Chụp hình suốt ba tiếng đồng hồ, khiến Duệ Duệ mệt nhoài, không ngừng chớp mắt, cuối cùng gục đầu xuống vai Tô Đồng ngủ ngon lành, Tô Đồng không hề bỏ qua hình ảnh này, vẫn để nhiếp ảnh gia chụp lại, thậm chí còn ghi lại một đoạn video.

Sau khi chụp hình xong, Tô Đồng và Thi Lâm người trước người sau đi bộ bên vệ đường.

Duệ Duệ nằm trong xe đẩy ngủ say sưa.

Tôi Đồng mãn nguyện xòe năm ngón tay ra, đặt dưới ánh nắng mặt trời, khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy cả thế giới đều vô cùng ấm áp.

Ở góc đường, Chu Cận Viễn lặng lẽ đứng nhìn.

Anh nhìn thấy cô cười.

Hay ngón tay kẹp chắt điếu thuốc, hút một hơi thật sâu.

Đôi giầy sáng bóng dưới chân anh vất đầy đầu thuốc.

Họ chụp hình bao lâu, anh hút thuốc bấy lâu.

Anh nhếch miệng cười tự chế giễu, buồn bã quay người đi, đột nhiên, một luồng ánh sáng bạc vụt qua đôi mắt sâu thẳm của anh, Tô Cận Viễn kinh hãi phát hiện ra ở đầu đường có một chiếc xe con màu đen điên cuồng tông về phía Tô Đồng.

Ngồi trên ghế lái là một người phụ nữ đội mũ lưỡi chai.

Nửa gương mặt lộ ra, nghiễm nhiên là… An Hân Du!

Cô ta điên rồi!

“Cẩn thận!” Anh điên cuồng lao tới.

Nhưng anh vẫn chậm một bước.

Có một bóng người cũng nhanh như anh, trong khoảnh khắc sống còn đó đã đẩy cô và Duệ Duệ ra, tiếp theo đó bóng người đó bị tông lên kính chắn gió, người bay lên không và rơi mạnh xuống đất.

Miệng lập tức ộc máu.

Một mảng máu đỏ tươi lan dần ra, biến thành một đóa hoa rực rỡ nhất.

Tô Đồng bị đẩy ra, sau khi đứng vững quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh này, cô chết lặng ở đó, ánh mắt chỉ thấy một màu đỏ tươi, cô như kẻ mất hồn, không thể nào định thần lại được.

Ánh mắt đờ đẫn của cô liếc nhìn thấy An Hân Du vẫn không định từ bỏ, vẫn muốn tông thêm lần nữa, xe đã chạy qua rồi lại còn muốn quay ngược trở lại.

Chu Cận Viễn vừa gọi điện thoại báo cảnh sát vừa nói với cô: “Mau! Đưa Duệ Duệ lên bậc thềm!”

Tô Đồng nhìn máu đỏ, đầu trống rỗng.

Nghe thấy tiếng quát của Chu Cận Viễn cô mới giật mình bừng tỉnh, nước mắt tuôn xuống như mưa, nhưng cô không thể khóc, cô còn phải bảo vệ Duệ Duệ, cô cắn chặt răng, ôm Duệ Duệ chạy về phía cửa hàng ở gần đó.

Chu Cận Viễn báo cảnh sát xong liền chạy theo sau.

Khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên, An Hân Du mất đi cơ hội cuối cùng, đành vội vàng bỏ chạy.

Tô Đồng ôm Duệ Duệ, bước từng bước tới trước mặt ‘người máu’, cô quỳ xuống đất: “Thi Lâm… Thi Lâm, anh tỉnh lại đi! Không phải anh đã nói muốn kết hôn với em sao? Anh mau đứng dậy…”

Máu trong miệng vẫn chảy ra, thậm chí chảy xuống cả cổ anh.

Người ta sẽ không thể nào nhận ra anh vốn là một chàng trai vô cùng tuấn tú.

Thi Lâm yếu ớt nheo mắt, dường như nhìn thấy bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, anh cố gắng ngoảnh đầu lại, nhìn đôi mắt đẫm lệ của Tô Đồng, anh ngẩng đầu, nói không thành tiếng: “Đừng khóc, anh không sao…”

Nước mắt giàn dụa rơi xuống đất.

“Em không khóc, anh nhất định không được chết, anh đừng chết…” Cô cố gắng không để anh ngủ nhưng không hiệu quả cho lắm, cô lại nói, lớn tiếng tuyên bố với thế giới: “Chúng ta kết hôn, chúng ta lập tức kết hôn, kết hôn ngay…”

[Khi nào em mới đồng ý cưới anh?]

[Đợi em quên anh ta!]

[Em thật sự có thể quên anh ta sao?]

[Có thể!]

[Được, vậy anh hi vọng ngày đó nhanh tới, anh muốn em trở thành cô dâu đẹp nhất thế giới…]

Cuộc trò chuyện ở Mỹ trước đây bất giác lại vang lên bên tai.

Cô không ngừng lục tìm trong túi của mình, mong rằng có thể lấy được một chiếc nhẫn cầu hôn ở trong đó, nhưng cô tìm khắp lượt đều không tìm thấy, cô không có nhẫn, không có tình cảm, không có gì cả.

Cứ như thể mọi thứ cô quan tâm đều bị ông trời âm thầm đoạt mất… “Đợi anh khỏe lại chúng ta sẽ chính thức ở bên nhau…” Cô cầm chặt lấy bàn tay bê bết máu của anh, nước mắt giàn dụa, nói không lên lời.

Chu Cận Viễn lặng lẽ đứng ở đó, đợi xe cứu thương tới, trái tim anh giống như bị đâm một nhát dao, anh tình nguyện người cứu cô bị xe tông là mình, có phải như vậy anh cũng có thể chuộc hết toàn bộ những tội lỗi kia hay không?

Có phải như thế mọi chuyện có thể bắt đầu lại từ đầu?

Xe cứu thương hú còi chạy tới.

Từ xa tới gần rồi lại từ gần ra xa…

- -- Hết ---