Dưới quê:

Mẹ của Tuyết Nhi đang chuẩn bị bữa cơm chiều cho gia đình,nhà vốn chỉ có hai đứa con nhưng chúng đều xa nhà chỉ còn lại hai ông ba già ngồi lại ăn bữa cơm nhàn với nhau.

Ông Hạ đang ngồi ở trên xem tivi thì nghe tiếng bà Hạ gọi xuống ăn cơm,nghe tiếng gọi ông cầm đầu moss nhấn vào nút tắt rồi ngồi dậy đi một cách lười biếng xuống dưới.

Ông Hạ kéo cái ghế ngồi vào bàn ăn.

Món ăn hôm nay chỉ đạm bạc tô canh cải xoong nấu cá lóc và đậu hủ chiên.

Ông Hạ cầm chiếc đũa gắp một miếng đậu hũ cho vào miệng nhai chậm rãi, đang ăn thì bỗng bà Hạ mở miệng nói:

"Thằng Du nó nói cần thêm tiền để học nâng cao gì đấy".

Ông Hạ đang ăn thì chợt dừng miệng lại,hình như cứ đụng đến chuyện thằng con trai Hạ Du thì ông lại không vui:

"Hết năm nay là nó đã ra trường rồi còn học nâng cao gì nữa. Nhà ta đâu phải dư tiền thừa của mà cứ chi hết khoảng này khoảng nọ cho nó".

Bà Hạ nghe thế thì nhăn nhó:

"Tại nó đi du học thì mới cần nhiều tiền vậy chứ,sau này con nó thành tài rồi thì tôi với ông cũng hưởng phước chứ ai".

Hạ Du là anh trai của Hạ Tuyết Nhi vì Hạ Du học lực giỏi nên khi thi vào Đại học đã một mực đòi mẹ cho đi du học ở Singapo. Thương con bà Hạ tìm mọi cách cho Hạ Du được đi du học, mặc dù nhà trả giàu có nhưng cũng được cái miếng đất của Cha ông Hạ để lại. Năm đó giá đất cũng may mắn tăng vọt nên bà Hạ đã quyết bán đi, mặc cho ông Hạ có không đồng ý và việc của Hạ Du cũng khiến cho Tuyết Nhi bị mẹ buộc thôi học vì bảo kinh tế không đủ lo thêm cho một đứa nữa. Tuyết Nhi đã phải khóc suốt mấy đêm liền đến cuối cùng cô cũng phải từ giả quê nhà mà lên thành phố tìm việc,hàng tháng đều phải gửi tiền về phụ mẹ gửi sang cho Hạ Du.

Ông Hạ tỏ ra bất mãn:

"Bà buôn bán ở chợ chắt mót bao nhiêu cũng đã gửi sang hết cho nó,tiền tôi sửa đồng hồ cũng chẳng kiếm được là bao,khoảng tiền bán đất cũng đã cạn rồi,giờ bà bảo đào đâu ra tiền mà gửi sang cho nó chứ. Nếu ngay từ đầu nó chịu học ở đây thì đâu có phải lo nghĩ thế này,Tuyết Nhi cũng không phải bỏ học".

Bà Hạ đặt chén cơm trên tay xuống,bà thở mạnh ra một cái rồi nói:

"Ông nói đúng nhưng tôi nói cho ông biết nếu thời gian có quay trở lại tôi cũng vẫn để cho Hạ Du đi du học,Tuyết Nhi nó vốn học hành trả ra sao thì học chi nữa cho phí"

Ông Hạ tính vốn nhu nhược nên không thắng nỗi khẩu miệng của bà Hạ,Ông nhẹ giọng xuống nói:

"Sao bà lại nói con nó thế,bà không thấy con bé đáng thương sao?nó làm được bao nhiêu hàng tháng điều gửi về cho bà hết còn gì,bản thân nó có được cái gì đâu"

Bà Hạ lườm liếc ông ấy một cách hậm hực trong ánh mắt"Thương nó quá nhỉ,phải rồi vì nó là con của ông với cái con hồ ly tinh đó mà".

Ông Hạ bỗng ngần ngại trên gương mặt: "Vậy...bà định thế nào với thằng Du?"

Nghe ông ấy hỏi thế,bà Hạ sìu nhẹ ánh mắt xuống,giọng điệu cũng được lòng hơn:

"Vốn tôi cũng bí cách nhưng hôm qua khi bán ở chợ tôi có nghe nói là ông Trần muốn cưới vợ cho con trai út của ổng"

Ông Hạ ngẩn lên "Ông Trần có lò mổ heo đấy hả?"

