Mã Anh Kỳ nói xong liền chạy đi, chạy rất nhanh để bỏ xa Tần Thiên càng sớm càng tốt.

Cô vừa chạy vừa sụt sùi khóc.

Làm bác sĩ tình nguyện thì có gì không tốt? Nhất định phải có cha mẹ chống lưng, gia thế hiển hách thì mới được hay sao? Cô cũng không phải thiên kim đại tiểu thư gì, vậy thì tại sao phải yêu cầu người ta hoàn hảo chứ?

Tần Thiên miệng thì nói thích cô, nói sẽ ở bên cạnh cô nhưng thật chất cậu ta chẳng hiểu gì về cô cả.

Cô suy nghĩ đơn thuần, cả trái tim dù có rung động cũng theo cách đơn giản và chân thật.

Những thứ cầu kì, hoa mỹ đó thì có gì quan trọng chứ?

Mã Anh Kỳ về nhà với tâm trạng như kéo mây đen, gặp cha đang ở bếp rửa bát cũng chỉ thưa một tiếng rồi chạy lên lầu khoá cửa.

Cô ném ba lô lên giường, chạy đến bàn kéo ghế ra ngồi xuống, nhanh tay ôm cái mũ len vào người rồi trườn người lên bàn.

"Kỳ Kỳ à! Ăn cơm đi con!"

Cha của cô ở ngoài cửa phòng gõ cửa mấy tiếng, Mã Anh Kỳ chỉ nhỏ giọng đáp.

"Con không đói ạ!"

"Con không khoẻ sao? Cần cha đưa đến bệnh viện không nào?"

"Con học về mệt xíu thôi ạ! Lát nữa con ăn!"

Bên ngoài không còn tiếng nói chuyện nữa, cô mới thở phào một hơi mà tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xa xa là những toà nhà cao tầng, nhưng phía dưới chỉ là những khu chung cư nhỏ và những căn nhà cấp thấp.

Người trong nhà vui vẻ bên nhau, cùng nhau trồng trọt, nuôi thú cưng.

Phải thật đầy đủ tiện nghi, giàu sang sung túc thì mới hạnh phúc sao chứ?

Mã Anh Kỳ nhớ đến tuổi thơ bất hạnh của Thạch Dị Quy, hai mắt ươn ướt như sắp khóc.

Anh đã phải chịu rất nhiều cực khổ và đắng cay mới được như bây giờ, dù không thật sự khá giả nhưng cũng không phải thiếu thốn trăm bề.

Cô ôm điện thoại, nhắn tin cho Thạch Dị Quy.

[Anh thấy thế nào rồi ạ?]

Vì đang ngồi nghịch điện thoại, nên anh trả lời ngay.

[Anh khoẻ rồi.]

Cô thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt khá hơn đôi chút.

Đặt chiếc mũ len về vị trí cũ, cô đi đến giường ngồi rồi lại nằm ngửa ra.

[Ngày mai anh phải đi làm lại sao ạ?]

Thạch Dị Quy ngồi bên bàn định hút thuốc, nhưng nhìn hai hộp cháo dinh dưỡng và túi thuốc mà Mã Anh Kỳ mua, anh lại cất bao thuốc vào.

Lúc nãy trước khi cô nhắn tin, Viên Mẫn vừa gọi điện hỏi thăm, nói rằng đã có lòng tốt giúp anh xin nghỉ phép một ngày.

Dù sao anh ở khu dã chiến cũng là một bác sĩ tình nguyện gương mẫu, vậy nên nghỉ phép cũng không ai có ý kiến gì.

[Ngày mai anh được nghỉ.]

[Tốt quá rồi ạ.

Anh phải nghỉ ngơi thật tốt đấy!]

Mã Anh Kỳ mỉm cười, chỉ khi nói chuyện với anh thì tâm trạng của cô mới tốt lên.

Cô tắm rửa thay quần áo, cuối cùng cũng chịu xuống ăn cơm một chút.

Buổi chiều lại trống tiết, cô định sẽ xin phép cha ra ngoài để đến chung cư thăm Thạch Dị Quy.

Trước khi ra khỏi phòng, cô quay lại đến bàn mở ngăn tủ ra, lục tìm con heo đất của mình.

