Hai mươi phút trước khi đến lượt, Bạch Chỉ mới nhận được kịch bản biểu diễn. Ba tờ giấy, hai màn diễn.

Một cảnh là thời thiếu niên thoải mái, nhẹ nhàng và tươi sáng, khiến người ta liên con đường phủ kín ngô đồng ngày hạ.

Đây là thể loại Bạch Chỉ am hiểu nhất, quá trình biểu diễn rất thuận lợi. Đạo diễn và nhà sản xuất phim liếc mắt nhìn nhau, ngầm gật đầu.

Màn diễn thứ hai độ khó cao hơn nhiều, là tình tiết cao trào nhất của đoạn kịch. Là chi tiết sau khi Vệ Linh Quân biết được tất cả sự thật, khiếp sợ, tan vỡ, tuyệt vọng, đánh mất chính mình.

Câu chữ có thể xuôi dòng tâm tình, nhưng diễn viên lại diễn không ra. Bọn họ chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm để nói cho khán giả biết, hiện tại tôi rất khiếp sợ, rất đau đớn, rất vô vọng.

Sức cuốn hút của Bạch Chỉ rất mạnh, cười rộ lên là trở thành một chàng tiên quân trẻ không nhiễm bụi trần, làm lòng người vui vẻ.

Song một khi khóc lên, lại khiến người ta cảm thấy tim cũng nát tan.

Cậu là người duy nhất khóc như vậy trong màn thử vai. Gào khóc mang theo nét ngây ngô, đôi mắt và cánh mũi đều đỏ ửng, khiến không ít nhân viên công tác ở đây cũng ướt lệ.

Biểu diễn xong xuôi, cả người Bạch Chỉ vẫn đắm chìm trong trạng thái vừa rồi không thể thoát ra, một lúc lâu sau tinh thần mới từ từ phục hồi lại.

Một người đàn ông trung niên nhỏ gầy đội mũ lưỡi trai hỏi trước: "Tôi có một vấn đề, ở chi tiết cuối cùng đó, vì sao cậu lại khóc hết sức như vậy? Thậm chí... Thứ cho tôi nói thẳng, thậm chí có hơi mất hình tương."

Biểu cảm của Bạch Chỉ đã trở lại như thường, chỉ còn để lại vài dấu vết nhập diễn cảnh bi thương.

"Bởi vì tôi cho rằng, nếu tuyệt vọng thật sự thì sẽ không kiềm chế được." Cậu không rõ ai đặt câu hỏi, chỉ nói thực lòng, "Thầy giáo diễn xuất trên lớp dạy chúng tôi, đừng diễn đau buồn mà hãy biểu diễn sự khắc chế buồn đau. Nhưng tôi nghĩ là, đương lúc một người thật sự rơi vào tuyệt vọng thì sẽ không nhịn được, anh ấy sẽ không muốn, cũng không thể nào điều khiển tâm tình của bản thân."

Người đàn ông im lặng nửa ngày, gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu."

Một lát sau, Mao Văn Thành lên tiếng: "Bạn diễn viên này, đây không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhỉ."

Không ngờ đối phương còn nhớ đến mình, Bạch Chỉ hơi kinh ngạc: "Đúng vậy, tôi cũng từng thử vai nhân vật trong một bộ phim truyền hình của ông rồi, chỉ là không được chọn."

Mao Văn Thành chỉ làm phim chính kịch, chưa từng gióng trống khua chiêng. Năm bộ phim truyền hình trước đây đều đạt từ tám điểm douban trở lên, nhưng cũng vì thế mà yêu cầu với diễn viên cực kì cao. Năm ngoái Bạch Chỉ vì thất bại thảm hại trong buổi thử vai của đạo diễn này mới bừng bừng ý chí phấn đấu và quyết tâm mài giũa kĩ năng diễn xuất.

"Không tệ, có thể nhìn ra cậu đang cố gắng cải thiện diễn xuất, lần này thể hiện tiến bộ hơn trước rất nhiều." Mao Văn Thành hài lòng gật đầu, "Phần đầu rất linh động tự nhiên, đoạn sau ủ dột ưu tư, hai loại trạng thái hoàn toàn khác biệt của Vệ Linh Quân được cậu diễn tả rất khá. Khúc sau diễn khóc cũng chạm đến lòng người, cảm ơn phần biểu diễn cậu."

Bạch Chỉ cúi đầu: "Cảm ơn đạo diễn đã chỉ bảo."

