Chu Cận Viễn ánh mắt hoảng hốt: “Đúng, anh vẫn chưa trả nợ hết cho em, còn em thì nợ Thi Lâm nên em có lý do, có căn cứ để đi! Vì thế anh sẽ trả hết cho em những gì anh nợ trong những năm qua!”

Tô Đồng sững người: “Anh, anh muốn làm gì?”

Chu Cận Viễn bất ngờ buông eo cô ra, lùi lại sau một bước dài, anh chỉ vào tim mình: “Khi anh tưởng em đã chết, chỗ này rất đau đớn, anh cố gắng để không nghĩ về em, nhưng càng kìm nén anh càng thêm đau khổ!”

“Hàng ngày anh đều gặp ác mộng, mơ thấy em biến mất trước mặt anh, anh không muốn thừa nhận anh có tình cảm với em! Anh không muốn thừa nhận mình có tình cảm với người đàn bà từng phản bội mình mà mình ghét bỏ.”

“Nhưng Tô Đồng, anh không thể khống chế được, cho dù An Hân Du ở bên cạnh anh, cho dù cô ta bế Duệ Duệ xuất hiện trước mặt anh, trái tim anh vẫn không hề rung động!”

“Anh tưởng rằng quãng đời còn lại anh sẽ cứ thế kết hôn, sống đại qua ngày, nhưng em không chết! Em thậm chí còn không hoàn toàn quên anh! Em nói đi, làm sao anh có thể để em đi được?”

“Để em đi, anh sẽ ân hận suốt cuộc đời! Vì thế… anh thà sẽ trả nợ một lần cho bằng hết!”

Tô Đồng kinh ngạc.

Sao anh lại điên cuồng tới mức độ này?

Không.

Đây chẳng qua là một lời nói dối giả tạo!

Cô sẽ không bao giờ tin anh nữa!

Những tổn thương kia, những quá khứ kia sao có thể nói xí xóa là có thể xí xóa?

Thấy Tô Đồng không tin mình, Chu Cận Viễn ngoảnh đầu nhìn về hướng bên kia căn phòng.

Tô Đồng không biết anh muốn làm gì, cũng không bỏ đi ngay.

Cô biết nơi này toàn là người của Chu Cận Viễn.

Chỉ cần anh ta không đồng ý, cô sẽ không thể đi xa được.

Nhưng cô không thể ngờ rằng, Chu Cận Viễn lại lấy ra một con dao rất sắc bén.

Đại khái trong căn phòng này có cất giữ rất nhiều dao kéo vi phạm thu được.

Anh cầm cán dao, nhét cán dao vào tay Tô Đồng, nói từng chữ một: “Giết anh đi! Em muốn đi, hãy bước qua xác anh, như vậy anh sẽ được giải thoát!”

Nếu như cô đi, anh thà chết còn hơn!

Tô Đồng cố từ chối con dao trong tay.

“Giết người làm phạm pháp! Chu Cận viễn, tôi không điên như anh, anh bỏ tay ra!”

Phụt…

Trước mắt cô là một màu đỏ tươi.

Tay cô đang cầm cán dao mà Chu Cận Viễn nhét vào, lưỡi dao sắc nhọn đã đâm vào da thịt anh, máu chảy ra đỏ thắm, Tô Đồng sững người.

“Là anh đã từng bước dồn em vào đường cùng, là anh đã sai lầm tin tưởng An Hân Du, tất cả đều là lỗi của anh!” Ánh mắt Chu Cận Viễn kiên định, anh kéo tay cô không chịu buông ra:

“Duệ Duệ mang trong mình dòng máu của hai chúng ta, khi anh tới sân bay đã nói với con, anh sẽ dẫn mẹ về cho con! Nếu em đi rồi, anh ăn nói thế nào với con đây?”

Tô Đồng bàng hoàng ngẩn người, khi cô bừng tỉnh lập tức ra sức rút dao ra, có điều Chu Cận Viễn giữ rất chắc, cô không những không kéo ra được mà ngược lại khi hai người giằng co lưỡi dao nhọn càng đâm sâu vào da thịt nhanh hơn.

Máu chảy ra mỗi lúc một nhiều, màu đỏ tươi khiến mắt cô đau nhói!

“Chu Cận Viễn, anh mau buông tay ra, anh làm vậy sẽ chết đó!”

“Cách trả nợ thế này em có hài lòng không?”

Trán Chu Cận Viễn bắt đầu vã mồ hôi hột, gương mặt vốn đã nhợt nhạt càng trở lên yếu ớt, cả người như sắp ngã gục.

Tô Đồng muốn tìm người kéo Chu Cận Viễn ra nhưng cô vừa mới cử động, Chu Cận Viễn lại đâm lưỡi dao vào sâu hơn.

Máu chạy ướt đẫm.

Chu Cận Viễn hỏi cô: “Em từng nói, có phải em chết rồi anh mới chịu bố thí cho em một chút lòng tin tưởng hay không, khi đó anh không hiểu lại còn nói năng bừa bãi, bây giờ anh hiểu rồi! Nếu như em muốn anh chết mới chịu tha thứ cho anh, vậy thì anh trả cho em…”

“Đừng nói nữa! Anh đừng nói nữa!” Cô sắp bị anh làm cho phát điên rồi!

Chu Cận Viễn, anh đúng là một tên điên không hơn không kém!

“Nhìn thấy anh thế này em đã hài lòng chưa?”

Tô Đồng khóc mắt đỏ sọng, không nói lên lời.

“Vậy là chưa hài lòng?” Miệng Chu Cận Viễn khẽ mỉm cười: “Được, anh sẽ làm em hài lòng.”

Nói xong anh lại đẩy mạnh con dao đâm vào người mình.

“Đừng!”

- -- Hết ---