" Đi gặp ai?"

Mục Sương Lam từ bên ngoài trở về, vừa đẩy cửa một cái đã nhìn thấy Lục Bình Ngôn đang ngồi trong phòng khách, thanh âm lạnh lùng mang theo châm chọc.

" Một người bạn." Mục Sương Lam cởi áo khoác treo lên móc, đi tới ngồi đối diện Lục Bình Ngôn, hơi uể oải nói: " Tôi có việc cần thương lượng với anh."

" Nếu như liên quan đến việc để cho cậu tự do thì đừng nói, không được." Lục Bình Ngôn không còn ôn hòa thời điểm trước mặt người ngoài, thái độ lạnh lùng khác thường.

Mục Sương Lam dựa lên ghế sô pha, chế giễu cười một tiếng: " Nhiều năm như vậy, tôi đã trả lại cho anh rồi."

" Đưa tôi một đôi chân, hay là cho tôi một đứa con? Mục Sương Lam..." Lục Bình Ngôn rũ mắt xuống, thanh âm lạnh đến khiến người ta phát run, từng chữ từng câu đâm thẳng vào tim gan, " Tôi nuôi Mặc Mặc nhiều năm như vậy, cậu nghĩ là vì cái gì?"

Mục Sương Lam hơi mở miệng, sửng sốt một chút lại nở nụ cườ mang theo một phần ẩn nhẫn cùng thống khổ, " Nếu anh cảm thấy Mặc Mặc không phải con anh thì trả lại thằng bé cho tôi. Tôi đảm bảo sẽ đi thật xa không bao giờ xuất hiện trước mặt Lục gia các người nữa, đủ chưa?"

" Đừng có mơ."

Mục Sương Lam đứng lên, không muốn bàn luận đề tài này với Lục Bình Ngôn nữa. Đã qua gần mười năm, đề tài này vẫn khó giải quyết như thế, giữa hai người bọn họ luôn luôn xuất hiện bế tắc mà ai cũng không giải được.

Mục Sương Lam chuẩn bị lên lầu, Lục Bình Ngôn liền ở phía sau nói: " Cậu vẫn còn hận tôi dùng Mặc Mặc giam cậu, lại uy hiếp cậu phản bội Lục Hàm Châu, có đúng không?"

" Anh nghĩ nhiều rồi."

" Trợ lý Mục đừng quên hứa hẹn của mình, dù sao cậu... cũng quen lừa người khác, phản bội người ta không nương tay chút nào." Lục Bình Ngôn rất ít khi gọi như vậy, đây hẳn là đang châm chọc.

Mục Sương Lam chỉ làm qua trợ lý của một người, cũng chỉ phản bội qua một người. Năm đó bên cạnh Lục Hàm Châu, cùng hắn kéo Lục thị tràn ngập nguy cơ phá sản về quỹ đạo, cũng cho hắn một đòn trí mạng.

Anh rất xin lỗi Lục Hàm Châu, cả đời này cũng sẽ không cho phép chính mình gả vào Lục gia, cùng hắn làm người một nhà.

Chị em đừng đoán già đoán non quan hệ này vì tui cũng không trả lời nổi nghi hoặc của các bạn =)) tôi chưa đọc mấy chương PN đại ca UwU.

" Lời tôi nói ra chắc chắn sẽ không nuốt lời, điều này Lục tiên sinh phải rõ ràng nhất chứ. Anh bảo tôi phản bội hắn, tôi liền ngoan ngoãn phản bội hắn. Điều duy nhất tôi không nghe anh chính là kiên trì sinh Mặc Mặc, điều này cũng là điều tôi hối hận nhất. Mặc Mặc như vậy còn không bằng đừng xuất hiện trên thế giới này."

" Sinh ra nó, bây giờ hối hận rồi đúng không?"

Mục Sương Lam xoay người, nhìn Lục Bình Ngôn, cười lạnh một tiếng căm hận nói: " Anh việc gì chứ phải lôi Lục Hàm Châu ra châm chọc tôi, hắn là em trai anh, không phải em trai tôi. Coi như hắn chết cũng không liên quan gì đến tôi."

Lục Bình Ngôn vốn đang cầm chén sứ trong tay nghe vậy hơi vung tay nện xuống đất, lạnh lùng châm chọc: " Việc duy nhất cậu hối hận chính là sinh Mặc Mặc vậy chẳng bằng cậu nói hối hận vì đã theo tôi."

Mục Sương Lam thấy phiền chán, không tiếp tục trả lời nữa.

" Không còn gì để nói?" Lục Bình Ngôn nhìn người kia không có cảm xúc gì càng buồn bực, từng chữ từng chữ như dao, muốn cắt đi vẻ mặt này, làm cho người kia tức giận cũng tốt.

