Lâm Ánh Yên bắt taxi đến DT, lần này cô đến là quang minh chính đại, là khách của Dương Triết Phàm.

Không còn đến với tư cách là bạn gái hay quà đem tặng của Tử Trạch.

Lâm Ánh Yên đứng trước cửa Tập đoàn DT, nhìn tòa nhà cao trọc trời, lại một lần nữa khiến cô kinh ngạc.

Cao như vậy, thật sự rất mỏi cổ nha!

Lâm Ánh Yên thả nhẹ bước chân đi vào trong, vừa vào sảnh đã gặp ngay người mà cô không muốn gặp nhất.

Tử Trạch và Liễu Ánh Nguyệt đang đứng ở phía đối diện Lâm Ánh Yên.

Vừa nhìn thấy cô, anh ta đã đi đến chặn trước mặt, lên tiếng châm chọc:

_ Lâm Ánh Yên, cô đến đây làm gì? Không phải là đã leo được lên giường của Dương Triết Phàm, nên mới ngang nhiên đến đây không? Loại phụ nữ rẻ tiền.

_ Vậy anh là gì? Loại đàn ông không ra gì sao? Đem tôi tặng cho Dương Triết Phàm, bây giờ lại ở đây nói ra những lời như vậy! Không biết nhục sao?

Tử Trạch cười lớn, quay sang nhìn Liễu Ánh Nguyệt, giới thiệu:

_ Nguyệt Nguyệt, đây là quà tặng cho Dương Triết Phàm mà anh đã nói đấy! Có phải nhìn rất ngu ngốc không?

_ Phải, loại phụ nữ rẻ tiền, thật sự rất hợp với cô đấy, Lâm Ánh Yên.

_ Chị gái, anh ta có thể đem tôi tặng cho người khác, thì chị nghĩ mình đã là bà chủ tương lai của Tử thị rồi sao? Ai ngu ngốc, vẫn còn chưa biết đâu!

_ Cái con khốn này, mày nói ai ngu ngốc hả? Có tin tao đánh chết mày không?

Liễu Ánh Nguyệt đưa tay đẩy mạnh Lâm Ánh Yên, còn lớn tiếng quát cô.

Bảo vệ bên ngoài nghe thấy, liền chạy vào xem, lạnh lùng lớn tiếng nói:

_ Có chuyện gì vậy hả? Nơi này để các người làm loạn sao?

_ Bảo vệ, cô ta là người gây rối trước, còn tự tiện đi vào mà không có giấy hẹn trước.

_ Xin hỏi, cô đến tìm ai?

Lâm Ánh Yên chật vật đứng lên, bị trẹo chân vì đôi giày cao gót.

Lúc sáng cô đã không muốn mang nó, nhưng lại bị Dương Triết Phàm ép buộc, nên đành nghe theo hắn.

Cô đau đớn đứng lên, nhăn mặt nhìn bảo vệ, khẽ đáp:

_ Tôi đến tìm chú Dương, chú ấy bảo tôi đến để đi ăn trưa cùng.

_ Hừ, mày đang nằm mơ sao? Dương Triết Phàm làm sao có thể hẹn mày đi ăn trưa chứ? Nực cười!

_ Tại sao lại không?

Câu hỏi bất ngờ của Chân Mãn vang lên phía sau, khiến tất cả đều quay người lại.

Chân Mãn đi đến đỡ lấy Lâm Ánh Yên, nhỏ giọng hỏi:

_ Không sao chứ?

_ Đi không được nữa rồi!

_ Mau lại đây ngồi xuống, Dương tổng sẽ xuống ngay!

Liễu Ánh Nguyệt nhìn từng hành động của Chân Mãn, chẳng hiểu sao lại có chút bất an.

Tử Trạch thấy tình hình không ổn, liền kéo tay Liễu Ánh Nguyệt, cười cười nói:

_ Chúng tôi còn có chuyện cần giải quyết, đi trước đây!

_ Khoan đã, Tử tổng đứng chờ một chút, Dương tổng còn có chút chuyện muốn nói.

_ Chuyện này...!được, tôi đợi!

Chân Mãn gật đầu, quay lại quỳ một chân xuống cạnh Lâm Ánh Yên, nhẹ nhàng tháo chiếc giày cao gót ra.

Nhìn vết hằn đỏ trên chân, cảm giác cơn sóng thần đã sắp cập bến rồi!

_ "Cả gan đụng đến người của Dương bi3n thái, đúng là ngu ngốc mà! Lúc sáng đến đây, gương mặt lạnh tanh của anh ta đã không còn.

Lại còn rất vui vẻ nữa chứ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại khiến anh ta vui vẻ? Có liên quan đến cô nhóc này rồi!"

Chân Mãn ho nhẹ, nhìn Lâm Ánh Yên, nghiêm trọng nói:

_ Yên Yên, hay là đợi Dương tổng, anh ta sẽ đưa em đến bệnh viện.

_ Không cần, một chút sẽ hết đau!

_ Nó sưng lên rồi, phải thoa thuốc may ra còn nhanh khỏi.

_ Chỉ là té một cái, có cần phải nghiêm trọng vậy không? Dương Triết Phàm mà đưa cô ta đi viện, tôi chấp nhận cho cô ta một căn biệt thự và hai mảnh đất ba tôi vừa đấu giá!

Liễu Ánh Nguyệt tự tin nói ra, còn kiêu ngạo nhìn Lâm Ánh Yên, ra vẻ khiêu khích.

