Cao Hoài Thu năm nay đã hai mươi sáu tuổi, là người được thừa hưởng toàn bộ gia sản của Cao gia, từ khi cô ta tròn hai mươi hai tuổi.

Cả gia tài kếch xù đó, có thể nuôi sống cô ta đến hết phần đời còn lại.

Tất cả những người ở Cao gia, qua một đêm đều biến mất không dấu vết.

Di chúc do ông của Cao Hoài Thu để lại, cũng được bàn giao cho luật sư của ông ta.

Tất cả gia tài đều thuộc về quyền sở hữu của Cao Hoài Thu.

Bao gồm, căn biệt thự to đùng trên mặt tiền thành phố, hai mảnh đất bạc tỷ, hai căn chung cư lớn, hai khách sạn và ba nhà hàng.

Cao Hoài Thu đều một tay lo liệu chu toàn.

Ba năm trước, bất ngờ gặp được Dương Triết Phàm trong buổi đấu giá.

Cô ta liền phải lòng hắn, luôn bám đuôi theo hắn không rời!

Dương Triết Phàm đến nhìn cũng không dám, đừng nói chi đến việc đáp ứng cô ta.

Hết mời ăn đến mời uống, còn mời cùng đi dự tiệc, khiến hắn càng thấy càng phiền phức.

Nhưng chẳng hiểu sao, Cao Hoài Thu lại chọn đi du học hai năm, đến từ biệt Dương Triết Phàm rồi đi mất! Hắn thấy như vậy cũng tốt, nên đổi điện thoại mới, đổi luôn thông tin tìm kiếm trên mạng.

Đến bây giờ, Cao Hoài Thu quay về, tự nhận mình là bạn gái của Dương Triết Phàm.

Lại còn lên mặt dạy đời người khác, khinh thường Lâm Ánh Yên, tỏ ra kiêu ngạo không ai bằng.

Cao Hoài Thu chăm chú nhìn Lâm Ánh Yên, một lúc lâu liền lên tiếng, ngang ngược nói:

_ Lâm Ánh Yên, mày giả vờ cái gì? Cũng chỉ là một sinh viên đại học, lấy tư cách gì ở đây lên tiếng nói chuyện với tao? Đồ rẻ tiền.

_ Cao Hoài Thu, tư cách cô ấy có là do tôi cho.

Còn đồ rẻ tiền mà cô nói, thì cô dám đo thử, bộ váy của cô và của Yên Yên, của ai đắt giá hơn không?

_ Anh bênh vực cô ta? Cũng phải thôi, đồ mới luôn trân trọng hơn đồ cũ mà! Nhưng rồi anh cũng sẽ quay về bên em thôi!

Lâm Ánh Yên chớp chớp mắt, nhìn Cao Hoài Thu một lúc, rồi nhỏ giọng nói:

_ Chị ơi, chị đang nói gì vậy? Bọn em là vợ chồng chính thức, chuẩn bị có con luôn rồi! Làm sao chị có thể cướp đi anh ấy chứ?

_ Mày vừa nói cái gì? Mày sắp có con với anh ấy luôn rồi sao?

_ Phải, sắp có rồi!

Diệp Thượng Phong và Hàn Tử Châu kinh ngạc nhìn Dương Triết Phàm.

Hắn cũng không nghĩ đến Lâm Ánh Yên sẽ nói ra những lời này! Có phải vì ảnh hưởng từ hắn, cô đã trở nên khác lạ, biết phản bác lại người khác rồi không?

Cao Hoài Thu đưa mắt nhìn Dương Triết Phàm, rất muốn biết câu trả lời từ hắn.

Hắn xoa xoa đầu cô, nhỏ giọng nói, phối hợp với cô:

_ Yên Yên, chẳng phải nói chúng ta giấu chuyện này sao? Sao bây giờ lại nói ra rồi?

_ Nhưng chị ấy muốn cướp ba của con em, em không thể không nói.

Phàm có bỏ mẹ con em không?

_ Sao có thể? Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ con em.

Ngoan, suy nghĩ nhiều sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.

Diệp Thượng Phong và Hàn Tử Châu kinh ngạc đến bật ngửa, một màn diễn xuất trước mắt này, khiến họ như lạc vào một thế giới khác vậy! Đúng là ảo thật mà!

Mọi người xung quanh cũng hùa theo, chúc mừng cho cặp đôi trẻ này! Có người còn lớn tiếng mắng chửi Cao Hoài Thu, khiến cô ta trở nên điên loạn, nhàu đến muốn cáu xé Lâm Ánh Yên, liền bị Diệp Thượng Phong nhanh tay ngăn lại.

_ Lâm Ánh Yên, rốt cuộc mày đã dùng cách gì để dụ dỗ Dương Triết Phàm vậy? Con khốn, mày không xứng với anh ấy!

_ Xứng hay không cần cô phán xét sao? Yên Yên là người tôi yêu, là vợ tương lai của Dương Triết Phàm tôi.

Cô mới là người không xứng đấy! Những người ở đây đều làm chứng cho tôi, tôi và Cao Hoài Thu chưa từng có mối quan hệ yêu đương nào, cũng chưa từng có ý nghĩ vượt xa hơn.

