Phía nhà tắm truyền tới tiếng nước chảy róc rách, Trương Quốc Lập ngồi thẫn thờ trên giường, tự giễu bản thân hâm nặng.

Người ta là đi tắm thôi, vì đâu lại bất an tới vậy?

-“Hết bực em rồi à?”

Sa tươi cười rạng rỡ, gương mặt trang điểm đậm tới mức có người thấy chói mắt, không tự chủ được liền hỏi.

-“Định đi đâu?”

-“Không ạ.”

-“Vậy…sao…”

-“Sao anh?”

-“Không có gì…”

Tiếng chuông cửa phá vỡ không khí ngượng ngùng, là người giúp việc nhà cô mang đồ ăn tới. Jun phụ Sa dọn bàn, cô nhẹ nhàng ngồi xuống, gắp thức ăn cho anh, ngọt ngào nịnh nọt.

-“Toàn món anh thích đó.”

-“Cảm ơn.”

-“Jun này, khi nãy em hỏi Eddi rồi, em xin lỗi. Không nghĩ anh lại định nhường giải nghệ sĩ nam được yêu thích nhất của năm cho Tiến.”

Đây chính xác là nằm trong kế hoạch phát triển của công ty. Jun không hề kêu gọi bình chọn, ngay cả trên fanpage của mình cũng nhắn fan soạn tin ủng hộ gà mới. Chính vì vậy ít người biết anh cũng ở trong danh sách đề cử.

-“Đừng giận…người ta hâm mộ anh quá mà…”

Nhìn cái mặt phụng phịu của Sa, tự nhiên ai đó phì cười. Giá kể, giá kể thôi, ban tổ chức hạn chế mỗi máy chỉ được nhắn một tin.

Cũng chẳng hiểu cô đầu tư bao nhiêu tiền cho cái giải ấy nữa?

-“Tập trung ăn nhiều rau vào.”

Jun khẽ mắng, Sa cúi gằm, mặc dù không thích nhưng vẫn cố nuốt hết gắp đậu xào của người ta. Cảm giác buồn nôn dâng lên tới cổ, cô cố kìm xuống, khó chịu đến mức suýt nghẹn.

Anh đưa nước, cô tu một hơi rồi tìm cách lảng tránh, nói tới giờ chiếu bộ phim em thích rồi, em đi xem đây.

Jun chẳng lạ tính khí thất thường của cái người này, liền gật đầu nhẹ. Lúc dọn dẹp xong xuôi, ngoảnh ra thấy màn hình sáng sáng, còn cô nằm thu mình một góc sofa, có người thoáng giật mình.

-“Linh!”

-“Không sao, em đau lòng cho nhân vật quá…hehe…”

-“Đau lòng vì…họ…làm tình?”

Hoàng Ái Linh ngẩng lên, ngượng đỏ cả mặt mà vẫn phải chống chế.

-“Vâng, em thấy người nam hình như hơi mạnh bạo thì phải, em xót nữ chính.”

Jun không nói gì, chỉ khẽ mím môi nín cười. Hai người họ mỗi người một bên ghế, trầm lặng theo dõi. Bên trái thì rất nghiêm trang, có bên phải thì cứ nhích dần nhích dần, sát sát rồi, thấy đối phương hiền hiền bắt đầu được nước ngả rạp lên đùi người ấy.

-“Mượn chút nha, ngại vào lấy gối.”

Gì vậy? Jun chẳng hề đẩy cô ra?

Sa mừng thầm, khẽ quay người ôm miết, cánh mũi nho nhỏ hít hà đầy sảng khoái.

-“Thơm quá, thơm chết mất, nguyện làm fan của Jun cả đời…”

Có người cứ thế mà ngủ, có người không làm cách nào mà ném cái vật thể trên người xuống được, liền thở dài mơn trớn gò má ấy.

Ngày qua ngày, ai đó chân cẳng dần bình phục mà trái tim lại loạn lạc khó tả. Giữa anh và Sa, hiện tại là như nào, chính anh cũng chẳng thấu. Chỉ biết, mỗi khi cô ra ngoài lâu lâu một chút, lòng lại nhen nhóm khó chịu, lại không tự chủ được mà đi tới đi lui mong ngóng.

-“Chị Linh, thuốc đây. Hay cứ khám lại cho chắc, tội chị quá, chẳng khỏi gì cả, nếu được em chỉ ước bớt ít máu của em rồi đổ lên não chị thôi…”

Mận bực bội càu nhàu.

-“Đừng lo bệnh thâm niên rồi, không nguy hiểm.”

-“Nhưng chị đau, em biết chị đau mà. Mấy hôm nay chị ở đâu thế? Hay chị xin bác Táo cho em đi với được không, em chăm sóc chị, đi mà, mang em đi với…”

Con bé cứ lèo nhèo liên tục, Linh phải an ủi mãi nó mới chịu về. Cô ngó qua ngó lại xung quanh, không thấy có ai mới an tâm lên nhà.

Mận đi một lát thì đụng trúng sao chổi. Cái thằng ăn cháo đá bát này, cô là cô không có ưa tý nào cả. Muốn gọi lại chửi nhau một trận mà hắn cũng thất thần chạy theo phía chị. Kì lạ, hắn ở cùng khu với chị yêu nhà cô hả?