Cô ta muốn nhìn gương mặt nhục nhã khi cô cầu xin Dương Triết Phàm.

Tử Trạch đứng bên cạnh chỉ biết im lặng, hoàn toàn không dám lên tiếng.

Tính cách của Liễu Ánh Nguyệt thế nào, anh ta cũng biết rõ! Chỉ là chuyện nào ra chuyện đó, anh ta không muốn để cô ta liên lụy đến bản thân mình.

_ Vậy phải để Liễu tiểu thư phải thất vọng rồi! Tôi và Yên Yên luôn luôn ở đây, để chờ giấy chuyển nhượng của Liễu tiểu thư.

Mong là không quá lâu.

Dương Triết Phàm vậy mà lại công khai bảo vệ Lâm Ánh Yên trước mặt bao nhiêu người.

Chân Mãn không quá bất ngờ gì, dù sao cũng đã theo hắn lâu như vậy, chút biểu cảm lạ ngày hôm nay, cũng không phải là không nhìn ra.

Chân Mãn tránh sang một bên, Dương Triết Phàm liền thế chỗ vào.

Ánh mắt đau xót nhìn vào vết đỏ trên chân cô, ngước nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Ánh Yên, hắn khẽ hỏi:

_ Có đau không?

_ Không sao, một chút sẽ khỏi.

_ Đợi một chút, tôi giải quyết họ xong sẽ đưa em đến bệnh viện.

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Ánh Yên, khiến Tử Trạch và Liễu Ánh Nguyệt phải kinh ngạc.

Hắn quay người, nhìn Liễu Ánh Nguyệt đang sợ hãi nép bên cạnh Tử Trạch, hắn lạnh lùng nói, lời nói như muốn đoạt mạng kẻ khác!

_ Liễu Ánh Nguyệt, người của tôi, cho dù tôi có hành hạ như thế nào, cũng không đến lượt người ngoài như cô xen vào! Nên an phận cho tôi, nếu không thì đừng trách.

Chuyện vừa rồi cô nói, nên thực hiện đúng, nếu không Liễu thị như thế nào, cũng không ai nói trước được!

_ Dương tổng, Dương tổng, anh đừng như vậy mà! Vừa rồi tôi chỉ nói bừa thôi, hoàn toàn không phải sự thật mà!

_ Liên quan đến tôi sao?

Liễu Ánh Nguyệt chạy đến quỳ xuống trước mặt Lâm Ánh Yên, lên tiếng cầu xin cô:

_ Lâm Ánh Yên, cô nói giúp tôi một tiếng đi mà, sau này tôi sẽ không như vậy nữa! Hai mảnh đất đó không thể cho cô được!

_ Chuyện này...

_ Tùy em.

Lâm Ánh Yên ngó mắt cầu cứu sang Dương Triết Phàm, nghe anh nói vậy, cô cũng chẳng muốn triệt đường sống của Liễu Ánh Nguyệt.

_ Vậy thì không cần nữa, chị mau đứng lên đi!

_ Thật sao? Cảm ơn, cảm ơn cô rất nhiều! Còn căn biệt thự, nó có thể cho cô, cho cô căn biệt thự.

Cảm ơn cô.

_ Chị đừng nói cảm ơn nữa, mau đứng lên đi!

Liễu Ánh Nguyệt đứng lên, kéo tay của Tử Trạch đi mất.

Vừa ra đến cửa đã tức giận quay mặt vào trong, rằng giọng nói:

_ Con khốn, mày nghĩ mày có Dương Triết Phàm chống lưng, thì tao không thể làm gì mày sao? Đợi đó cho tao!

_ Em lại muốn làm gì nữa? Xảy ra chuyện như vậy, còn chưa chừa sao?

_ Em không cam tâm.

Con ngốc dễ tin người như vậy, ngại gì mà không lợi dụng nó chứ?

_ Em nghĩ mình làm được chắc?

_ Đợi mà xem.

Liễu Ánh Nguyệt mỉm cười tự tin, cô ta không tin lần sau Lâm Ánh Yên lại gặp được may mắn như vậy!

...

Dương Triết Phàm nhìn theo bóng lưng của hai người họ, sau đó ngồi xuống cạnh Lâm Ánh Yên, khó hiểu hỏi:

_ Sao lại tốt bụng như vậy? Em càng như vậy, người ta càng muốn bắt nạt em.

_ Nhưng tôi cũng không biết, nhận nó rồi sẽ nói với ba mẹ thế nào! Dù sao cũng là mảnh đất đấu giá, có lẽ rất nhiều tiền.

Tôi lấy cũng không thể làm được gì!

_ Có tôi rồi, em sợ họ gì nữa chứ?

Lâm Ánh Yên quay sang nhìn hắn, không nhanh không chậm, ngây thơ đáp:

_ Mẹ tôi bảo, muốn kết hôn phải chọn người xấp xỉ tuổi.

Cao quá sẽ sớm...

_ Yên Yên, em đừng nói nữa mà!

Chân Mãn nhanh tay bịt miệng cô lại, không muốn vế sau bị cô nói ra.

Câu nói đơn thuần nhất định sẽ biến thành lời nói ác ý trong tai Dương Triết Phàm.

Hắn đen mặt, hận không thể chặn lại những lời nói của cô gái nhỏ này! Ngoan ngoãn cũng không cần phải đến mức đó, ai nói gì cũng nghe cũng nhớ.

Hắn cũng cảm thấy mệt mỏi mà!