" Anh không phải sớm rõ ràng tôi từ lâu đã không còn gì để nói sao? Chẳng qua là dằn vặt lẫn nhau mà thôi." Mục Sương Lam xoay người, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng đè nén bực tức ở trong lòng, nói: " Tôi đi nhìn Mặc Mặc."

Lục Mặc rất sợ tối, từ trước đến giờ lúc ngủ đều không muốn tắt đèn.

Mục Sương Lam ngồi bên giường, mệt mỏi thở dài, đưa tay vuốt ve mặt Lục Mặc. Thân thể Mục Sương Lam không tốt, thời điểm mang thai Lục Mặc rất khổ cực, lại còn bị người khác bao trùm ký hiệu, suýt nữa ngay cả con trai cũng không bảo vệ được.

Lúc đó, Mục Sương Lam đã hãm sâu vào bùn lầy, giãy dụa không ra, Lục Bình Ngôn trở thành nhánh cỏ cứu mạng duy nhất, liền không tiếc cái gì nắm lấy, muốn mược năng lực để cứu mình ra khỏi lồng chim.

Cứ tưởng là mình lợi dụng Lục Bình Ngôn, kết quả chỉ là từ lao tù này nhảy qua lao tù khác.

Mục Sương Lam vẫn cho là mình có thể nắm trong tay rất nhiều thứ, nhưng thực tế lại chưa từng thoát khỏi lòng bàn tay Lục Bình Ngôn. Tất cả những cam kết này chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch với hổ.

Mục Sương Lam nhắm mắt lại, cưỡng bách mình không suy nghĩ về điều này nữa. Thu tay từ trên mặt Lục Mặc về, thở dài một hơi.

Anh vốn là có cơ hội rời đi, nhưng lại tự tay buông ra.

Lục Mặc thiếu tháng, thân thể không phải quá tốt, có một lần sốt cao thiếu chút nữa mất đi nửa cái mạng.

Khi đó chân Lục Bình Ngôn đã không thể đi, ngồi trên xe lăn nhìn anh lạnh lùng nói: " Nếu cậu lựa chọn rời đi thì chuẩn bị cả đời này cũng không được gặp lại thằng bé. Tôi đã cho cậu một cơ hội, đừng quá được voi đòi tiên."

Mục Sương Lam cả đời này chưa có cầu xin ai lại quỳ xuống trước Lục Bình Ngôn, xin hắn chăm sóc con trai.

" Cậu muốn chăm sóc thằng bé? Được." Lục Bình Ngôn đưa tay ra nắm cằm anh kéo đến trước mặt mình, lạnh nhạt nói: "Nói cho thằng bé biết cậu là cha nó, nếu không cậu không có tư cách."

Mục Sương Lam siết chặt ngón tay, cắn răng nói: " Chúng ta làm một giao dịch."

" Cậu còn gì có thể đem ra để làm giao dịch với tôi? Con trai cậu, cậu cũng đưa cho tôi. Mặc dù nó là con cậu không phải con tôi, nó cũng phải gọi tôi một tiếng cha."

" Đôi chân này của anh cũng có một nửa trách nghiệm của tôi. Chỉ cần anh thay tôi giấu chuyện Mặc Mặc là con trai tôi, vậy thì trước khi anh có thể đi lại tôi tùy anh ra lệnh."

Đồng tử Lục Bình Ngôn đột nhiên co rút lại, hô hấp trở nên dồn dập không ít, " Cậu tình nguyện quỳ xuống trước tôi, chính là thà làm loại chuyện này chứ không thừa nhận quan hệ với thằng bé, có đúng không?"

Mục Sương Lam nói: " Phải."

" Tôi thành toàn cho cậu, cả đời này cậu cũng đừng mơ thằng bé gọi cậu một tiếng ba ba." Lục Bình Ngôn gằn từng chữ, sắc bén như đao, vô cùng chuẩn xác mà đâm vào lòng Mục Sương Lam, cũng là gọt vào lòng chính mình.

Mục Sương Lam đứng lên, nói với hắn: " Cảm ơn."

Anh từ lâu đã không có lựa chọn. Đối với Lục Bình Ngôn mà nói anh là một kẻ có thể vì lợi ích mà bất kỳ ai cũng phản bội được. Mà đối với anh, Lục Bình Ngôn chính là cha của Mặc Mặc.

Tình nguyên dù cho chết ở trên giường cũng muốn sinh ra, là người cha thứ hai của Mặc Mặc.

*

Buổi chiều, giáo viên tạm thời có việc xin nghỉ. Không còn tiết, Kiều Tẫn nhớ ra mình muốn tìm bạn lấy pha lê, hơi tính toán một chút, lấy xong pha lê trở lại chắc vẫn kịp.

