đen hết trời mọi chuyện cũng ổn thoả.

Anh vì báo cảnh sát cũng phải đến thẩm vấn.

Đợi đến khi thẩm vấn xong, người kia mới nhàn rỗi nói:

“Cô nhóc đó bây giờ chắc đã sắp không thở nổi rồi”

Trình Dịch nhíu mày: “Ông nói cái gì?”

“Vốn tôi định hù lão ta ở trên xe, đã làm hư khoá cửa…Ai ngờ lão lại bảo cô nhóc khoá cửa ngồi yên”

Người kia không tội lỗi: “Là do số ngắn”

Trình Dịch nhìn đồng hồ, đã trôi qua hơn ba bốn tiếng, trong lòng trống rỗng chạy khỏi nơi đó.

Đợi anh từ chỗ cảnh sát về nơi cô, trong lòng rối ren sợ hãi nhìn cô đang từ từ nhắm mắt.

“Trương Khê, chị dậy cho tôi”

“Trương Khê”

“Trương Khê”

Nhưng trước khi nhắm mắt, cô chỉ thấy bóng dáng ai đó, cảm giác quen thuộc hơn hết…Cứ hằng đêm, cô đều mơ thấy, mơ thấy khi cô chìm vào giấc ngủ dài cô mới nhớ đến Trình Dịch xa xôi, muốn kêu anh cứu cô, bảo vệ cô.

Mấy ngày cô hôn mê anh đều đến, cứ ôn tập xong sẽ đến, cuộc thi kết thúc cũng chính là lúc anh biết mình sắp xa cô.

Trình Dịch vừa rời khỏi phòng bệnh thì Trương Khê cũng vừa tỉnh dậy sau vài ngày hôn mê.

Không biết là duyên hay là nghiệt duyên.

Hốc mắt anh đỏ, ngồi đối diện với Khê Khê thẫn thờ lúc bấy giờ.

Thì ra trong trí nhớ, trong giấc mơ gói gọn đều là anh.

Anh đã đến, đã cứu cô!

Thì ra cô chẳng tưởng tượng, là thật!

“Mọi chuyện chỉ có như vậy”

“Không cần ba ngày, muốn nghe tôi liền nói”

Khê Khê hịt mũi: “Ừm”

“Em tin tôi không?”

Thấy cô không trả lời anh lại lo lắng: “Không lừa em, thật sự không có”

“Tôi bảo không tin khi nào? Chẳng qua là cảm động”

Trình Dịch lau lau mí mắt cho cô, dịu dàng vỗ về.

Thấy anh ân cần, lòng cô như sóng gợn vào cơn, bàn tay bỗng nhiên đưa sang cổ Trình Dịch kéo đến trước mặt.

Bên tai anh chỉ có tiếng ‘ong ong’, cũng phải! Đôi môi mềm của cô nhẹ nhàng chạm vào môi anh, vừa mềm mại vừa ấm áp.

Cứ sợ cô sẽ rời khỏi, anh đưa tay giữ đầu cô lại.

Hôn đến khi đôi môi Trương Khê sưng lên vì bị gặm cắn, Trình Dịch hài lòng buông cô còn nhẹ nhàng lau khoé miệng mà cười.

“…Cười cái gì?” Cô liếc anh.

“Hửm? Không có, cảm thấy anh và em giống mấy đôi tình nhân vụng trộm” Trình Dịch nhếch môi

“Nói nhảm”

Trình Dịch ho vài tiếng, lấy lại bình tĩnh nhìn cô thật sâu: “Chúng ta bây giờ có phải đã xác định rồi không?”

“Xác định cái gì” Cô chống cằm trêu ghẹo.

Anh hậm hực nghiêng đầu cắn đôi má cô: “Là xác định quan hệ”

“Ồ, nghe không tồi”

“Vậy…bây giờ anh là bạn trai của Khê Khê sao?” Anh chớp chớp mắt ngây ngô

Bạn trai của Khê Khê.

Nghe hay phết nhỉ?

Người nào đó hạnh phúc hôn lấy hôn để mặc cho cô từ chối.

Sao đó lại tự nhéo mặt nhìn xem có phải mơ hay không.

Là thật nha!!!

“Mau mau, em mau kết bạn lại”

“Làm sao lại nóng tính như thế?”

Cô bật cười: “Nóng cái gì? Là anh chọc giận em”

Cô vừa kết bạn lại với Trình Dịch, anh đã gửi một phong bao rất hậu hĩnh, nói rằng đó là quà hẹn hò.

Đều cho cô, sau này tiền lương đều cho cô!.