Sáng hôm sau, Lâm Ánh Yên thức giấc, cả người cảm thấy ê ẩm khi phải ngủ cả đêm trên chiếc sofa không thể lăn này!

Cô ngồi dậy, nhìn ánh nắng bên ngoài chiếu vào, bỗng nhớ đến buổi học sáng hôm nay.

Lật tìm điện thoại, nó lại không thể hoạt động.

Cô đành chạy nhanh xuống nhà, nhìn đồng hồ treo ở phòng khách.

Chỉ mới hơn bảy giờ, vẫn còn một tiếng nữa mới bắt đầu buổi học.

Cô nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, nhìn quản gia đang chuẩn bị đồ ăn cho người làm.

Cô nhỏ giọng lên tiếng hỏi bà:

_ Quản gia, chú Dương đi làm rồi ạ?

_ Dương thiếu đã đi rồi! Cô hỏi có chuyện gì sao?

_ Dạ không, con phải lên phòng rồi, chuẩn bị đi học đây ạ!

Lâm Ánh Yên vui mừng khi biết hắn không có ở nhà! Cô chạy vội lên phòng, muốn dùng ít thời gian để tìm ra bản hợp đồng.

Cơ hội trả lại tự do cho bản thân, luôn luôn nằm trong tâm trí của cô.

Qua một lúc lâu, lục tìm mọi ngóc ngách trong căn phòng, cũng không thấy dấu tích của nó đâu.

Cô bất lực ngồi xuống giường, vừa muốn từ bỏ chút hy vọng yếu ớt kia! Bên dưới giường, cô vừa chạm vào một cái hộp.

Tính tò mò trỗi dậy, ngồi phịch xuống lấy nó ra.

Nó đúng hơn là một cái gương, không biết bên trong có gì, mà lại không khoá lại, còn rất dễ mở nó ra.

Một tập hồ sơ xuất hiện trước mắt Lâm Ánh Yên, cô nhíu mày, đưa tay mở nó ra.

Hoá ra đây chính là thứ cô đang tìm, nhìn bốn chữ "HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN", cô kinh ngạc đến vui mừng, cầm chặt nó trong tay, mỉm cười nói:

_ Hoá ra mày ở đây! Nhưng, cho dù tìm được mày, chắc gì Dương Triết Phàm sẽ tha cho tao? Rốt cuộc là nên làm gì, mới có thể thoát khỏi hắn đây? Thôi vậy, cất thứ này trước đã!

...

_ Trạch, chúng ta không đến Tử thị sao?

_ Đi ăn trước, sau đó đưa em đi chơi! Hôm nay anh rảnh, sẽ dùng hết thời gian cho em.

_ Trạch của em là tốt nhất!

Liễu Ánh Nguyệt vui vẻ ôm chặt lấy cánh tay của Tử Trạch.

Cô ta là người, khiến Tử Trạch từ bỏ Lâm Ánh Yên để công khai đến với cô ta.

Chỉ vì Liễu thị lớn mạnh, có thể nắm được điểm yếu là con gái cưng của Liễu thị, thì Tử Trạch có cơ hội đứng ngang hàng với DT.

Nhưng không ai có thể cả gan có ý định này, ngoài Tử Trạch.

Anh ta đưa Liễu Ánh Nguyệt đi ăn nhà hàng sang trọng, ngồi phòng riêng, được phục vụ chu đáo.

Liễu Ánh Nguyệt rất thích sự hào phóng này của Tử Trạch, cũng rất thích được anh ta yêu đương trên giường.

Tử Trạch ga lăng đẩy menu đến cho Liễu Ánh Nguyệt, nhẹ nhàng nói:

_ Nguyệt Nguyệt, em chọn món đi!

_ Được!

...

Sau khi phục vụ rời đi, Tử Trạch đưa điện thoại có hình ảnh của bản hợp đồng với DT, cho Liễu Ánh Nguyệt xem.

Cô ta nhìn vào một lúc lâu, khó hiểu hỏi anh ta:

_ Trạch, anh đổi thứ gì mới được nó vậy? Em nghe nói, DT rất khó để hợp tác.

_ Một người phụ nữ, nói đúng hơn là một con ngu tin vào tình yêu.

Cô ta chỉ mới là sinh viên năm nhất, bị anh lừa đấy!

_ Anh và cô ta yêu nhau?

_ Sao có thể? Cô ta chỉ yêu anh, nên là anh lợi dụng nó để trục lợi thôi!

Liễu Ánh Nguyệt hiểu ý, liếc nhẹ hắn ta, kiêu ngạo nói:

_ Trạch của em mưu mô lắm nha? Nhưng em lại thích cách tính toán này của anh.

_ Em vui là được!

...

Lâm Ánh Yên được tài xế đưa đến trường, theo yêu cầu của Dương Triết Phàm.

Cô thèm quan tâm đ ến sự chu đáo này của hắn chắc, đã nói cô là loại phụ nữ chỉ đáng phục vụ cho đàn ông.

Vậy anh chỉ là người sống bằng nửa [email protected] dưới.

Hàn Tử Châu đã đứng chờ Lâm Ánh Yên trước cổng, vừa nhìn thấy cô, cô ta đã chạy ngay đến ôm lấy cô.