Cổng trường khá dễ bắt xe, thời điểm cậu đến cửa hàng là vừa tròn bốn giờ. Bên ngoài cửa tuyết đọng kết thành băng, không biết tìm đâu ra chút cây cỏ trải ở phía trên cuối cùng lại nhìn rất giống bảng hiệu theo phong cách cổ trang.

Kiều Tẫn mở cửa ra, đi đến quầy gõ nhẹ, " A Diễn."

Một nam nhân trẻ tuổi với cái mặt con nít từ dưới quầy hàng nhô lên, " Ôi " một tiếng, " Sao cậu lại tới đây? Tớ vừa mới định gọi cho cậu pha lê về rồi đây. Thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo một giây cũng không đến muộn."

Kiều Tẫn nhận lấy hộp, lấy ra pha lê bên trong chiếu dưới ánh đèn nhìn một chút, chất lượng rất tốt.

" Tớ tiện thể nên qua một chút, đúng rồi, tớ còn có một búp bê điêu khắc có thể đặt ở chỗ này của cậu để bán không?" Kiều Tẫn chần chờ một chút, lại hói: " Cũng không phải hoàn toàn mới, cậu xem một chút rồi giảm giá xuống đi."

" Sao thế? Cậu muốn bán bảo bối kia sao? Có phải có chuyện gì khó giải quyết không?"

Kiều Tẫn khẽ mím môi. Lục Hàm Châu không có công việc, gần đây ngoại trừ đưa đón cậu đi học cũng không có ra cửa, bây giờ vết thương trên chân còn chưa ổn không thể biểu diễn. Vậy chỉ có thể điêu khắc một chút búp bê gỗ.

Nếu như Lục Hàm Châu tạm thời không tìm được công việc khác, cậu cúng có thể nuôi hắn, chắc chắn có thể.

" A, bạn học Hoắc." A Diễn nâng giọng hô một tiếng hướng sau gian hàng, sau đó liền có một người thò đầu ra, A Diễn lại nói: " Cậu nói muốn mua một con búp bê gỗ giá cả rẻ một chút, hiện tại có sẵn một cái không tính là hoàn toàn mới, cậu có muốn mua không?"

Kiều Tẫn quay đầu lại, cùng người đứng sau gian hàng bốn mắt nhìn nhau. Hơi có chút sửng sốt.

Hoắc Thái đi tới, trên người mang theo tin tức tố vị mực in rất nhẹ, mềm mại khiến người ta như cảm nhận được gió xuân ấm áp giữa trời đông.

" Thật trùng hợp."

A Diễn nghi hoặc nhìn hai người, " Hai cậu quen nhau?"

Hoắc Thái nói: " Từng có duyên gặp mặt, không ngờ lại gặp nhau ở đây. Còn có thể nghe thấy cậu chấp nhận bán đi búp bê yêu thích của mình, thực sự rất vinh hạnh."

Kiều Tẫn gật đầu, chần chờ một lúc nói: " Hi vọng cậu có thể đối đãi với nó thật tốt."

Hoắc Thái nói: " Đương nhiên, mẹ tôi trước kia cũng làm điêu khắc. Sau này bởi vì một số việc phải đem toàn bộ tượng gỗ... Khụ khụ, bà không cho phép tôi động vào mấy đồ này. Cho nên từ sau khi bà qua đời, ngoại trừ thẻ đánh dấu sách kia tôi không còn thứ gì để tưởng niệm bà, bây giờ cả thẻ đánh dấu sách cũng làm mất."

Kiều Tẫn khẽ mím môi, có chút an ủi nói: " Cậu, đừng buồn."

Hoắc Thái chớp mắt, khẽ cười như trút được gánh nặng: " Không sao. À đúng rồi bạn học Kiều, búp bê đó bao giờ cậu có thể giao cho tôi? Tôi phải chuẩn bị trước một chút tiền."

Kiều Tẫn suy nghĩ một chút mới nói: " Ngày này tuần sau, được không?"

*

Chúc Xuyên đến trường học có việc lại nhất định muốn cọ nhờ xe Lục Hàm Châu. Hắn cũng vừa vặn không có nhiều việc lắm liền ra cửa sớm hơn một chút đón Chúc Xuyên.

" Nói thật nha, tôi biết tập đoàn Hồng DIệp vẫn luôn có ý đồ thu mua, cậu không phải không có ý định nhúng tay vào chuyện này sao?"

Lục Hàm Châu đặt hai tay trên tay lái, nghe vậy nở nụ cười nói: " Kế hoạch thu mua này đối với tôi thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao, không có ảnh hưởng nhiều. Nhưng đối với Lục Bình Ngôn mà nói, nếu như thu mua thành công anh ta liền có thể mở ra cho mình một con đường khác và đông thời cũng đóng chặt mọi đường lui của tôi."

Chúc Xuyên không nhịn được nói, " Nếu Bạc Hành Trạch thật sự hợp tác với anh cậu, cậu chẳng phải là toi rồi sao."

