Vì một câu đó của Chu Linh mà bây giờ hai người đang ăn sáng tại một nhà hàng gần tập đoàn.

Chu Linh nhìn Dương Thành ngồi phía đối diện mình, cảm thấy như gặp ảo giác. Không ngờ cô lại chờ được đến ngày hai người chung sống hòa thuận với nhau như thế này.

Cô còn nhớ chỉ mới trước hôm qua thôi, thái độ của Dương Thành đối với cô còn lạnh nhạt, vậy mà giờ lại có thể thay đổi 180 độ như thế này.

Hôm nay Dương Thành mặc sơ mi trắng quần âu, rất trững chạc, đĩnh đạc làm người ta tin tưởng. Khác hẳn cái vẻ câu người vào buổi sáng này. Chu Linh nhớ đến cảnh sáng nay thì lại đỏ mặt.

Chu Linh thầm nghĩ, cái áo ngoài chắc lại vứt trong xe rồi. Ai nhìn thấy thế nào thì cô không biết, nhưng riêng cô nhìn thấy Dương Thành lúc này không khác gì đa cấp. Cứ một bộ sơ mi trắng sơ vin quần âu, tóc tai vuốt vuốt bóng bẩy, à còn giầy da nữa thì auto đa cấp. Chu Linh bị cái suy nghĩ này của mình chọc cười.

Dương Thành thấy Chu Linh cười như vậy, lại còn đỏ mặt thì không khỏi nghĩ đến sáng nay.

- Nghĩ gì vậy?

Chu Linh thấy Dương Thành thân thiện như thế này thì ghé đầu lại gần.

- Anh thấy hai chúng ta có hợp nhau không?

Ánh mắt lại nhìn qua lại bộ quần áo của hai người ám chỉ.

Chu Linh hiện tại đang mặc một chiếc áo sơ mi của Dương Thành, chùm đến hết mông cô với một cái quần đùi ngắn nhất của Dương Thành.

Sáng nay, Chu Linh định mặc lại quần áo cũ nhưng tìm mãi không thấy đâu, hỏi ra mới biết Dương Thành đã cho vào máy giặt hết rồi.

Vậy nên bây giờ cô như một đứa lưu manh, nhưng cũng đầy tùy ý.

Thấy Dương Thành ngẩn ra vẫn không hiểu ý mình, Chu Linh chẹp miệng nói tiếp.

- Anh thấy tổ hợp đa cấp với lưu manh có hợp không?

Dương Thành nghe thấy vậy cũng sửng sốt, không ngờ cô nghĩ anh như vậy, lại so sánh anh với đa cấp. Anh khinh thường hỏi lại.

- Em thấy có đa cấp nào được như tôi chưa?

Chu Linh bĩu môi nghĩ. Ừm... thì chưa thấy. Người ta đùa có chút, làm gì mà căng...

Ngồi thêm một lúc nữa thì Chu Linh bỗng nhớ ra một chuyện, cô lục lọi trong túi xách hồi lâu rồi mới lôi ra được cái thẻ ATM, đưa đến trước mặt Dương Thành.

- Tiền em vay anh. Em trả trước một nửa nhé.

Dương Thành đang ăn, ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiền nào?

Chu Linh thấy Dương Thành như vậy thì rất hảo tâm nhắc lại.

- Tiền em vay trả bồi thường hợp đồng đó.

Đôi mắt Dương Thành trầm xuống, cái số tiền nhỏ đó, nếu Chu Linh không nhắc lại thì có lẽ anh cũng quên rồi. Sao phải rạch ròi như vậy? Không phải cô là vợ anh sao? Chẳng lẽ vợ chồng nhà nào cũng như vậy? Nhưng anh vẫn đưa tay nhận lấy.

- Vậy em có vay luôn tiền phẫu thuật không?

- À... đúng rồi, còn tiền phẫu thuật nữa...

Chu Linh vò đầu, nợ nần nhiều thế này lúc nào mới trả được đây.

Dương Thành thấy Chu Linh như thế thì mới dễ chịu hơn một chút.

- Lát đến công ty với tôi.

- Em đến đó làm gì?

Chu Linh ngây thơ hỏi lại. Sau đó lại ủ rũ.

- Với lại lúc trước anh nói em không được đến mà.

Dương Thành cũng không giải thích, nói tiếp.

- Vậy em muốn gặp chuyện như hôm qua nữa không?

- Không...

Sau đó Chu Linh được đưa lên phòng làm việc trước những con mắt của người trong công ty. Ai ai cũng tròn mắt, không phải Tổng giám đốc không ưa vợ của mình hay sao? Ai nói vậy?

Khi Hạ Hiểu Nhu bước đến sảnh công ty đã thấy hôm nay có chuyện gì đó. Cô ta duyên dáng, tao nhã bước đến quầy lễ tân nghe ngóng.

Sau khi nghe xong, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay. Cô ta cố gắng như vậy mà vẫn không bằng một kẻ mù hay sao?

Cô ta không cam tâm.

Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười, bình thản bước đến thang máy.