"Nhưng có một chút cậu phải chú ý." Mao Văn Thành nhắc nhở, "Lúc sự thật bị phanh phui kia, ánh mắt cậu nhìn Cơ Hào còn hơi thiếu cảm giác. Cái cảm giác kiềm chế mãnh liệt, yêu hận đan xen đó, cậu diễn ra được sự kìm nén, nhưng phần yêu hận đan xen sau đó thì chưa đủ."

Bạch Chỉ cũng cảm thấy mình còn thiếu gì đó, không ngờ vấn đề là ở đây, nghĩ rằng lần thử vai này lại thu hoạch được nhiều điều.

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn đạo diễn."

"Ừ, đi về có thể ngẫm nghĩ thêm một chút." Mao Văn Thành nói, "Không quan trọng lần này cậu có đỗ hay không, diễn xuất của cậu đều đã tiến bộ rất nhiều, sau này đi bất cứ đâu cũng có thể diễn."

"Thế nào? Thế nào?" Lưu Nhất Hải thực sự trông mòn con mắt, thấy Bạch Chỉ ra ngoài thì lập tức đi lên đón, "Đạo diễn nói thế nào?"

Bạch Chỉ không lên tiếng, chỉ quay người đi đến nhà vệ sinh.

Lưu Nhất Hải cũng đi theo, hỏi: "Không được chọn à?"

Bạch Chỉ lắc đầu.

Lưu Nhất Hải: "Thế là được chọn rồi?"

Bạch Chỉ: "Đạo diễn bảo em về chờ tin."

Lưu Nhất Hải hơi hụt hẫng.

Chờ tin, người từng phỏng vấn đều biết chờ tin là chuyện gì, ý này không phải là từ chối khéo sao?

"Vậy cậu..." Lưu Nhất Hải muốn nói lại thôi, "Cậu cảm thấy mình thể hiện thế nào?"

Bạch Chỉ: "Rất tốt."

Ít nhất cậu đều đã thể hiện hết những gì mình có.

Lưu Nhất Hải lại càng không ôm hy vọng, Bạch Chỉ đã thể hiện tốt như vậy mà còn phải chờ tin, chắc bị loại rồi.

"Không sao, đạo diễn này vốn khắt khe, không đậu cũng không việc gì." Lưu Nhất Hải an ủi, "Hơn nữa nghe nói Chu Hàm Khôn cũng bị kêu chờ liên hệ sau, anh ta diễn đã bảy tám năm rồi mà vẫn không lọt được vào mắt Mao Văn Thành, nghĩ cho cùng cậu cũng coi như bình thường."

"... Em cũng diễn năm năm rồi." Bạch Chỉ lắc đầu, cậu không có tư cách gì mỉa mai người khác, "Diễn xuất của anh Chu đều có thể đánh bại mấy diễn viên trẻ trong kia, chỉ là gần đây không được may mắn lắm."

Bóng người bên trong một căn buồng hơi ngưng lại, tay đặt lên nắm cửa rút về.

Biết Bạch Chỉ không thích ba hoa sau lưng người khác, Lưu Nhất Hải không nhiều lời nữa: "Được rồi, vậy anh chờ cậu ở ngoài nhé."

Rất nhanh sau đó cửa phòng vệ sinh lần thứ hai bị kéo ra, một thanh niên vừa đổi hán phục cách tân đi vào. Nhưng vừa nhìn thấy Bạch Chỉ, người kia lại ngây ra một lúc, quay đi muốn chạy.

Bạch Chỉ: "Chờ chút."

Hà Tuấn Nghiệp bị gọi giật mình, nơm nớp hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Cậu cũng tới thử vai?" Bạch Chỉ ấn hai lần nước xà phòng, vừa rửa tay vừa hỏi.

Hà Tuấn Nghiệp gật đầu: "Ừ."

"Thử ai?"

"Vệ Linh Quân."

Bạch Chỉ không nói chuyện nữa, trong nhà vệ sinh chỉ có tiếng nước chảy ào ào. Cậu rửa tay xong, đóng vòi nước lại, chút âm thanh cuối cùng cũng biến mất. Trong không gian chỉ còn lại tiếng quạt thông gió yếu ớt, yên tĩnh đến đáng sợ.

Hà Tuấn Nghiệp không biết nghĩ tới điều gì, chợt lui về sau một bước.

Bạch Chỉ liếc mắt nhìn y, hướng người về phía trước.

Hà Tuấn Nghiệp tiếp tục lùi lại, đụng tới bức tường, một tiếng ầm vang lên.

