Em Như Gió Nam

Chương 18: Cậu có người mình thích không?

Dịch: Anh Đào.

Beta: HP. 

Hôm nay Hứa Tri Ý ngủ đến 11 giờ mới dậy, bữa trưa và bữa sáng giải quyết cùng lúc, lúc này đang ngồi ở một quán cà phê ven sông.

Ninh Dần Kỳ cũng ở đây, hai người vừa thưởng thức trà chiều vừa nói chuyện bức tranh sơn dầu Ninh Doãn nhận được.

Sau khi Hứa Tri Ý và Ninh Doãn follow chéo nhau, mỗi một trạng thái mới của đối phương cô đều để lại lượt thích, hôm nay đương nhiên cũng không phải ngoại lệ, có điều ánh mắt vẫn còn dừng lại ở trên bức tranh sơn dầu một lúc lâu.

Bức tranh sơn dầu này táo bạo lại tươi sáng, giống như con người Ninh Doãn.

“Xem ra chị tôi và anh Ti Tầm định thỏa hiệp với người nhà.”

Hứa Tri Ý thoát ra khỏi tài khoản xã hội, ngẩng đầu hỏi đối phương: “Thỏa hiệp hôn nhân sao?”

Ninh Dần Kỳ gật đầu, cầm cốc cà phê màu trắng sứ lên nhấp một ngụm lại để xuống, lại cầm điện thoại lên nhìn bức tranh sơn dầu, “Quà sinh nhật năm nay anh Ti Tầm đã bỏ công sức, trước đây bọn họ không tặng cái gì, đơn thuần là ứng phó với gia đình.” Nói rồi cười bất lực, “Có lúc tôi còn phải đánh yểm trợ giúp bọn họ.”

Hứa Tri Ý không biết nói gì mới thích hợp, dứt khoát im lặng nghe cậu ấy nói.

Nhìn bức tranh sơn dầu trước mặt, đột nhiên Ninh Dần Kỳ lại không nhìn thấu được hai người này, một người vung tiền như nước, một người công khai khoe quà, cậu ấy đoán: “Dù sao thì không liên hôn với đối phương cũng phải liên hôn với người khác, có lẽ là bọn họ định tạm bợ cho qua.”

Nếu như anh rể tương lai là Tưởng Ti Tầm, cậu ấy vẫn chấp nhận được.

Chí ít thì Tưởng Ti Tầm không giống như những công tử khác, trêu hoa ghẹo nguyệt, khắp nơi lưu tình. 

Hứa Tri Ý nhìn mặt sông, suy nghĩ bay xa.

Hai người ngồi bên bờ sông cả chiều, gần đến 4 giờ Ninh Dần Kỳ đề xuất tìm chỗ nào đó ăn tối, ăn xong sẽ đến buổi concert.

Cậu ấy hỏi ý kiến Hứa Tri Ý: “Cậu muốn ăn gì?”

Hứa Tri Ý muốn giới thiệu nhà hàng gần đó cho Ninh Dần Kỳ, hương vị của mì tôm hùm đó khắc sâu vào vị giác.

Cô nói tên quán, lại nói: “Chị Ninh Doãn giới thiệu, tối qua mới ăn xong.”

“Vừa ăn xong lại ăn, không cảm thấy ngấy sao?”

“Không đâu.” Hứa Tri Ý tùy tiện nói một câu, tối qua cô còn ăn nhiều hơn cả Tưởng Ti Tầm.

Ninh Dần Kỳ cảm thán, nói Tưởng Ti Tầm không dễ dàng gì.

Hứa Tri Ý không hiểu chuyện gì: “Sao lại không dễ dàng gì?”

“Anh ấy không thích ăn hải sản, lần nào cũng đi ăn cùng chị tôi.” Ninh Dần Kỳ cười, “Kết quả bây giờ lại đi ăn cùng cậu.”

Lúc nói chuyện hai người đã đi đến trước xe, cậu ấy mở cửa ghế lái phụ cho cô, còn mình vòng qua đầu xe đi sang bên kia.

Không nói Tưởng Ti Tầm nữa, Hứa Tri Ý cúi xuống thắt dây an toàn.

Hôm nay cô đặt chỗ trước, vì đến sớm nên trong quán vẫn chưa có vị khách nào. 

Không biết là hôm nay vị giác không cân bằng hay là do ông chủ canh nhiệt không tốt, Hứa Tri Ý cảm giác thịt tôm hùm trong miệng không ngon bằng tối qua.