" Sao? Cậu muốn thay tôi đi quy hàng với Bạc tổng sao? Cam tâm tình nguyện hiến thân để đổi lấy cho tôi một chút hy vọng?"

Chúc Xuyên " hừ " một tiếng nói, " Cậu không xứng."

" Ừ."

" Thế, Lục Dương Huy thật sự cứ tàn nhẫn như vậy? Một chút đường sống cũng không lưu lại cậu?" Chúc Xuyên chống cằm dựa vào cửa số xe, suy tư nói: " Kỳ thực mẹ cậu nói rất đúng. Nếu khi đó cậu cưới Phương Nhuế, thì mọi khốn cục ngày hôm nay đều có thể giải quyết dễ dàng."

" Từ thời khắc mẹ tôi bắt đầu mang thai đó, Lục Dương Huy đã không có ý định cho tôi sống yên ổn rồi." Lục Hàm Châu không tức giận, ngậm lấy một chút ý cười, nhàn nhạt nói: " Phương Nhuế quá rõ ràng ý tứ của tôi, bọn tôi không thích hợp."

" Đúng vậy đúng vậy, Kiều Tẫn lại không rõ ràng ý của cậu." Chúc Xuyên lườm một cái, ghét bỏ nói: " Không biết cậu nghĩ cái gì, làm người chân thành một chút không tốt sao? Cái tên tổng tài bá đạo nhà cậu, không thú vị gì cả."

Lục Hàm Châu " Ừ" một tiếng, chân giẫm lên phanh xe, " Đến nơi."

" Đi đây." Chúc Xuyên cởi dây an toàn, vừa định đẩy cửa ra liền nhìn thấy Kiều Tẫn đang đi ở bên phải cổng trường, bên cạnh còn có một nam sinh cao hơn cậu một chút, sóng vai cùng nhau đi đến.

" Ai nha, kia có phải đứa nhỏ nhà cậu không?"

Lục Hàm Châu hiển nhiên cũng nhìn thấy, mặt mày ngay lập tức chìm xuống, rất nhanh lại che giấu đi chỉ khẽ " Ừ" một tiếng, " Còn không mau cút đi, ghế phụ cũng không cho ngồi."

Chúc Xuyên xem trò vui không chê chuyện lớn, đương nhiên không đi, nhấc lông mày nhìn hắn: " Cậu nói xem đứa nhỏ này có phải là trốn tiết ra ngoài chơi không? Lại còn có đồng bọn, nhìn thật vui nha."

Lục Hàm Châu nhận ra nam sinh kia, là Alpha trước kia được ghép đôi với Kiều Tẫn, Hoắc Thái.

" Này Lục Hàm Châu, có tức không?"

Kiều Tẫn nói lời tạm biệt với Hoắc Thái, hiển nhiên đã nhìn thấy chiếc xe đen kịt đứng bên đường, chậm rì rì đi tới, bước chân còn có chút không tự nhiên.

Lục Hàm Châu thu tầm mắt, lườm Chúc Xuyên, " Có cút hay không?"

" Ầy tôi nói cậu nghe, việc này chỉ..." Chúc Xuyên đang nói cửa xe bỗng nhiên bị mở ra từ bên ngoài.

Chúc Xuyên vừa quay đầu lại liền đối diện với Kiều Tẫn bốn mắt nhìn nhau thấy cậu một mặt kinh ngạc, " Anh... Anh không phải.... Nhân viên giao hàng kia..."

Chúc Xuyên khẽ vẫy tay chào, " A, Chào chị dâu."

Editor có lời: Hôm nay là ngày 30/4 cũng là chương 30, là một bước ngoặt cực kỳ quan trọng đối với cả editor và bé Kiều Kiều!!! Chân thành cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tui trong khoảng thời gian 30 chương này!! Cảm ơn mọi người đã góp ý, bắt lỗi, ủng hộ tui UwU. Thật ra lúc nào tui thấy nản tui sẽ đọc cmt của mọi người cho đỡ nản, kiểu tự nhắc mình còn rất nhiều người yêu quý Kiều Kiều và Lục tổng giống tui. ( Mặc dù toàn cmt trù Lục tổng sớm tự vả =)))). Tui sẽ cố gắng tiến bộ để làm nên câu chuyện của Lục tổng và Kiều Kiều một cách cẩn thận, mang nó đến độc giả Việt Nam một cách hoàn chỉnh!

Thật sự cảm ơn mọi người.

30/04/2020, tui thấy trình gõ của tui càng ngày càng bá =)) tui nhát gừng nhát gừng từ sáng đến chiều cứ dừng lại chơi game xong lúc 6h30 mới bắt đầu nghiêm túc bây giờ là 7h hơn một tí rồi =)) thật nhanh quó. Chắc phải tầm gần 3k chữ nhỉ?