Bạch Chỉ lại đi trước một bước, từ tốn đưa tay phải ra.

Hà Tuấn Nghiệp không thể lui được nữa, lắp bắp nói: "Anh, anh muốn làm gì?"

"Cậu chắn chỗ tôi lấy giấy lau." Bạch Chỉ nghiêng người, kéo ra một tờ giấy lau tay từ sau lưng y.

Thì ra là như vậy?

Hà Tuấn Nghiệp tim đập như trống dồn, hóa ra là chính y quá mẫn cảm? Thực ra Bạch Chỉ không phát hiện chuyện y làm lúc trước?

Bạch Chỉ tựa như thật sự không biết gì, chỉ ung dung lau tay, thản nhiên nói: "Đi thôi, thể hiện tốt nhé."

Vốn chỉ là một câu chúc khách sáo, nhưng Hà Tuấn Nghiệp lại chỉ nghe thấy toàn ý mỉa mai.

Cả khuôn mặt y sượng sạo lúc đỏ lúc trắng, chuồn nhanh hơn chồn.

"Giỏi." Bạch Chỉ ném giấy vào thùng rác, cười nhạo, "Chỉ có ngần ấy can đảm mà còn dám thuê người bôi nhọ tôi?"

Bạch Chỉ nằm mơ cũng không ngờ, chuyện này vẫn chưa dừng lại.

Khoảng chừng một tiếng sau, cậu bỗng nhiên nhận được cuộc gọi WeChat của Lý Dịch Cư, vừa bắt máy đã bị nói như trút nước: "Bạch Chỉ, em có ý gì?"

Bạch Chỉ: "?Anh có việc?"

Lý Dịch Cư: "Trước khi Hà Tuấn Nghiệp thử vai đã gặp em ở nhà vệ sinh đúng không?"

Bạch Chỉ: "Ồ, thì ra anh đổi nghề trông coi nhà vệ sinh công cộng rồi à?"

"Em..." Lý Dịch Cư hít sâu một hơi, "Anh không muốn ầm ĩ với em, nhưng sau khi cậu ấy trở về từ phòng rửa tay, cả người đều không ổn, diễn thử cũng hỏng bét."

Bạch Chỉ: "Tại tôi rồi."

"Không phải anh trách em, chỉ là muốn nghe em nói rõ một chút." Lý Dịch Cư cau mày, "Dù sao chuyện nghiêm trọng như vậy, anh muốn lời giải thích từ em cũng không quá đáng chứ?"

"Đúng lúc đấy, tôi cũng muốn xin cậu ta một lời giải thích." Bạch Chỉ cười khẩy, "Lên WeChat đi."

Bạch Chỉ ngay lập tức tạo nhóm trên WeChat.

Bạch Chỉ: [@Hà Tuấn Nghiệp là cậu nói tôi bắt nạt cậu trong nhà vệ sinh, làm cậu thử vai thất bại?]

Qua hai phút, Hà Tuấn Nghiệp vẫn đang giả chết.

Cũng đúng, chuyện như vậy không cố soạn một bài văn vẻ thì coi sao được.

Sau năm phút, Hà Tuấn Nghiệp vẫn không hồi đáp.

Bạch Chỉ tiếp tục đánh chữ: [@Hà Tuấn Nghiệp bịa xong lí do chưa? ]

Bị @ hai lần, cuối cùng Hà Tuấn Nghiệp không trốn được nữa, hờn tủi trả lời: [Không biết anh Bạch hiểu lầm cái gì, nhưng em không nói láo, em cũng không cần bịa gì cả... ]

Hệt như mình thật sự làm gì y vậy, Bạch Chỉ còn định gõ chữ, Lưu Nhất Hải đã gửi tin.

"Clm??? Chuyện quái gì vậy? Ai mua bài dìm cậu?"

Trên Weibo, #casting trong giới giải trí cũng đấu nhau rồi sao?# [mới] đã lên vị trí 23.

Blogger thả một bài gửi nặc danh: 【Chào chủ nhà, tôi làm ở một tòa nhà truyền thông, thường thường hay được thấy các hoạt động nghệ thuật diễn ra. Hôm nay tòa nhà có buổi thử vai phim cải biên đam mỹ, không ngờ tôi lại nghe được một màn kịch lớn ở nhà vệ sinh.