Cô hỏi Ninh Dần Kỳ: “Cậu cảm thấy hương vị như thế nào?”

Ninh Dần Kỳ thường xuyên cùng chị đến đây ăn, “Vẫn giống trước đây.”

Vậy vấn đề là ở chính cô rồi.

Ninh Dần Kỳ nói đúng, tối qua vừa ăn xong, tối nay lại ăn không khỏi bị ngấy.

Hôm nay thời tiết coi như đẹp, cả ngày đều không mưa.

Ăn tối xong hai người đến thẳng concert.

Mặc dù thời tiết đẹp nhưng Ninh Dần Kỳ vẫn mang hai chiếc áo mưa, bởi vì mưa London rất tùy hứng, nói mưa là mưa.

Trước khi vào sân Hứa Tri Ý nhận được tin nhắn của Tưởng Ti Tầm, anh hỏi: 

【Đã đến chưa?】

【Đến rồi, đang đợi kiểm tra an ninh. Sếp Tưởng, anh thì sao?】

【Tôi và Ninh Doãn vẫn đang trên đường.】

Hứa Tri Ý trả lời bằng một nhãn dán OK, tối qua anh nói giúp cô lấy hai vé vào cửa concert cô còn đang nghĩ, còn thừa một vé anh định tặng cho ai, hóa ra là hẹn Ninh Doãn.

Nửa tiếng sau Tưởng Ti Tầm mới đến, khung cảnh bên ngoài sôi nổi không khác gì bên New York.

“Anh Ti Tầm.”

Tưởng Ti Tầm quay đầu, có quá nhiều người, đập vào mắt không có một khuôn mặt quen thuộc nào.

“Anh Ti Tầm, ở đây!”

Trong biển người, anh nhìn thấy bóng dáng Hứa Ngưng Vi, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau cùng một chàng trai cao lớn, hai người đều mặc áo đen, hoa văn đằng sau lưng có hơi khác, nhìn giống như đồ đôi.

Hứa Ngưng Vi nắm tay bạn trai, xuyên qua đám người hướng về phía bên này.

Tưởng Ti Tầm đứng nguyên tại chỗ đợi, còn có cả Ninh Doãn.

Ninh Doãn đi đến đâu cũng trang điểm vô cùng xinh đẹp, dùng câu nói của ông nội, xuống lầu vứt rác cũng phải mặc lễ phục, nếu không sẽ có lỗi với thùng rác.

Lúc cô ấy còn đi học cãi nhau với bố mẹ làm mình làm mẩy, thề là phải sống tự lập, vậy nên đã chuyển đến chung cư sống một mình, sinh hoạt đều dựa vào chính mình. Có lần ông nội đến thăm cô, trùng hợp gặp cô mặc váy dài đi vứt rác.

Hứa Ngưng Vi không xa lạ với đại tiểu thư này nhà họ Ninh, thường xuyên nhìn thấy trên hot search.

Câu đầu tiên khi gặp Ninh Doãn là: “Chị dâu, rất vui được gặp chị, cuối cùng cũng gặp chị ngoài đời.”

Ninh Doãn cười: “Bây giờ vẫn chưa phải.”

“Chuyện sớm muộn thôi.” Lúc cô ta vẫn còn ở nhà bố mẹ nuôi, nghe Hà Nghi An nói hai nhà đã nhắc đến chuyện liên hôn rất nhiều lần.

Chỉ là hai người trong cuộc này vẫn chưa quyết định, không muốn kết hôn sớm.

Hứa Ngưng Vi vẫn nắm chặt lấy tay của bạn trai, sau khi nói chuyện với Ninh Doãn, cô ta giới thiệu bạn trai cho Tưởng Ti Tầm.

Ninh Doãn liếc nhìn chàng trai này, khí chất có hơi giống em trai Ninh Dần Kỳ nhà mình, đôi lông mày ôn hòa, có điều trắng hơn Dần Kỳ.

Chào hỏi nhau xong Tưởng Ti Tầm ra hiệu với Hứa Ngưng Vi: “Đi xếp hàng đi.” Anh và Ninh Doãn đến một cửa soát vé khác bên cạnh.

Ninh Doãn hỏi: “Con nuôi Hứa Hướng Ấp?”

“Ừ.”

“Khí chất không tệ.” Cô ấy khoa trương.