"Ừm"

"Nhưng thế thì có liên quan gì đến chuyện của thằng Du?".

"Hây__ông đúng là không có biết nhìn xa trông rộng gì cả. Con trai ông Trần hồi trước có chọc ghẹo Tuyết Nhi nhà ta còn gì,nhà ông Trần cũng giàu có nhất xóm này nếu chúng ta mà làm xui gia với họ thì tiền sính lễ hay về sau cũng được nhờ vả nhiều đấy"

Ông Hạ bỗng bức xúc đặt mạnh chén cơm xuống bàn,sắc mặt ông sầm lại:

"Bà định gã Tuyết Nhi cho thằng đó thì không được,tôi không cho phép"

"Có gì mà không được,làm dâu nhà giàu thì tốt chứ sao"bà Hạ chua ngoa nói.

"Bà tưởng tui không biết thằng con út của ông Trần nó bị bệnh thần kinh ư,thằng đó nó khùng khùng điên điên, Tuyết Nhi gả cho nó để rồi con bé phải khổ cả đời sao?"Ông Hạ gắt giọng lên.

Thấy ông ấy hung hăng bảo vệ cho con gái,bà Hạ nổi cơn giận lớn tiếng quát:

"Con gái rồi cũng phải gả đi thôi,sướng khổ gì chứ?. Ông chê người ta nhìn lại bản thân ông đi,tay chân lành lặng không khùng,không điên thì vợ ông có sướng không hả? Hay là phải nuôi thêm đứa con riêng của chồng,ông thử nói xem tôi có sướng không?"

Lời nói của bà ấy đã động chạm vào nỗi nhục của ông Hạ làm ông ấy phải hạ mình nhúng nhường:

"Tôi biết,tôi có lỗi với bà...tôi rất biết ơn vì bà đã nuôi nấng Tuyết Nhi và cũng không nói cho nó biết sự thật nhưng chuyện kết hôn thì...hãy suy nghĩ lại có được không?"

Bà Hạ vẫn cau có,bà ngoảnh mặt sang bên:

"Vậy trong vòng một tháng ông hãy kiếm ra 40 triệu mà gửi sang cho thằng Du còn nếu nhắm bản thân làm không được thì đừng có xen vào. Tôi chỉ có mỗi đứa con trai này là cậy trông lúc về già thôi".

____________

Trên đường về nhà,sau khi thăm một người bạn cũ.Tài xế Cao nhìn qua kính chiếu hậu vô tình bắt gặp sắc mặt trầm ưu của Ông chủ,anh cảm thấy có chút lo lắng nên mở lời hỏi:

"Chủ tịch hình như sắc mặt ông không được tốt,có cần tôi cho xe quay lại bệnh viện không?"

Ông Tạ Dương Kỳ đang quan sát cảnh quan bên ngoài thì chuyển ánh nhìn qua tài xế Cao,giọng nói khàng và thấp của ông nhẹ thốt lên:

"Không cần,cứ về nhà đi".

Tài xế Cao vâng theo yêu cầu của Ông,tiếp tục thẳng hướng về biệt thự của nhà họ Tạ nhưng đột nhiên chiếc xe có dấu hiệu chệnh choạn và đảo bánh.

Tài xế Cao vội tắp xe vào lề,cũng may là đã qua khỏi đoạn đường cao tốc.

"Có chuyện gì vậy?" Ông Tạ hỏi.

"Hình như xe bị thủng lốp thưa chủ tịch".

Tài xế Cao vội tháo dây an toàn rồi khẩn trương leo xuống xe kiểm tra tình hình.

"Ôi không,sao lại xui xẻo đến vậy?"

Tài xế Cao chán nản khi cả hai bánh sau của xe đều bị thủng.

Ông Tạ cũng xuống xe,bước ra đằng sau quan sát.

"Chủ tịch xe bị thủng đến hai bánh,chắc là gặp phải đinh tặc rồi".

Ông Tạ thở mạnh ra một cái rồi bảo với Tài xế Cao "Gọi cho đội sửa chữa lưu động đi".

"Vậy để tôi gọi cho Chủ tịch một chiếc taxi nhé"

Tình cờ ông Tạ nhìn sang bên đối diện,thì ra gần chỗ xe của họ có một công viên nhân tiện đây ông cũng muốn tản bộ một chút.

"Thôi không cần,ta sẽ gọi cho Đình Phong đến đón, sẵn ta cũng muốn đi dạo một lát ở công viên."

"Một mình Chủ Tịch sao ạ?" Tài xế Cao có chút e ngại.

