Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

Chương 72: Tặng tôi cả ngân hà (Một)

Lần này Kiều Tẫn cả người đều phải run lên.

Cậu sao có thể nói với Phó Lệnh Ý rằng Lục Hàm Châu cũng sẽ "đánh" cậu, hơn nữa còn "đánh" rất hung dữ, cả người toàn là vết xanh xanh tím tím, lưng đau mỏi ngay cả mặc quần áo cũng không muốn tự mặc.

Phó Lệnh Ý lại còn hỏi cậu: "Anh trai xinh đẹp ơi, tối nay em ngủ với anh được không?"

Kiều Tẫn: "Em ở cùng anh sao?"

Phó Lệnh Ý gật đầu, hơi nghiêng nghiêng đáng yêu vô cùng, "Vâng ạ, ba ba thúi không để cho em ngủ cùng với ba ba, nói sợ em ngủ không ngoan sẽ đạp phải bụng ba ba, trong đó còn có em trai em gái. Anh ơi, trong bụng anh có không?"

Cô bé nói xong bỗng nhiên cúi người đưa tay đặt lên bụng Kiều Tẫn, trong phòng mở máy sưởi cậu chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, thời điểm bàn tay nhỏ kia đặt lên bụng làm cậu hơi run run.

"Không, không có." Kiều Tẫn vội kéo cô bé, giải thích: "Chỗ này của anh không có."

Phó Lệnh Ý khổ não chống cằm nháy mắt một cái, con ngươi màu xanh lam tinh khiết long lanh, tóc được buộc thành bím, cột tóc cùng màu với váy làm cô bé trông giống như một búp bê xinh xắn.

Kỳ thật tâm tình Kiều Tẫn rất kém nhưng cậu không biết từ chối người khác cho nên không thể làm gì khác hơn là nói chuyện với cô bé. Cũng may Phó Lệnh Ý rất đáng yêu, bên trông nội tâm cậu cũng yêu thích cô bé cho nên tâm tình cũng được buông lỏng.

"Anh ơi anh ơi, chúng ta đi tìm Thanh Thương chơi đi?"

Phó Lệnh Ý rất thích Thanh Thương, mỗi lần tới đều phải trêu chọc nó một chút. Kiều Tẫn có chút lo lắng nói: "Thanh Thương hơi hung ác một chút, em không sợ sao?"

"Không sợ! Thanh Thương rất ngoan mà!" Phó Lệnh Ý kéo tay cậu đi về chỗ lồng chó.

Thanh Thương đại khái đã biết Kiều Tẫn cũng là chủ nhân nên không có hung dữ nữa, nhìn thấy hai người đến còn lộn một vòng, lấy lòng vẫy vẫy cái đuôi.

Kiều Tẫn vẫn có chút sợ nó, cũng thật sự không dám cho Phó Lệnh Ý đứng quá gần, đứng một hồi mới nói: "Bên ngoài hơi lạnh, Lệnh Ý có muốn về phòng không?"

Phó Lệnh Ý nói, "Em còn muốn chơi một lúc nữa."

Kiều Tẫn không muốn nói chuyện nhiều đành để tùy ý cô bé. Ngày hôm qua có một trận tuyết lớn, tuyết đọng thành từng tầng dày đặc trong sân, dì LÝ không ở nên cũng không ai quét dọn cứ để nó tiếp tục từng tầng rơi chồng lên nhau.

Cậu ngồi xổm xuống bốc một nắm tuyết, ngón tay run một cái, không nhịn được nghĩ đến mẹ một mình nằm dưới đất cũng sẽ lạnh như vậy có phải không.

Phó Lệnh Ý và Thanh Thương chơi rất vui vẻ, rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con, không phát hiện tâm tình Kiều Tẫn khác thường. Cô bé chơi đủ rồi mới xoay người lại: "Anh trai xinh đẹp ơi, anh làm sao thế?"

Kiều Tẫn lập tức lấy lại tinh thần, gạt loạn chồng tuyết trước mặt, cố nở nụ cười nói: "Không sao, gió thổi vào mắt nên hơi ngứa, Lệnh Ý có lạnh không? Trong nhà hình như có hạt dẻ, chúng ta đi nướng hạt dẻ ăn được không nào?"