Điện thoại Ninh Doãn rung, bà nội gửi tin nhắn cho cô: 【Ngày mai Lộ Kiếm Ba muốn qua đây.】

Trong nhà có biến động nhỏ gì bà nội sẽ thông báo tin mật cho cô ngay lập tức, chuyện hôn nhân lớn như vậy, bà nội quyết định đứng về phía cô. Lộ Kiếm Ba là một người lạnh lùng thờ ơ, người khác muốn mời ông đều không mời được, nhưng mấy tháng gần đây ông lại chủ động đến thăm ông nội, tín hiệu rất rõ ràng.

Bà nội lại gửi tin nhắn:【Bà quan sát thằng bé Ti Tầm hơn một năm rồi, không khác gì với ông nội con nói, là đối tượng kết hôn kiếm có. Mọi chuyện xem con ra sao.】

Ninh Doãn cất điện thoại vào trong túi, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nếu như sống cả đời với anh vẫn có thể chấp nhận được.

Có một vị thầy bói ở Hồng Kông nói, năm nay cô có thể gặp được ý trung nhân của mình.

Cô vẫn luôn có h@m muốn mãnh liệt với tình yêu, không can tâm coi chuyện đại sự của mình giống như hoàn thành một nhiệm vụ. Nhưng nửa năm đã trôi qua từ lâu, bây giờ đã là tháng 8 rồi mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của ý trung nhân đâu.

Nếu như đến cuối cùng, ngay cả bà nội cũng đứng về phía ông nội, nói không chừng cô ấy sẽ cam chịu số phận. Có điều kết hôn không thể nào sớm như vậy được, đến lúc đó phải thương lượng với Tưởng Ti Tầm, quả thật không được thì đầu năm sau sẽ đính hôn trước, bớt để cho trưởng bối hai nhà giục, cũng coi như bọn họ đã báo hiếu.

Vào bên trong sân vận động, Tưởng Ti Tầm nhìn thấy Hứa Tri Ý và Ninh Dần Kỳ, hai người đang nghiêng đầu không biết nói gì đó, nói chuyện rất vui vẻ.

Anh và Ninh Doãn ngồi ở hàng ghế trước bọn họ.

“Tri Ý.” Tưởng Ti Tầm gọi cô.

Hứa Tri Ý lập tức ngẩng đầu lên, “Sếp Tưởng.”

Ninh Doãn trêu: “Sao vẫn còn gọi sếp Tưởng thế, xa lạ biết bao, gọi thẳng là anh.”

Tưởng Ti Tầm tiếp lời: “Không quan tâm em ấy, muốn gọi gì tùy em ấy.”

Anh chỉ chỉ chỗ của mình, nói với Hứa Tri Ý: “Em qua đây ngồi đi, tôi và Dần Kỳ ngồi sau hai người.”

Hứa Tri Ý không định đổi, khu vực trung tâm là chỗ đẹp nhất toàn sân vận động, trước một hàng cũng không có gì khác biệt, “Không cần đổi, anh ngồi với chị Ninh Doãn đi.”

Cô lấy cái cớ mình đã từng nói, “Bọn em cùng tuổi ngồi với nhau có chuyện để nói.”

Ninh Doãn lại chê Tưởng Ti Tầm không thú vị, vỗ vỗ ghế bên cạnh: “Anh mau ngồi đi.”

Tránh cho hai đứa trẻ ở đằng sau nghe thấy cô dùng điện thoại gõ chữ đưa cho Tưởng Ti Tầm xem:【Không có mắt nhìn gì hết! Không nhìn thấy hôm nay hai đứa mặc đồ đôi à.】

Cô ấy nhướng mày nhìn anh, ra hiệu anh đừng làm bóng đèn nữa.

Vừa rồi Tưởng Ti Tầm chỉ nhìn thấy Hứa Tri Ý mặc áo hoodie màu trắng, không chú ý Ninh Dần Kỳ mặc áo gì.

Đột nhiên anh cũng tò mò, hỏi Ninh Doãn:【Dần Kỳ mặc gì?】

Ninh Doãn mở camera, giả vờ selfie, chụp hai người ở đằng sau lại, đưa điện thoại cho Tưởng Ti Tầm: “Tự xem đi.”

Ninh Dần Kỳ cũng mặc áo hoodie màu trắng, cả hai người đều mặc quần jean màu cổ điển.