"Cứ lo việc của anh đi".

Ông Tạ dứt lời thì xoay người bỏ đi,tài xế Cao vẫn cảm thấy lo lắng dù sao ông ấy cũng đã lớn tuổi, lỡ có chuyện gì không hay thì anh cũng chẳng có tốt,nghĩ thế anh ta vội lấy điện thoại gọi trước cho Tạ Đình Phong.

Bên đầu dây một giọng nói trầm ấm vang lên:

"Aloo,tôi nghe đây tài xế Cao"

"Aloo,anh Tạ đấy ạ? Phiền anh đến chỗ X để đón Chủ Tịch được không?"

"Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói có phần lo lắng.

"À chỉ là xe bị thủng lốp nên tôi phải gọi cho đội lưu động hỗ trợ,đáng ra tôi định gọi cho Chủ tịch một chiếc taxi nhưng ông không đồng ý,ông ấy muốn anh đến đón"

"Được rồi tôi sẽ đến ngay"

"Ấy khoang,hiện ông đang đi dạo ở công viên đối diện đấy ạ"

"Ừm..tittittit". Tạ Đình Phong đã cúp máy,ngay sau đó anh nhanh chóng lái xe đến chỗ của ông Nội.

Ông Tạ dạo bước trong công viên với bước chân chậm rải trong lòng mang nhiều những lo toan và suy nghĩ.

Ông mặc một bộ vét đen uy nghiêm của một vị Chủ tịch nhưng bây giờ ông lại cảm thấy mình chỉ là một ông già với sức lực đã xế chiều,từng cơn gió nhẹ thổi đến man mác một nỗi lòng hiu quạnh,ở tuổi này người ta sẽ mong muốn điều gì chứ: niềm vui,tiếng cười và cả sự thanh thản..

Trong lúc này Hạ Tuyết Nhi vừa mới tan làm ở công ty,cơ thể đầy rủ rượi cô mệt mỏi mở khoá phòng rồi như thói quen thường ngày,cô đưa tay bật công tắt điện thế nhưng bóng đèn lại không sáng:

"Hả,không lẽ bóng đèn bị cháy rồi sao?"

Tuyết Nhi đi lại phòng tắm cô bật công tắt nhưng bóng đèn cũng không sáng, thì ra là đã cúp điện rồi,ở phòng trọ này rất hiếm khi xảy ra tình trạng cúp điện vào buổi tối thế này.

Hôm nay chỉ có mỗi mình Tuyết Nhi ở nhà,chị Diệp đã về quê từ hôm trước để làm mới lại chứng minh thư.

Tuyết Nhi chán trường treo cái giỏ xách lên móc rồi ngồi xuống giường,cô cảm thấy có một sự cô đơn quẩn quanh trong căn phòng tối.

Thế rồi cái nóng cộng với sự ngột ngạc đã đẩy Tuyết Nhi ra ngoài công viên.

"Oa! Thật là thoải mái quá đi"

Vừa đi cô vừa dang hai tay,đôi mắt nhắm lại ngước mặt lên trời hít một hơi thật sau rồi nhẹ nhàng thở ra một cách sản khoái.Cô nở một nụ cười tươi như ánh sao đêm,cảm nhận làn gió nhẹ thổi đến cho cái mát dễ chịu cả thân người

Tuyết Nhi vui vẽ từng bước chân,cũng đã lâu rồi không đi ra công viên dạo thế này.Nơi đây rộng rải thoáng mát,đám con nít chừng sáu bảy tuổi nghịch ngợm với những quả bóng bay những đứa lớn hơn thì thích trải nghiệm sự thú vị của ván trượt,patin.... Đôi khi cũng bắt gặp các cô các cậu tay trong tay liếc mắt đưa tình,hơn thế nữa là còn hôn nhau thản nhiên giữa chốn công cộng.

Tuyết Nhi nhìn bọn họ mà khẽ lắc đầu,cô đi được vài bước thì bắt đầu tăng dần nhịp chân,cô muốn chạy bộ một chút rồi về.

"Nè đợi tao với,.." Có hai thanh niên mặc đồ thể thao đang thi nhau chạy, người dưới muốn vượt người trên nên cố chạy nhanh hơn.Một ông cụ đi ở hướng ngược lại đang không chú ý đã bị ngã khi vội tránh hai thanh niên nhưng bọn họ vờ như không thấy, tiếp tục cười đùa mà chạy đi.

Tuyết Nhi chạy ở đằng sau thấy ông cụ bị ngã cô đã vội chạy đến đỡ ông ấy lên:

"Ông có sao không ạ?".