_ Bởi vì, ngay từ đầu tôi chưa từng đặt Cao Hoài Thu vào mắt, cũng không có ý định xem cô ta là bạn.

Ngoài hai chữ "người dưng", thì tất cả các mối quan hệ, đều do cô ta tự liên tưởng ra.

Cao Hoài Thu suy sụp, cứ ngỡ lần này về sẽ là bất ngờ.

Nhưng mà bất ngờ này quá lớn, khiến cô ta trở tay không kịp.

Hàn Tử Tửu nhẹ nhàng đi đến trước mặt Cao Hoài Thu, ánh mắt sắc lạnh của cô ta, khiến Cao Hoài Thu có chút sợ hãi.

Hàn Tử Tửu đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc trên mặt Cao Hoài Thu, rồi hờ hững lên tiếng:

_ Cao Hoài Thu, cô đụng nhầm người rồi! Bây giờ cô nghĩ, mình có thể một tay che trời sao? Yên tâm, tôi sẽ khiến cô phải từ trên mây, rơi xuống vực thẳm.

Cảm giác này, thật sự rất k1ch thích đó! Yên lặng chờ đợi đi!

_ Châu Nhi!

Điệp Hạ bất ngờ lên tiếng, khi nhìn thấy Hàn Tử Châu con gái bà ta hôm nay rất khác lạ! Hàn Tử Tửu liền biến mất, nhường sân chơi lại cho Hàn Tử Châu.

Cô ta từ từ quay người, nhìn Điệp Hạ một cách đầy dịu dàng, nhỏ giọng hỏi bà:

_ Mẹ, mẹ gọi con cùng về ạ?

_ Con qua đây!

Hàn Tử Châu nhìn Dương Triết Phàm một cách đầy cứu nguy.

Hắn hiểu ý liền lên tiếng nói đỡ:

_ Hàn phu nhân, lâu rồi không gặp, bà vẫn khỏe chứ?

_ Dương tổng? Tôi khỏe, nghe tin cậu và Yên Yên yêu nhau, tôi lấy làm vui mừng.

À phải rồi, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì sao?

_ Không có gì! Có người muốn làm loạn thôi!

_ Vậy sao? Thế tôi và Châu Nhi về trước! Yên Yên, bác về nha!

_ Dạ, bác đi thong thả.

Lâm Ánh Yên cúi đầu chào lại, rồi nhìn sang Diệp Thượng Phong, nhỏ giọng nói:

_ Anh Thượng Phong, mau đi đi, lấy điểm cộng với mẹ vợ.

_ Bà ấy không thích loại người như anh.

_ Vậy thì anh ở giá được rồi!

Diệp Thượng Phong cứng họng, nhìn Dương Triết Phàm muốn cáo trạng, liền thấy hắn phán thêm một câu, rồi cùng cô đi mất:

_ Cô ấy nói đúng.

Tôi và Yên Yên về trước đây, tạm biệt!

_ Tạm biệt anh Thượng Phong.

...

Hai người họ vừa rời đi, Cao Hoài Thu đã đứng lên, nhìn Diệp Thượng Phong còn đang nhìn theo.

Cô ta cười khẩy, kiêu ngạo hỏi:

_ Đừng nói là anh thích Lâm Ánh Yên nha? Như vậy dễ mất tình anh em lắm đó!

_ Hừ, Cao Hoài Thu, có phải cô yêu nhiều quá rồi nhìn đâu cũng thấy tình yêu không? Nhìn đi, Dương Triết Phàm là loại người nào? Tôi không ngu ngốc như các cô, cứ lâm le nhắm vào cô nhóc bảo bối của cậu ta.

Tôi sáng suốt hơn, thà chọn bạn thân cô ấy, tuy hung dữ một chút nhưng vẫn giữ được mạng.

Bốp, bốp, bốp...

Tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên, khiến Diệp Thượng Phong và Cao Hoài Thu chú ý đến.

Ẩn Doanh từ trong đám đông xuất hiện, nhìn Diệp Thượng Phong một lúc lâu, rồi vui vẻ nói:

_ Phong, con trưởng thành rồi! Con yên tâm, mẹ sẽ nói chuyện với Điệp Hạ, bà ấy là bạn thân của mẹ, cứ giao cho mẹ.

Còn Tử Châu, con bé dễ thương y như Lâm Ánh Yên, ráng theo đuổi nha con trai.

_ Mẹ, bây giờ con mới thấy mẹ thật vĩ đại.

Ánh hào quang phía sau lưng mẹ thật sáng chói, mẹ, con sẽ không làm mẹ thất vọng.

_ Được, chúng ta về thôi!

Cao Hoài Thu nhìn theo mà căm phẫn, cơn điên của cô ta lại bắt đầu nổi lên, đập nát những thứ có trên bàn.

Những vị khách cũng lần lượt rời đi, còn không quên bàn tán về chuyện của cô ta.

_ Nhìn cái gì mà nhìn, mau cút hết cho tôi, cút hết đi! Đồ khốn các người, có tư cách gì ở đây bàn tán? Cút hết cho tôi!