“Nhìn rõ rồi chứ.” Ninh Doãn lấy điện thoại từ trong tay anh, dùng tốc độ nhanh gõ chữ:【Ở độ tuổi này của hai đứa, lúc yêu nhau thích nhất là mặc đồ đôi, còn có một đôi vừa gặp nữa, gọi là Hứa Ngưng Vi nhở? Cô bé với bạn trai không phải cũng mặc đồ đôi sao.】

Cô ấy hỏi:【Không phải hai đứa nhỏ này rất xứng đối sao? (Nhe răng) Dần Kỳ nhà tôi là một chàng trai ấm áp.】

Tưởng Ti Tầm:【Tri Ý cảm thấy thích hợp là được.】

7 rưỡi, concert bắt đầu.

Cả quá trình Tưởng Ti Tầm không quay lại phía sau.

Hứa Tri Ý ngồi cách anh một khoảng, lúc cô nhìn lên sân khấu, không chú ý khóe mắt có thể nhìn thấy anh, nhưng cả buổi tối cô chỉ nhìn lên sân khấu, ánh mắt không hề dịch chuyển một chút nào.

Hát ngâm nga cùng với những người có mặt ở đó suốt buổi tối, lúc bài hát cuối cùng kết thúc cổ họng cô cũng khàn khàn.

Ninh Dần Kỳ quay năm sáu video, có cảnh Hứa Tri Ý hát cùng mọi người, có cảnh tương tác giữa chị gái và Tưởng Ti Tầm, cuối cùng cậu ấy còn quay một video bốn người bọn họ, kỉ niệm buổi concert này.

Kết thúc buổi concert, cậu ấy chia sẻ mấy video này cho Hứa Tri Ý.

Hứa Tri Ý nhấn vào từng cái, có video quay Tưởng Ti Tầm, cô không lưu lại cái nào.

Ra khỏi sân vận động, mưa nhỏ bay bay.

“Có muốn mặc áo mưa không?” Ninh Dần Kỳ hỏi, đưa hai chiếc áo mưa mới chuẩn bị dùng trong tay qua.

“Không cần, mưa không lớn.” Hứa Tri Ý đội mũ ở áo lên, sợ hôm nay mưa nên cô đã cố ý mặc áo dài, còn cố tình chọn một chiếc có mũ, tiện che mưa.

Cô đội mũ không kỹ, Ninh Dần Kỳ chỉnh lại giúp cô.

Hai người kia đi đằng sau bọn họ, vệ sĩ đang che ô cho Ninh Doãn, bất cứ lúc nào tạo hình cũng không thể bị xộc xệch.

Tưởng Ti Tầm cầm một chiếc ô đen cán dài trong tay, không che, định đưa cho Hứa Tri Ý, nhìn thấy trong tay Ninh Dần Kỳ có áo mưa, lại thấy hai người gần như đội mũ lên cùng một lúc, bỏ đi.

Tài xế đã lái xe đến chờ bọn họ ở cổng, những hạt mưa nhỏ mịn chảy xuống kính chắn gió phía trước.

Mấy người hẹn nhau đi ăn đêm, Ninh Doãn mời, chọn một nhà hàng món Quảng.

Ba người đi ăn sẽ có một người giống như làm bóng đèn, hôm nay không như vậy nữa.

Hứa Tri Ý và Ninh Dần Kỳ ngồi đối diện nhau, bên cạnh là Ninh Doãn.

Trong mắt người ngoài, bọn họ là hai đôi tình nhân.

Ninh Dần Kỳ hỏi Hứa Tri Ý: “Ngày mai cậu bay chuyến mấy giờ? Tôi tiễn cậu.”

Hứa Tri Ý: “Buổi chiều……”

Vừa nói được một nửa, Tưởng Ti Tầm ngắt lời: “Hủy vé đi, về cùng anh, tạm thời làm trợ lý cho anh mấy ngày.”

Hứa Tri Ý nghe thấy liên quan đến chuyện công việc ngay lập tức lấy điện thoại ra hủy vé.

Ngay lập tức cô tiến vào trạng thái làm việc, “Sếp Tưởng, ngày mai có sắp xếp gì vậy? Cần em chuẩn bị trước gì không?”

Ninh Doãn cười: “Em cuồng công việc đấy hả, ăn cơm trước đi.”

Tưởng Ti Tầm nói với Hứa Tri Ý: “Ngày mai em nghỉ ngơi như bình thường, không cần phải đi theo.”

