“Chết rồi.” - Lạc Xuyên Kha nói tỉnh bơ.

“Anh đang đùa tôi?” - Phỉ Phùng Lam cười khinh, không tin vào những gì anh ta đang nói.

“Khiêng ra.” - Lạc Xuyên Kha ra lệnh. Hai người vệ sĩ lập tức khiêng ra một cái cán, trên có người nằm đã bị khăn trắng trùm lấy, một con gió thổi nhẹ qua làm lộ gương mặt xinh đẹp của Dương Hoa Điền.

Phỉ Phùng Lam lập tức nhíu mày, tay nắm thành nấm đấm: “Anh giết cô ấy?”

"Là cô ta tự tìm đường chết.” - Sắc mặt của Lạc Xuyên Kha vẫn không có chút gì là buồn bã hay nuối tiếc.

Phỉ Phùng Lam thở một hơi: “Người đâu, mang xác đi.” - Cô tiếp tục xoay người bước đi.

“Khoan đã.”

Loading...

“Cái gì nữa?” - Phỉ Phùng Lam bắt đầu thấy mình không nhịn nổi.

“Tôi sẽ để cái xác đi, nhưng tất cả các người thì không.” - Lạc Xuyên Kha vừa nói xong cửa vòm dinh thự lập tức được đóng lại, vệ sĩ chạy theo hàng bao vây cục bộ, tất cả đều đã giơ súng lên, sẵn sàng bóp còi bất cứ lúc nào.

Vệ sĩ bên phe của Phỉ Phùng Lam cũng rút súng ra, hai bên chĩa súng vào nhau. Tam Hắc cũng rút súng xếp thành một vòng bao vây bảo vệ cho Phỉ Phùng Lam. Nhưng người của cô chưa quá một trăm, trong khi đối phương có đến ba hoặc bốn trăm người.

“Anh muốn gì?” - Phỉ Phùng Lam bình tĩnh hỏi.

“Muốn tất cả các người phải bỏ mạng ở đây.” - Lạc Xuyên Kha cười lớn.

Phỉ Phùng Lam thể hiện rõ sự khinh bỉ: “Vậy là Lạc thiếu gia không biết trời cao đất dày rồi.”

Cô vừa nói dứt câu thì trên bầu trời đáp xuống ba chiếc trực thăng lớn. Vệ sĩ bên trong tràn ra rất nhiều, cộng lại với người của cô thì tình thế đang bị lật ngược lại.

“Gọi người từ địa bàn của cô?”

Phỉ Phùng Lam nhếch mép: “Nếu tôi gọi người của mình đến thì lại sợ sân nhỏ nhà anh không đủ chỗ đậu xe với trực thăng.”

Lạc Xuyên Kha bị khinh thường một cách trắng trợn, rất tức giận nhưng không hề thể hiện một nét gì ra bên ngoài.

Người quan trọng nhất từ trong chiếc trực thăng bước ra, cười tươi: “Lam Lam, đợi có lâu không?”

Phỉ Phùng Lam nhìn về đối phương cười cười: “Không lâu. Đến rất đúng lúc.”

Mạch Khải ung dung bước qua những vệ sĩ đang chĩa súng vào nhau, vào trong đại sảnh.

Lạc Xuyên Kha thấy anh ta liền nhíu chặt mày. Mạch Khải đến đây chính là phá hỏng chuyện tốt của anh ta. Ở nước này, Vương Dịch Thiên và Lạc Xuyên Kha kẻ tám lạng, người nửa cân. Nhưng nếu Mạch Khải quay về giúp cho Vương Dịch Thiên, với thế lực ở nước ngoài của anh ta nữa thì Lạc Xuyên Kha chỉ là một con sâu nhỏ.

Lạc Xuyên Kha cười thân thiện: “Mạch thiếu gia, cơn gió nào đã mang anh đến đây?”

Mạch Khải vẫn giữ vẻ mặt vô cùng tự nhiên: “Chính là cơn gió đen này, nghe nói anh muốn trừ khử mất nên tôi mới đến.” - anh vừa nói vừa chỉ chỉ tay vào Phỉ Phùng Lam.

“Thật ngại quá Mạch thiếu gia, đây là chuyện của Lạc Gia và Vương Gia.” - Lạc Xuyên Kha nói giọng dè chừng.

“Nhưng biết làm sao được, Mạch Khải này thích nhất là lo chuyện bao đồng.”

Lạc Xuyên Kha không nói tiếng nào, sắc mặt anh ta càng trở nên u ám.

Phỉ Phùng Lam cười gian, cô móc ra cây súng, lên đạn và chĩa về phía Lạc Xuyên Kha: “Vĩnh biệt, Lạc thiếu gia.”

“Pằng.” - tiếng súng nổ lên, bức tường phía sau nứt một lỗ. Phỉ Phùng Lam không hề bất ngờ, cô tự biết tài bắn súng của mình. Quan trọng là tại sao cô lại nói vĩnh biệt với Lạc Xuyên Kha trong khi cô bắn không trúng đối phương?

Cô bắn xong xoay người lại, cùng Mạch Khải bước lên trực thăng. Tam Hắc cũng đi theo, trước khi đi để lại một nụ cười tà ác.

Người của Mạch Khải cũng rút hết lên trực thăng. Người của Phỉ Phùng Lam thì về xe phóng đi. Còn lại chỉ là người của Lạc Xuyên Kha. Anh ta đứng sững người, không hiểu hai chữ vĩnh biệt và những nụ cười tà của Tam Hắc là gì.

...----------------...

Ngồi trên trực thăng, Phỉ Phùng Lam thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô cười một cái thật sảng khoái. Mạch Khải nhìn cô đăm chiêu: “Lam Lam, dễ dàng tha cho Lạc Xuyên Kha như vậy?”

Cô trở về với đôi mắt lạnh tanh: “Không đời nào.” - Phỉ Phùng Lam vừa nói dứt câu liền cầm một cái điều khiển, nhất nút đỏ trên đó.

Tam Hắc thấy cô đã nhấn nút, cười nham hiểm.

“Trò vui bây giờ mới bắt đầu.”