Thôi ghét, kệ đi, còn phải về nấu cháo hạt sen cho cô người yêu mới của cậu chủ nữa, không có thời gian quan tâm chuyện vớ vẩn.

Phòng tắm lại truyền tới tiếng nước, có người thận trọng cầm chìa khoá, nín thở mở cửa.

Hoàng Ái Linh, cô giỏi thật.

Thì ra là vậy, ngày tắm tới mấy lần.

Thì ra là thế.

Thuốc xanh thuốc trắng rơi lã chã trên sàn, cô ngồi một góc, hai tay ôm đầu, chiếc vòi chảy xối xả lấn át tiếng kêu rên rỉ, khuôn mặt tái nhợt bởi những cơn đau co quắp.

Làm lái xe của cô một thời gian dài, căn bệnh này, anh không phải không biết. Rất ít khi phát tác, nhưng đã kéo tới, hại người ta sống dở chết dở. Quản gia năm ấy không nói rõ nguyên căn, nhưng lúc nào cũng dặn dò, lời tiểu thư nói, nhất định phải nghe theo, nhất định không bao giờ để cô tức giận.

Linh vẫn vậy, có thể nhũng nhiễu, có thể giả đò yếu ớt để đạt mục đích, nhưng kiêu ngạo tới mức một mực muốn che giấu khuyết điểm bản thân.

Jun nghe tiếng Sa thở dốc, lại thấy cô run rẩy thoa phấn lên gương mặt nhợt nhạt, thỏi son đỏ rực che đi cánh môi thâm tím. Tim anh, nơi ấy quặn thắt.

Tầm một tiếng sau, vẫn như mọi ngày, có người nhìn anh mỉm cười tươi tắn, còn không quên hớn hở vui vẻ.

-“Bồn tắm nhà Jun thiết kế hay thật đó, rất thoải mái nhé.”

Cô kiên cường bao nhiêu, lòng anh chua xót bấy nhiêu. Bàn chân này, ngỡ khỏi rồi, cớ sao hôm nay lại như không đứng vững?

Trương Quốc Lập nhớ về ngày ấy, cái ngày chợt nhận ra cô trong hàng vạn khán giả, anh đã phải tự đánh mình vài phát, chỉ sợ rằng biểu diễn hăng quá nên mất sức hoa mắt?

Ba năm trước, ai đó rời đi không lý do.

Ba năm sau, tưởng như sắp quên rồi, cô một lần nữa lại xuất hiện, khuấy đảo thế giới của anh.

Nói chuyện với cô, lòng không tự chủ được mà rộn ràng.

Chạm vào cô, cảm giác mãnh liệt, run rẩy thấu tim gan.

Nhìn cô đau, xương cốt trong người thấy sao nhức nhối?

Hôm đó, Trương Quốc Lập điên cuồng lái xe về ngoại ô, rẽ qua vườn hoa nhỏ ngắt lấy một đoá hồng trắng rồi chầm chậm bước tới nấm mộ phủ cỏ xanh rì. Gió thổi nhẹ nhàng vi vu, tiếng người đàn ông trầm trầm hoà tiếng gió.

-“Hạnh, anh biết em là thiên thần…anh biết…em oan ức…Nhưng cô ấy, dù cô ấy là ác quỷ, anh vẫn không thể nào buông bỏ…tha thứ cho anh…”

Đoạn, anh làm nghi lễ tạm biệt người đã khuất rồi rời khỏi. Hoàng Ái Linh ở nhà lo lắng khôn nguôi, rõ ràng người ấy dặn cô đợi, dặn là sẽ quay lại sớm thôi, vậy mà bốn tiếng hai mươi chín phút rồi, vẫn chưa thấy tăm hơi.

Ba mươi phút trôi qua, điện thoại tắt máy.

Rồi lại thêm một tiếng nữa, ai đó bức bối muốn nổ tung, rốt cuộc không nhịn được, với chìa khoá vội vã xuống hầm lấy xe.

Là tình cờ hay là duyên phận đây?

Cô vừa định nhấn nút thì chiếc Lykan của anh cũng lao xuống dưới hầm. Sa mừng rỡ chạy qua, gõ gõ nơi cửa kính. Jun mở cửa xe, cánh tay rộng lớn bất chợt kéo cô vào trong, siết chặt không buông.

-“Sao vậy? Đợi mãi không thấy, em đang định đi tìm đây…”

Anh không trả lời, bàn tay nhẹ nhàng luồn qua gáy cô, vuốt ve trìu mến. Cô ngây ngốc như một đứa nhỏ không hiểu chuyện gì xảy ra, anh hơi rướn người về phía trước, mỉm cười ngậm lấy cánh môi đỏ mọng, dịu dàng xâm nhập cướp đoạt.

Trái tim cô run rẩy theo tiếng Sa nỉ non ấy, hơi thở của anh mỗi lúc một dồn dập, mạnh mẽ kịch liệt hại cô như người mất lí trí, vụng về đáp lại. Nụ hôn của anh cuồng nhiệt nồng nàn, giọng nói trầm ấm du dương mà ngọt ngào khôn xiết.

-“Sa à, mình quay lại, được không em?”