Hứa Tri Ý hủy vé rồi, ngày mai lại không sắp xếp công việc gì, cô mời Ninh Dần Kỳ đến Bristol, đối phương mời cô xem concert, cô vẫn chưa kịp cảm ơn.

Đã mấy năm Ninh Dần Kỳ không đến Bristol rồi, “Ngày mai trời nắng, đi sớm có thể ngắm bình minh? Cậu có dậy được không?”

Hứa Tri Ý đã hoàn toàn bị lệch múi giờ, không để ý đến việc ngủ nhiều thêm hai tiếng, “Dậy được.”

Hai người hẹn nhau 4 giờ sáng mai xuất phát, Ninh Dần Kỳ đến khách sạn đón cô.

Tưởng Ti Tầm nhìn cô, dặn dò chú ý an toàn.

Ánh mắt Ninh Doãn ngồi đối diện chặn anh lại, bảo anh nói ít thôi, “Có Dần Kỳ ở đây anh còn không yên tâm?”

Tưởng Ti Tầm lại nhìn đồ đôi hai người mặc, không nói nhiều nữa.

Ăn đêm xong từ nhà hàng đi ra, mưa cơ bản đã tạnh.

“Dần Kỳ.” Tưởng Ti Tầm sắp xếp: “Cậu đưa chị cậu về đi, ngày mai tôi còn có việc, về khách sạn với Tri Ý trước.”

Như vậy đỡ phải đưa đi đưa lại, Ninh Dần Kỳ đồng ý: “Không vấn đề gì.”

Ninh Doãn ngồi lên xe thể thao của em họ, vẫy tay tạm biệt với Tri Ý, hẹn có thời gian đi chơi.

Đợi chiếc xe thể thao đi xa Hứa Tri Ý mới đi về phía xe của Tưởng Ti Tầm, hôm nay anh đi xe việt dã màu đen.

Ngồi lên xe, thắt dây an toàn, người đàn ông bên cạnh nói: “Hẹn hò với Dần Kỳ rồi?” Nói rồi anh dừng lại, “Yêu xa rất khổ.”

Hứa Tri Ý nhấn mạnh: “Tôi và Dần Kỳ chỉ nói chuyện như bạn bè.”

Tưởng Ti Tầm cười nhạt, “Có phải em coi tôi như phụ huynh rồi không?” Anh nói, “Không cần giấu tôi, tôi sẽ không nhiều lời.”

Lúc này Hứa Tri Ý mới nhận ra là bộ quần áo hôm nay của cô và Ninh Dần Kỳ đã khiến bọn họ bị hiểu nhầm, giải thích: “Trùng hợp mặc quần áo giống nhau thôi. Cả trường quay có thể tìm ra được rất nhiều người mặc áo trắng và quần jean.”

Hôm nay lúc cô và Ninh Dần Kỳ gặp nhau, hai người cũng không khỏi bất ngờ, sáu đó liền trêu, nói là tâm linh tương thông.

Tầm tuổi như bọn họ ai mà không có mấy cái quần jean với mấy cái áo hoodie rộng rãi thoải mái chứ.

Tưởng Ti Tầm gật đầu, lại dặn dò cô ngày mai đi ngắm bình minh chú ý an toàn.

Ngày hôm sau, Hứa Tri Ý dậy từ sáng sớm.

Trên bãi biển gió lớn, lại khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài áo nỉ.

Trên đường đến Bristol, Ninh Dần Kỳ nói lần trước đến đây ngắm bình minh là bốn năm trước.

Hứa Tri Ý nghiêng mặt: “Là đi cùng cô ấy sao?”

“Ừ.”

Cô ấy thích biển, thích vòng đu quay.

Chỉ có ở trước mặt Hứa Tri Ý cậu ấy mới có thể thoải mái nói về chuyện trước đây không cần phải kiêng kỵ, những suy nghĩ sắp nhấn chìm cậu ấy coi như đã tìm được một lối thoát.

“Mạo muội hỏi một câu, cậu có người mình thích không?” Cậu ấy và Hứa Tri Ý thân quen nhau rồi, trực tiếp hỏi thẳng.

Hứa Tri Ý im lặng mấy giây: “Từng có.”

Ninh Dần Kỳ hiểu rồi, giống như cậu ấy, đáy lòng có một người không thể nào quên.

Hứa Tri Ý không biết nên nói với ai, bắt đầu nói chuyện trước mặt Ninh Dần Kỳ.