Cô nhớ đến chiếc đồng hồ đã cũ của anh, trong lòng lại nảy sinh ra một chủ ý.

Tiền để dành cô tiêu không nhiều, chỉ dành cho những dịp quan trọng như tặng quà sinh nhật cha, mẹ, đóng các khoản học thêm.

Cô đi taxi đến một cửa hàng bán đồng hồ nam lớn, nhút nhát bước vào.

Nhân viên trong cửa hàng tuy thấy cô nhỏ tuổi nhưng tiếp đón rất nhiệt tình.

"Bạn nhỏ, em muốn mua đồng hồ tặng cho cha sao?"

Mã Anh Kỳ cười ngượng.

"Không ạ.

Em tặng anh của em."

Nhân viên gật gù, sao đó chỉ tay mời cô đi xem các mẫu đồng hồ nam mới nhất hiện nay.

Có loại màu đen hổ phách, có loại mạ vàng, mạ bạc và loại chống thấm nước.

Thạch Dị Quy đeo đồng hồ thường xuyên, lại hay ra ngoài nên có lẽ cô sẽ chọn loại chống thấm nước, chịu được nhiệt.

Sau khi thanh toán xong, Mã Anh Kỳ vui vẻ ra ngoài rồi lên xe để đến chung cư 207.

Cô đi thang máy lên lầu, ngoài cô ra thì trong thang máy còn có người đàn ông khác.

Anh ta đội mũ lưỡi trai che kín mặt, mắt nhìn vào màn hình điện thoại chăm chú.

Cô thấy hơi sợ, sống lưng lạnh toát nên phải giả vờ lấy điện thoại ra nghe.

"Anh à! Em gần đến rồi! Anh ra cửa đón em nhé!"

Giọng cô run run.

Khi vừa mở cửa thang máy, cô đã bước đi như chạy.

Nhưng tiếng bước chân ở sau lưng cũng nhanh dần, khiến Mã Anh Kỳ toát mồ hôi.

Cô bắt đầu chuyển sang chạy, đến cửa phòng của Thạch Dị Quy liền đập cửa liên tục.

"Anh ơi! Anh ơi!"

Cô gọi trong sợ hãi.

Cửa vừa mở ra, người đàn ông kia cũng cùng lúc đi đến, còn cô thì nhào thẳng vào người Thạch Dị Quy.

Anh ngẩn ra, nhìn xuống bờ vai nhỏ đang run lên, còn có tiếng thút thít.

"Có người đuổi theo em! Có người theo em!"

Người đàn ông lạ sau lưng cô không ai khác chính là Viên Mẫn.

Anh ta thường ngày hay đội mũ lưỡi trai ra đường, có hành tung bí ẩn các kiểu.

Nào ngờ lần này lại tình cờ chung thang máy với Mã Anh Kỳ, doạ cô hoảng hốt một phen.

"Dị Quy? Ai đây?"

Anh lườm anh ta một cái rồi vỗ vỗ lưng cô.

"Kỳ Kỳ đừng sợ! Là bạn của anh!"

Mã Anh Kỳ ngưng thút thít, ngước mắt lên nhìn.

Đôi mắt trong veo long lanh nước động lòng người, chớp hàng mi nhìn anh.

Anh cong môi cười nhẹ nhàng, nhìn vào mắt cô, an ủi.

"Không sao.

Là bạn của anh."

Cô xấu hổ, rút người vào lòng anh vài phút rồi buông tay ra mà lùi lại.

Vừa rồi nhào vào lòng anh không do dự như thế, cô còn nghĩ mình sẽ được chứng kiến một phen anh hùng cứu mỹ nhân.

Hoá ra là cô xem phim kiếm hiệp quá 180 phút rồi, bây giờ còn bị bẻ mặt trước bạn của anh.

Viên Mẫn đi vào nhà trước, Thạch Dị Quy cũng chỉ tay mời Mã Anh Kỳ vào trong.

"Cô bé! Em là bạn gái của Dị Quy ư?"

Cô đỏ mặt, ngồi xuống tự mình rót nước để tay chân không lúng túng.

Thạch Dị Quy ngồi cạnh đẩy anh ta một cái, trầm giọng.

"Nói nhảm ít thôi! Doạ con bé sợ rồi còn ở đây nói nhăn nói cuội à?"

....