_ Yên Yên, cậu làm mình lo chết đi được!

_ Mình không sao mà!

Xoay đi xoay lại người cô, xem xem cô có thật sự không sao như lời cô nói!

_ Aiyo, mình thật sự không sao! Vào học đi, học xong mình cho cậu xem cái này!

_ Được, mong sẽ là tin tốt.

_ Không tốt cũng không xấu.

Cả hai đi vào trường, bắt đầu buổi học đầu tiên.

Vì chuyện hôm qua, đã có rất nhiều người nhìn cô bằng con mắt khác!

Người thì xem cô là người không ra gì, chỉ biết ôm đùi Dương Triết Phàm để được vào trường danh tiếng.

Người thì thấy Lâm Ánh Yên là bị cưỡng ép đưa đi, nếu không Hàn Tử Châu cũng không phản ứng mạnh như vậy!

Tất cả bàn tán theo nhiều hướng khác nhau.

Lâm Ánh Yên lại là người không quan tâm đ ến mạng xã hội, cũng không thèm lên diễn đàn của trường dù chỉ một lần.

Cô xem đây là chuyện ngoại ý muốn, cứ sống đúng với bản thân, không so đo với người khác! Càng không muốn vì nó mà ảnh hưởng đến việc học hiện tại.

...

Tập đoàn DT.

Chân Mãn ngồi rảnh lướt Weibo, vô tình lướt đến bản tin của Tử Trạch.

Hình ảnh thân mật của anh ta và Liễu Ánh Nguyệt, khiến Chân Mãn trợn tròn mắt, khinh thường nhìn Tử Trạch trong hình.

_ Đàn ông các người đều có mới nới cũ, nói đúng ra, là thèm tiền hơn thèm tình yêu.

Haizz, Lâm Ánh Yên kiếp trước đã làm ra chuyện gì, kiếp này là vừa gặp tra nam Tử Trạch.

Bây giờ lại gặp tên bi3n thái Dương tổng nhà mình.

Chắc gom đủ "may mắn" của chín kiếp, mới gặp được tên biến thái họ Dương đấy!

Cạch.

Dương Triết Phàm bất ngờ mở cửa văn phòng, khiến Chân Mãn giật mình khiếp sợ.

Quan sát vẻ mặt của hắn, đảm bảo không nghe thấy chuyện vừa rồi cô ta nói.

Hắn đưa văn kiện cho Chân Mãn, sau đó chống hai tay xuống bàn, bá đạo nói:

_ Tên bi3n thái họ Dương giao việc cho thư kí Chân đấy! Làm trước đầu giờ chiều, nếu không tên bi3n thái họ Dương sẽ cho thư kí Chân một vé đăng xuất.

_ Dương tổng, anh đang nói gì vậy? Tôi nghe chẳng hiểu gì cả!

Chân Mãn vừa sợ vừa lo, lại có chút buồn cười, khó khăn hỏi lại hắn.

Dương Triết Phàm không thèm quan tâm nữa, vừa định đi vào phòng, đã bị Chân Mãn gọi lại:

_ Dương tổng, tôi có chuyện muốn nói!

_ Chuyện gì?

_ Tử Trạch và Liễu Ánh Nguyệt.

Chân Mãn cho hắn xem tấm hình đăng trên Weibo.

Nhưng hắn chỉ quan sát sơ qua, rồi nhướn mày hỏi:

_ Liên quan gì đến tôi?

_ Dương tổng, anh không định trả thù cho cô vợ nhỏ của anh sao? Thử một lần đăng Weibo xem nào! Biết đâu lại là tin hot giật gân thì sao?

_ Chân Mãn, cô rảnh lắm sao? Tôi còn rất nhiều việc đấy, hay là cô vào lấy để phụ tôi đi!

_ Dương tổng, anh đi thong thả.

Chân Mãn đưa tay tiễn hắn, nói thêm câu nào nữa, công việc của cô ta sẽ chất đống như núi mất.

Bụp.

Cửa phòng đóng lại, Chân Mãn nhẹ nhàng đi đến dựa sát tai vào cửa, muốn nghe động tĩnh bên trong.

Nhưng đây là phòng cách âm, hoàn toàn không nghe thấy gì!

Chân Mãn buồn rầu quay lại vào bàn, đưa mắt nhìn cánh cửa, lấy hơi một tí, phát âm từng câu từng chữ như bình thường, muốn xem thử bên trong hắn có thật sự là nghe thấy?

_ Tên bi3n thái họ Dương, anh...

_ Chân Mãn...

Tiếng nói quen thuộc vang lên trong bộ đàm, khiến Chân Mãn im bặt, không dám cử động hay thở mạnh.

Hai tay giữ chặt miệng, sợ nó lại phát ra những câu nói khiến hắn tức giận.

Chân Mãn là người làm việc cạnh Dương Triết Phàm hơn bốn năm nay, hoàn toàn có thể nắm bắt được hắn.

Nhưng vẫn không thể phản kháng, chỉ vì hắn là người không một ai dám đụng vào.

Ngoài ra, chỉ có Chân Mãn và Diệp Thượng Phong mới có khả năng đùa giỡn với hắn như vậy! Nếu là người khác, đã từ lâu bay màu rồi!