“Không tính là yêu từ cái nhìn đầu tiên, có điều lần đầu tiên gặp anh ấy, anh ấy ở chỗ tôi đã khác.”

Ninh Dần Kỳ chắc chắn nói: “Vậy cũng tính là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Sau này thì sao?”

“Không có sau này. Rất nhanh đã phát hiện không thể thích anh ấy nữa.”

“Anh ấy không độc thân, có bạn gái rồi?” Ninh Dần Kỳ chỉ đoán được khả năng này.

Hứa Tri Ý im lặng, coi như là ngầm thừa nhận suy nghĩ của cậu ấy.

Bởi vì không thể nói chi tiết, một khi nói chi tiết Ninh Dần Kỳ có thể đoán được là ai.

Thời gian cô gặp anh không đúng lúc, tuổi tác không phù hợp, dù sao đều không đúng.

Ninh Dần Kỳ tập trung lái xe, không hỏi nữa.

Hôm nay cuối tuần, có không ít người trẻ tuổi ở bên biển đợi mặt trời mọc.

Tìm được một chỗ ngắm cảnh đẹp nhất, hai người nói chuyện phiếm.

“Sao cậu cứ gọi Tưởng Ti Tầm là sếp Tưởng thế?”

“…… Bởi vì anh ấy phát lương cho tôi.”

Ninh Dần Kỳ bật cười haha.

Trời hơi sáng, lúc mặt trời mọc, Hứa Tri Ý lấy điện thoại ra chuyển sang chế độ quay video.

Nhìn mặt biển vô tận không khỏi choáng váng.

Chân trời phía xa, mặt trời xuyên qua tầng mây, trong nháy mắt màu đỏ vàng bao phủ khắp mặt biển.

Chim hải âu bay lượn trên đầu, vạn vật chào đón một ngày mới.

Tuy nhiên hai người bọn họ đều bị mắc kẹt trong ngày hôm qua.

Ngắm mặt trời mọc xong hai người tìm một quán ăn sáng, chậm rãi đi dạo lang thang quanh thị trấn nhỏ ven biển này. Ninh Dần Kỳ đang dạo bước trong hồi ức, Hứa Tri Ý nghĩ đến chuyện của mình.

Thỉnh thoảng hai người nói chuyện đôi câu, thời gian còn lại ai cũng vừa đi vừa thất thần việc của người đấy.

Đi dạo đến gần trưa Hứa Tri Ý nhận được điện thoại của sếp, nói với cô: “Chiều mai chúng ta bay đến Boston.”

Hứa Tri Ý suýt nữa không bắt kịp được tiết tấu của anh: “Đi công tác sao?”

Tưởng Ti Tầm: “Ừ.”

Không giải thích gì nhiều thêm.

Ngày mưa mù ở London tương đối nhiều, dẫn cô đến Boston ăn mì tôm hùm.

Sếp không nói có dự định gì, cô cũng không tiện đào tận gốc, đồng ý: “Vâng.”

Trong điện thoại, Tưởng Ti Tầm nghe được tiếng gió: “Vẫn đang ở ven biển.”

“Ừ, đi dạo tiếp.”

Cúp máy, Hứa Tri ý nói với Ninh Dần Kỳ ngày mai cô phải về rồi.

Ninh Dần Kỳ ngạc nhiên: “Không phải nói ở London thêm mấy ngày sao?

“Lịch trình của sếp tạm thời có thay đổi, ngày mai đi Boston.”

Bên này, Tưởng Ti Tầm gọi điện cho thư ký đặt vé, máy bay của mình bị Cohen mượn dùng.

Thư ký đặt chuyến bay 1 giờ chiều thứ hai.

Hôm sau, ăn sáng xong bọn họ đến sân bay.

Trước khi check-in Tưởng Ti Tầm nhận được điện thoại của bố.

Lộ Kiếm Ba bảo tên nghịch tử dành thời gian về Hồng Kông một chuyến, ông cụ suýt chút nữa bị anh cả làm tức giận đến mức hôn mê.

“Bác cả con và người phụ nữ đó đi đăng ký kết hôn rồi, thứ sáu tuần trước.”

Hôm qua ông đến khuyên anh cả mới biết chuyện này, người ông nên gọi một tiếng chị dâu không ở London, không gặp được nhau. Bây giờ trong nhà loạn như nồi cám heo, lợi ích của mấy đứa cháu trai cháu gái ảnh hưởng nghiêm trọng, đến chỗ ông cụ tố cáo, bảo ông cụ làm chủ đòi lại công lý.