Phó Lệnh Ý vừa nghe nướng hạt dẻ liền hứng thú, phủi phủi tay lon ton chạy tới, "Vâng ạ, vâng ạ!"

Một lần dì Lý dùng lò nướng nướng hạt dẻ, Kiều Tẫn hiếu kỳ hỏi bà nướng như nào. Dì Lý cười nói có phải cậu muốn nướng cho tiên sinh ăn đúng không, còn nói Lục Hàm Châu không quá thích ăn hạt dẻ.

Cho nên cậu chưa từng làm.

Kiều Tẫn rửa sạch hạt dẻ để một bên cho khô nước, tìm dao phay cắt hạt dẻ, Phó Lệnh Ý vội vàng từ trên ghế nhảy xuống nói: "Anh trai xinh đẹp! Chú Lục bảo anh không được dùng dao."

Kiều Tẫn ngẩn ra, nhìn dao phay sắc bén trong tay, biết Lục Hàm Châu là đang lo lắng cái gì, miễn cưỡng nở nụ cười: "Không sao, anh biết dùng."

Phó Lệnh Ý không hiểu nhiều như vậy, gật đầu liền bị hạt dẻ hấp dẫn, nhìn cậu từng cắt từng cắt chia hạt dẻ đặt lên khay chỉnh tề, chỗ nào không thẳng còn đặc biệt tự tay xếp lại nó.

Từ lúc cậu mở lò nướng để hạt dẻ vào Phó Lệnh Ý liền bắt đầu đếm giờ, chọc cho Kiều Tẫn không thể nhịn cười, xoa xoa đầu cô bé nói: "Xem ra em sẽ phải đếm rất lâu, có muốn xem phim hoạt hình một chút không?"

Phó Lệnh Ý nói: "Anh trai xinh đẹp ơi, ba ba nói anh điêu khắc búp bê rất đẹp, còn có bé búp bê lần trước anh tặng em nữa, rất đẹp nha. Anh còn bé búp bê khác không, em có thể xem một chút được không?"

"Được." Kiều Tẫn dẫn Phó Lệnh Ý lên lầu, đến gian phòng trước đây cậu dạy Lục Mặc điêu khắc. Trong đó có để không ít búp bê cậu điêu khắc, từ người trưởng thành đến thiếu niên, cả đứa nhỏ cũng có, đủ các hình dạng khác nhau để lên bàn.

Phó Lệnh Ý vừa tiến vào đôi mắt liền sáng quắc, cố giữ một chút hứng thú lúc nào cũng có thể biến mất, rụt rè hưng phấn hỏi cậu: "Anh ơi, em có thể sờ không?"

Kiều Tẫn gật đầu: "Có thể."

Phó Lệnh Ý chà chà tay, đặt lên người một búp bê tinh xảo, cao gần bằng cô bé, mặc quần áo kiểu phương Tây màu vàng đồng, tóc cũng vàng óng, đôi mắt là màu lam đậm, đôi môi như quả dâu tây khiến người ta muốn cắn một ngụm.

"Đáng yêu quá!" Phó Lệnh Ý quỳ dưới đất, tay nhỏ vuốt đi vuốt lại không dám chạm vào môi búp bê, được giáo dục từ nhỏ làm cho cô bé không thể nói muốn đòi lấy con búp bê này, nhưng thật sự trong lòng rất muốn.

"Anh ơi..."

Kiều Tẫn "Hả?" một tiếng, ngồi xuống bên người cô bé, "Em rất thích phải không? Có muốn nó không?"

"Muốn ạ!"

Phó Lệnh Ý dù cho ầm ĩ nhưng đến cùng cũng chỉ là một bé gái, thích những đồ vật tinh xảo, thích đến không chịu buông tay.

"Em phải đối tốt với em ấy, không được vứt đi, được không?" Kiều Tẫn sờ đầu búp bê, mắt khẽ đảo quanh một vòng, tất cả cái này đều là bảo bối của cậu, cậu đều không nỡ bán đi.

Kiều Tẫn trầm mặc hai giây, thở dài một hơi nói: "Được rồi, vậy anh giao em ấy cho em, em phải bảo vệ em ấy thật tốt."

