“Anh điều tra bác sỹ cá nhân của tôi ở Mỹ chắc cũng biết, sau khi Đồng Đồng bị tai nạn đã phải nằm tĩnh dưỡng suốt mấy tháng, sau khi tỉnh lại bị rối loạn tâm thần, mắc chứng hoang tưởng, giai đoạn đầu cô ấy thường xuyên gây thương tích cho bản thân, sống trong ảo tưởng của chính mình, cô ấy luôn cho rằng con của mình chưa chết, cô ấy còn nói đứa bé mà mình sinh ra đã bị anh đánh tráo mang đi, cô ấy xem tôi là người xấu, tố cáo tôi bắt cóc, hàng ngày đều tìm mọi cách để bỏ trốn…”

“Anh có biết cảm giác tuyệt vọng đó là như thế nào không? Không, anh có vợ yêu bên cạnh, còn có một đứa con trai khỏe mạnh, anh không bao giờ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng mà cơ thể yếu ớt mong manh của cô ấy biểu hiện, nỗi tuyệt vọng đó có thể khiến người ta phát điên!”

“Sau này, cô ấy gặp ác mộng suốt đêm, tôi và bác sĩ tâm lý đã dành ra rất nhiều thời gian mới có thể giúp cô ấy bình ổn tư tưởng, bước ra khỏi khoảng tối đó, mới có thể khiến cô ấy chôn vùi mọi việc liên quan tới con của cô ấy, bây giờ cô ấy chỉ nhớ được việc bị người khác hãm hại bị anh bắt quả tang ngoại tình, sau đó lại bị anh buộc phải phá thai… Nếu như không phải ba tôi yêu cầu tôi phải về nước, tôi sẽ không dẫn cô ấy về lại đây, vì thế, Chu tiên sinh, lợi nhuận hàng ngàn tỷ tôi sẽ nhượng lại cho anh, sự xuất hiện của anh sẽ khiến tinh thần cô ấy thêm suy sụp, tôi chỉ muốn cô ấy được bình an!”

“Nếu đồng ý, anh hãy giữ lấy bản kế hoạch này, Thi gia hợp tác cùng anh, nếu không đồng ý, vậy thì sau này chúng ta sẽ là kẻ thù!”

Rõ ràng trước khi tới đây anh đã biết về những việc này thông qua email trợ lý gửi tới. Có điều khi chính tai nghe được từ miệng Thi Lâm nói ra anh lại có một cảm giác khác!

Thi Lâm là người ở bên Tô Đồng giúp cô trải qua những ngày tháng tuyệt vọng!

Anh không ngờ rằng, cô gái tươi tắn rạng rỡ thuở nào vì anh mà tinh thần trở lên rối loạn như hiện nay, hai ngón tay anh chà siết vào nhau, anh nhìn bản kế hoạch một hồi lâu, rất lâu.

“Thi tiên sinh, trong mắt anh, tôi là người thế nào?” Anh bỗng nhiên trở lên bốc đồng, hỏi Thi Lâm.

Sắc mặt Thi Lâm không hề thay đổi: “Máu lạnh, vì lợi ích không từ thủ đoạn.”

“Nhưng tôi hôm nay, đột nhiên muốn thay đổi.” Chu Cận Viễn đẩy bản kế hoạch trả về cho Thi Lâm, ung dung thản nhiên: “Xin lỗi, tôi thực sự không thiếu tiền, vì thế, điều kiện của anh, tôi từ chối.”

Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài, không dừng bước.

Tinh thần suy sụp sao?

Cô ấy dám cắm sừng anh, quyết sinh đứa con hoang đó? Sao có thể bị rối loạn tâm thần? Là do làm quá nhiều việc trái với lương tâm? Hay là…

Tại sao Thi Lâm dám nói cô ấy bị hãm hại?

Thi Lâm ngồi đó, chậm rãi hãm cho mình một tách trà, trong lòng ngẫm nghĩ.

Anh và Tô Đồng là bạn cùng trường, lớn hơn cô hai khóa.

Năm đó, trước khi ra nước ngoài anh có tỏ tình với cô nhưng cô nói với anh rằng, cô đã yêu một người đàn ông khác, cô muốn ở bên anh ta, vì thế anh lựa chọn buông tay, sau đó ra đi không hề do dự.

Vài năm sau bất ngờ về nước thì nghe nói nhà họ Tô tan tác chỉ trong một đêm.

Điều anh có thể làm là dẫn cô thoát khỏi vòng xoáy đó.

Quay đi quay lại cuối cùng lại trở về vạch xuất phát.

- --

Sau khi chia tay với Thi Lâm, Chu Cận Viễn về thẳng công ty.

Trợ lý âm thầm quan sát Chu Cận Viễn một hồi, cảm thấy vô cùng kì lạ, thực ra một năm trước sau khi Tô Đồng qua đời, nhân viên công ty đều đoán rằng An Hân Du nhất định sẽ nhanh chóng trở thành bà chủ.

Nào ngờ, một năm qua đi, Chu Cận Viễn không hề nhắc tới việc kết hôn cùng An Hân Du.

Vừa tới công ty đã tới mười một giờ đêm.

“Tổng giám đốc, anh về rồi sao? Phu nhân đợi anh lâu lắm rồi!” Thư kí nhìn thấy anh về tới nơi lập tức mỉm cười nói: “Phu nhân tốt thật, cứ cách vài ngày thấy anh làm việc khuya lại mang canh gà, canh chim bồ câu tới cho anh…”

“Nói đủ chưa?” Chu Cận Viễn nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô nhận lợi lộc gì từ cô ấy? Tại sao lại giúp nói tốt cho cô ấy?”

Sắc mặt thư ký lập tức tái nhợt.

“Chu, Chu…”

Chu Cận Viễn không nhìn cô ta, đẩy cửa văn phòng bước vào.

Suốt một năm nay, hôn lễ trì hoãn hết lần này tới lần khác, nguyên nhân quan trọng trong đó là vì Chu Cận Viễn phát hiện ra An Hân Du không hoàn toàn giống như những gì cô ta biểu hiện ra.

Trong công ty, cô ta mua chuộc rất nhiều người.

Thậm chí có lúc, anh đi đâu, có kế hoạch gì, quy trình làm việc mỗi ngày ra sao cô ta đều nắm rất rõ!

Thậm chí, cô ta còn dùng đủ mọi lý do để ám thị giám đốc nhân sự đuổi việc những nữ nhân viên xinh đẹp!

Ở nhà họ Chu, quản gia thường xuyên nói với anh rằng, phu nhân tính tình nóng nảy, người làm chỉ cần sơ sảy một chút là cô ấy sẽ nổi trận lôi đình…

Tuy nhiên những việc này đều là việc vặt vãnh, Chu Cận Viễn tuy bất mãn nhưng cũng không vì thế mà tranh cãi với cô, dù sao thì cô cũng là mẹ của con trai anh.

- -- Hết ---