Thời gian ở chung của ông cụ và Tưởng Ti Tầm là ít nhất, nhiều nhất một năm gặp một hai lần nhưng lại thương đứa cháu nội này nhất.

“Con đi thăm ông nội con đi.”

Gọi cuộc điện thoại này Lộ Kiếm Ba còn có chuyện quan trọng: “Bố đang ở chỗ chủ tịch Ninh, tối nay con qua đây ăn cơm đi.”

Tưởng Ti Tầm: “Không rảnh, đang ở sân bay.”

Vừa mới cúp điện thoại Ninh Doãn lại gọi điện đến.

Ninh Doãn đã nghe chuyện của bác cả nhà họ Lộ, chọc tức ông cụ Lộ đến mức nhập viện, cô ấy nghĩ có sóng to gió lớn gì mà ông cụ chưa trải qua, sao lại bị chuyện con trai cả tái hôn mà tức đến mức này.

“Bác cả anh rốt cuộc tình hình như nào?”

“Không rõ.”

“Ông nội bảo tôi về Hồng Kông một chuyến thăm ông cụ Lộ, một mình tôi không muốn đi, đi cùng anh.”

“Được. Trùng hợp chuyện của hai chúng ta nên nói trước mặt, lại nói rõ với ông nội.”

Hứa Tri Ý đứng ở bên cạnh anh, nghe được đối phương là Ninh Doãn, thông qua nội dung của bọn họ cô có thể nghe được bảy tám phần. Hai người cùng nhau bay về Hồng Kông thăm ông cụ Lộ, còn ở trước mặt nói rõ, cô nghĩ đến câu nói đó của Ninh Dần Kỳ ‘Có thể bọn họ định tạm bợ cho qua.’

Người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng cúp máy, cô dứt khoát hỏi: “Anh và chị Ninh Doãn định quyết định sao?” Nếu như phải cô sẽ hào phóng chúc phúc.

Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Quan hệ của tôi và Ninh Doãn không phải nói với em rồi sao?”

Có nói qua.

Nhưng suy nghĩ đã từng đó không đại diện cho bây giờ.

Tưởng Ti Tầm kiên nhẫn giải thích: “Hai năm trước trong nhà không can thiệp nhiều như này, gần đây thúc giục vội vã, các loại tình cảm thay nhau ra trận, Ninh Doãn chưa chắc đã chịu được. Cùng nhau về Hồng Kông thăm ông nội là muốn ở trước mặt ông nói rõ, kết thúc quan hệ lợi dụng lẫn nhau, không qua lại riêng tư nữa, ch ặ t đ ứ t ý nghĩ đính hôn của hai nhà.”

Nếu còn không quyết đoán, lỡ như trưởng bối hai nhà thấy bọn họ trì hoãn việc đính hôn sẽ giải quyết tận gốc, trực tiếp tuyên bố chuyện liên hôn hai nhà với giới truyền thông, đến lúc đó phiền phức anh phải xử lý sẽ nhiều gấp trăm lần.

Hứa Tri Ý: “Vậy bức tranh sơn dầu đó, còn tưởng là tín vật định tình của hai người.”

Tưởng Ti Tầm cười, “Có phải em tưởng tượng ra không.”

Cô lấy cớ đi rót cà phê, kết thúc cuộc nói chuyện.

Nhìn ra ngoài cửa kính, bầu trời trong xanh.

Mấy ngày liên tiếp không nghỉ ngơi đàng hoàng, Hứa Tri Ý ngủ một giấc trên máy bay.

Mở mắt ra, máy bay đã sắp hạ cánh.

Khách sạn lần này ở chỉ cách văn phòng chi nhánh làm việc của Viễn Duy một con đường, tiện làm việc.

Phòng của hai người ở cùng một tầng, sau khi làm xong thủ tục check-in, Hứa Tri Ý bảo lễ tân tối mang đồ ăn lên phòng.

Tưởng Ti Tầm nghiêng mặt nhìn cô: “Ra ngoài ăn đi, trước đó không phải em nói muốn mời tôi ăn mì tôm hùm ở bên cạnh thị trấn sao?”

Sau khi Hứa Tri Ý suy nghĩ: “Không đi nữa?”

Tưởng Ti Tầm: “Sao lại không đi nữa rồi?”

Hứa Tri Ý: “Tôi vừa mới biết anh không thích ăn hải sản.”