"Vâng ạ!" Phó Lệnh Ý gật đầu lua lụa, vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn những búp bê bên cạnh, "Anh trai xinh đẹp ơi, cái này cũng là anh điêu khắc sao?"

Kiều Tẫn nghiêng đầu thuận tầm mắt cô bé nhìn qua, "Cái này là Mặc Mặc điêu khắc."

"Xấu quá trời." Phó Lệnh Ý không che giấu chút nào cau mũi một cái, ghét bỏ nói: "Xấu giống y hệt Lục Mặc! Anh đừng để nó ở chỗ này."

Kiều Tẫn nở nụ cười, "Em không thích Mặc Mặc sao?"

Phó Lệnh Ý hất cằm, nghiêng đầu đi hừ lạnh: "Không thích anh ấy chút nào! Anh ấy với ba ba thúi mách ba ba để ba ba đánh em."

Lục Mặc từ sớm đã thông minh nhưng cũng không đến nỗi thích mách tội người khác, Kiều Tẫn khẽ cười hỏi nàng đã có chuyện gì.

Phó Lệnh Ý nháy mắt mấy cái, căm giận siết tay thành quả đấm nhỏ, "Em lấy trứng chim hôm trước trèo cây nhà hàng xóm hái được ra, anh ấy liền nói cho ba ba em biết, sau đó ba ba đánh mông em. Anh ấy thật đáng ghét!"

Kiều Tẫn trầm mặc một hồi, thực sự không nhịn cười được nữa, Phó Lệnh Ý đỏ mặt, "Anh cũng cười em!"

Buối tối lúc Lục Hàm Châu về đến nhà Phó Lệnh Ý đã ngủ, nằm ở trên giường như nhóc con yên tĩnh, Kiều Tẫn ngồi bên cửa sổ ngẩn người.

Lục Hàm Châu gác lại đồ vật, đi tới ôm cậu, thấp giọng hỏi: "Hôm nay Lệnh Ý có phá em không?"

"Không phá."

"Em không nói tôi cũng biết, tiểu Ma Vương này sao có thể không nghịch ngợm. Giáo sư Phó dạo này nôn nghén đến mệt mỏi, bác sĩ Thẩm công việc cũng bận rộn, vất vả cho em rồi."

Kiều Tẫn gật đầu, "Vâng."

"Hôm nay ở nhà với Lệnh Ý làm những gì, nói tôi nghe một chút." Lục Hàm Châu ngồi xuống, ôm cậu vào lồng ngực, đùa cậu một chút.

Kiều Tẫn ngoan ngoãn ngồi trong lồng ngực hắn kể những việc hôm nay làm ra, dừng một chút mới hỏi: "Người hại chết mẹ..."

Lục Hàm Châu nói: "Mệt mỏi trong khi lái xe nên gây ra tai nạn giao thông, thái độ nhận tội rất thành khẩn, cũng tình nguyện sẽ bồi thường gia đình nạn nhân, pháp nghiêng về tình người, nếu mà..."

"Em không đồng ý!" Kiều Tẫn phản ứng rất lớn.

Lục Hàm Châu ngắt lời cậu, trầm giọng nói: "Phùng Ngọc Sinh đã đáp ứng."

Nước mắt Kiều Tẫn lập tức rơi xuống, mạnh mẽ lắc đầu: "Không được! Không được!"

Lục Hàm Châu nói: "Đầu tiên phải xét đến ý kiến của chồng trước, hơn nữa em đã gả đi rồi, ý kiến của em sẽ không được xét đến, kể cả tôi cũng không thể nhúng tay."

"Nhưng mà..."

Lục Hàm Châu nắm cổ tay cậu, thấp giọng nói: "Kiều Kiều, tôi biết em rất khó vượt qua chuyện này nhưng tôi hy vọng em có thể đồng ý với tôi, trước khi làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến tôi. Mẹ em biến mất em đau khổ như vậy, nếu như em xảy ra chuyện gì có tôi cũng sẽ đau khổ như thế đúng không?"

Kiều Tẫn ngẩn ngơ.