Nghệ sĩ họ Bạch sau khi thử vai xong lại cố ý chặn nghệ sĩ họ Hà chuẩn bị tới lượt trong nhà vệ sinh. Ôi, thái độ vô cùng hung dữ, không hề giống với hình ảnh trước ống kính chút nào. Người ta đã muốn đi rồi nhưng anh ta vẫn không chịu buông tha, liên mồm chất vấn, mắng người sắp phát khóc! Quá đáng hơn là anh ta còn dồn ép người nọ vào tường, tưởng như sắp đánh nhau đến nơi.

Nghe nói trạng thái của nghệ sĩ họ Hà sau đó hoàn toàn suy sụp, thành tích thử vai cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.】

Trong giới giải trí, người họ Bạch chỉ đếm trên đầu ngón tay, dân mạng nhanh chóng tìm ra đó là Bạch Chỉ và Hà Tuấn Nghiệp.

【Trời ạ? Ở trong nhà xí hăm dọa, dồn ép người ta vào tường, cái này là bắt nạt rồi còn gì? 】

【Nghe đâu Bạch Chỉ còn chưa học xong phổ thông đã vào nghề, một người chỉ có trình độ cấp hai thì lấy đâu ra đạo đức gì chứ?】

【 Vậy nên tôi mới nói, mọi thứ của Bạch Chỉ đều là giả tạo! Bây giờ không thể vờ vịt được nữa, lại còn em trai hệ chữa lành cơ đấy, cười chết! 】

【Không thể nào? Bạch Chỉ không giống người có thể làm chuyện như vậy, trên chương trình tạp kĩ cậu ấy trông rất lễ phép mà.】

【Đều là thiết lập tính cách thôi, trước ống kính có người nào mà không tốt đẹp cơ chứ?】

【Hơn nữa khi quay "Ẩm thực bốn mùa", mấy khách mời còn lại đều có địa vị cao hơn cậu ta, còn Hà Tuấn Nghiệp này chỉ là một người mới ra mắt. Nâng cao giẫm thấp chẳng phải là thái độ thường thấy trong giới giải trí sao?】

Thiên hạ xưa nay luôn bênh vực kẻ yếu, giữa thế tấn công của người được bơm tiền, tiếng nói giúp Bạch Chỉ nhanh chóng bị nhấn chìm, chỉ còn lại toàn những lời thương cảm cho Hà Tuấn Nghiệp.

【Hà Tuấn Nghiệp cũng thảm quá, tâm huyết chuẩn bị kĩ càng như vậy mà lại bị người khác dùng trò tanh tưởi như thế làm tan tành.】

【 Đm, đặt vào hoàn cảnh của mình mà xem, giống như luận văn tôi viết mất nửa năm đều bị cậu xóa, có khác gì cá mập ăn thịt người đâu.】

【Công bằng ở đâu đây, chẳng lẽ mặc kệ như thế sao?】

"A a a Hà Tuấn Nghiệp cũng hèn hạ quá đi mất! Lần trước nó đổ cho cậu EQ thấp chúng ta không so đo thì thôi, giờ nó lại được nước lấn tới đấy!" Lưu Nhất Hải tức đến bốc cháy, hùng hổ: "Thế mà cũng có người tin? Vừa nhìn đã thấy giả rồi, mọi người điên rồi sao?"

Bạch Chỉ cũng hơi cáu.

Cậu không ngờ rằng mình đã không so đo chuyện y mua bài bôi nhọ bản thân lúc trước, vậy mà đối phương chẳng những không cảm ơn, lại còn quay ra cắn mình thêm một phát.

Cũng phải nói thêm, tuy nước đi của Hà Tuấn Nghiệp lần này hơi vội vàng, nhưng hiệu quả vẫn rất tốt.

Bởi vì cậu không có cách nào phản bác.

Bịa đặt thì không cần chứng cứ, mà phản bác lại bắt buộc phải có bằng chứng thép.

Cậu không ghi âm, trong phòng rửa tay vừa hay không có máy quay giám sát. Mặc kệ cậu biện minh ra sao, không quăng ra nổi chứng cứ thì chính là chột dạ, không xóa nổi hiềm nghi.

Người qua đường không nhất thiết phải tin rằng cậu đã bắt nạt, nhưng chắc chắn cũng sẽ để lại một cái đinh trong lòng. Lần sau mọi người nhìn thấy cậu, sẽ nghĩ, "Ồ, thì ra đây là người từng bị đồn là kẻ bạo lực đồng nghiệp đó à."

Chiêu này thật sự là rất thâm độc, Lưu Nhất Hải cũng biết rõ nó ghê gớm cỡ nào, không ôm hi vọng, hỏi: "Cậu có ghi âm không?"