Lục Hàm Châu biết không thể dùng biện pháp bình thường khuyên nhủ cậu, không thể làm gì khác hơn là đi đường khác: "Rất đau đớn có đúng không? Em cũng muốn tôi phải chịu một lần như vậy nữa, đúng không?"

Kiều Tẫn lập tức lắc đầu, cậu làm sao có thể cam lòng để Lục Hàm Châu cũng phải chịu đau khổ như vậy.

"Chăm sóc tốt bản thân mình, không được để bản thân bị thương, coi như là vì tôi, được không?"

"Vâng."

Lục Hàm Châu tựa đầu trên bả vai Kiều Tẫn, trầm thấp thở dài, có chút uể oải. Kiều Tẫn nghiêng đầu hỏi hắn: "Anh có mệt lắm không?"

"Không mệt."

"Dể em đi lấy nước rửa mặt cho anh." Kiều Tẫn nhảy khỏi đùi hắn, đi ra ngoài mang chậu nước ấm trở về.

Lục Hàm Châu đang nhắm mắt dưỡng thần, không biết đã ngủ rồi hay vẫn còn thức. Kiều Tẫn thả chậu xuống, đưa tay nhẹ nhàng đặt trên mắt hắn.

Hắn lập tức mở mắt ra. Kiều Tẫn cảm nhận được lông mi cọ cọ vào lòng bàn tay vội vã buông tay ra, nhìn thấy Lục Hàm Châu vẫn như cũ ôn nhu cười, đột nhiên cảm thấy hắn thật sự rất cường đại.

"Đàn anh..."

Lục Hàm Châu đối với hành động yêu thương này của cậu có chút sửng sốt, lập tức nắm lấy tay cậu, "Sao vậy?"

Kiều Tẫn không thể đảm bảo với Lục Hàm Châu rằng mình sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc. Hắn không cần phải cất dao đi nữa, cậu tuy rằng sẽ rất khó để vượt qua nhưng sẽ có gắng tiếp thu sự thực Dương Cần đã biến mất thật sự.

"Hôm nay Lệnh Ý hỏi em."

Lục Hàm Châu nhẹ nhàng "Hả?" một tiếng, "Hỏi em cái gì?"

"Cô bé nói đi vệ sinh buổi đêm nghe thấy bác sĩ Thẩm đang "đánh" giáo sư Phó, còn nghe thấy giáo sư Phó khóc lóc xin tha, bác sĩ Thẩm còn "đánh" hung dữ hơn." Kiều Tẫn hít sâu một hơi, lại nói: "Cô bé còn hơi... Hỏi anh có "đánh" em hay không."

Lục Hàm Châu mở mắt ra, "Hửm?"

Kiều Tẫn khẽ hé miệng hô hấp, nửa ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu nhìn hắn, ngượng ngùng nói: "Lần... Làn sau nhỡ cô bé lại hỏi thì em phải nói như nào ạ?"

Lục Hàm Châu, "Hôm nay em trả lời nhóc con đó như nào?"

"Em chưa nói, Lệnh Ý hỏi hôm nay có thể ngủ cùng em không, lần, lần trước Mặc Mặc cũng hỏi em vấn đề này." Mặt Kiều Tẫn hồng thấu, thanh âm cũng càng ngày càng bé.

"Lục Mặc trưởng thành sớm, nó có thể đoán được "đánh" này là loại nào." Lục Hàm Châu nhìn cậu sợ hãi, nhịn cười nói: "Nhưng Lệnh Ý không như vậy, tối nay em tuyệt đối đừng để cô bé nghe thấy em cũng khóc lóc xin tha, hại giáo sư Phó."

"Đêm nay có thể, có thể không làm hay không?"

"Sợ bản thân không nhịn được?"

Kiều Tẫn nhỏ giọng nói: "Anh lần nào cũng sâu như vậy, em muốn nhịn anh lại không cho, còn cố ý... Cố ý ép em, dù sao cũng không được!"

26/07/2020, chuẩn bị rồi =)) nhớ không nhầm thì từ đoạn này đến kết chuyện tui không hứng thú mấy vì nó ngược sương sương vài chương này nên tui hết thích luôn =))). Qua đoạn này hình như lại ngọt rồi đó mấy cô, đoạn này tầm 2-3 chương (?).