"Không." Bạch Chỉ lắc đầu, "Ai mà ngờ cậu ta có thể làm ra chuyện như vậy."

"Mẹ kiếp, loại kế hèn mưu bẩn này, lần sau mỗi lần ở với nó tuyệt đối phải ghi âm!" Lưu Nhất Hải phẫn uất, "Không được, không thể để yên như vậy, hay là chúng ta công khai việc nó từng thuê người bêu xấu cậu? Mua thêm bài phốt nó diễn tệ, để mọi người nhận ra là tự nó bị đánh trượt vòng thử vai."

"Vô ích thôi, cái gì ra cái đó." Bạch Chỉ lắc đầu, "Nếu muốn bẻ lại thật thì phải có bằng chứng trực tiếp rõ ràng."

Lưu Nhất Hải hoàn toàn yên lặng.

Bạch Chỉ gửi ảnh chụp màn hình tin nóng gửi vào nhóm chat ba người.

[@Hà Tuấn Nghiệp nếu cậu kêu mình không nói dối, vậy là cậu thừa nhận nội dung trong bài này đều đúng? Là tôi mắng chửi cậu ở nhà vệ sinh, dồn ép cậu vào tường để đay nghiến, là tôi làm cậu suy sụp nên mới trượt vòng thử vai?]

Hà Tuấn Nghiệp: [... Anh làm gì chính anh biết rõ.]

Lý Dịch Cư: [Bạch Chỉ, em... Em làm điều đó thật ư?]

Lý Dịch Cư có vẻ như bị sốc nặng.

[Hồi trước em đâu có như vậy, lẽ nào em ghen với Tuấn Nghiệp sao? Nhưng anh và cậu ấy chỉ là...]

Hà Tuấn Nghiệp: [ Dịch Cư, không cần bênh vực thay em, em không sao. Thực ra Bạch Chỉ không làm gì em cả, là tại em mẫn cảm thôi.]

Bạch Chỉ: [Không cần biết các người có tin hay không, mấy việc kia tôi đều chưa từng làm.]

[@Hà Tuấn Nghiệp lần này tôi nhớ kĩ rồi, còn có vụ cậu mua bài dìm tôi nữa. Yên tâm đi, tôi sẽ từ từ tính rõ ràng với cậu.]

Lý Dịch Cư: [Dìm? Dìm cái gì? ]

Bạch Chỉ không đáp lại, cậu cười khẩy rồi chụp màn hình toàn bộ lịch sử trò chuyện, không hề do dự mà thoát khỏi nhóm. Tiện tay chặn đứng WeChat và số điện thoại của hai người kia, chặn cả Weibo.

Tất nhiên Bạch Chỉ không thể cứ thế mà tha cho bọn họ, dù cậu không có chứng cứ nhưng cũng không thể chịu đội cái nồi ăn không nói có như vậy.

Bây giờ nhờ luật sư chuẩn bị công hàm kiện blog ăn tiền bịa đặt, sỉ nhục lăng mạ.

Dân mạng hóng chuyện lập tức nhảy vào:

【Anh ta cuống lên rồi, anh ta cuống lên rồi!】

【Phát công hàm luật sư à, xem ra vụ bắt nạt này là thật! 】

【Thế này thì chịu rồi, biết mình không biện bạch nổi bèn tố cáo ngược người bị hại để trả thù.】

【 A a a thằng bắt nạt mau chết đi! A Nghiệp nhà này ngoan ngoãn như vậy, sao mày nỡ lòng nào bắt nạt anh ấy!! [ảnh thờ đen trắng ] 】

Tuy Bạch Chỉ đã chuẩn bị tâm lí từ lâu, nhưng khi đọc lời lẽ như vậy vẫn không nhịn được mà thấy khó chịu.

"Đừng xem." Lưu Nhất Hải không đành lòng, mấy bình luận này nọ anh nhìn còn thấy cay cả mắt.

Bạch Chỉ không nghe, lập ngay một tài khoản clone đi chửi nhau với bọn bêu rếu mình, chửi xối xả dập đầu bọn chúng.

Khó chịu là thật, không ngồi im chịu sỉ vả liên tục cũng là thật.

Lưu Nhất Hải không ngăn cậu nữa. Xả ra một chút cũng tốt, dù sao cũng hơn im ỉm chịu đau.

Sau khi đại chiến ba trăm hiệp với người ta xong, Bạch Chỉ nhận được một tin WeChat.

[Tôi có chứng cứ.]

Chu Hàm Khôn nói: [ Thế nhưng tôi có một điều kiện. ]