Bầu trời Thụy Điển lạnh như băng và xanh thẳm.

Tôi đứng dưới ánh nắng rực rỡ, vuốt ve tượng đá cẩm thạch trắng lạnh như băng giữa quảng trường.

Thành phố Bắc Âu nhỏ bé luôn yên tĩnh và bình an như thế…

Từ phía sau, một đôi tay vững chắc lặng lẽ vây lấy tôi, hơi thở ấm áp vờn trên hõm vai tôi : "Cuối cùng em cũng về bên anh!"

Tôi chậm rãi quay đầu lại, nhìn gương mặt tôi đã luôn nhung nhớ muôn vàn lần trong giấc mộng: "Mạc Thành, có phải chúng ta rất ích kỷ không?" Cảnh Dương, Triệu Tịnh Tịnh, rồi cả Tiểu Trư và cha mẹ hai bên. . . Chỉ có hai chúng tôi ích kỷ tới nơi này.

Có điều, Hứa Mạc Thành mới là người duy nhất tôi không thể quên được. Nếu không vì sự xuất hiện đột ngột của anh trai anh, có lẽ cả đời này, tôi chỉ ghi nhớ mình anh thôi.

"Tiểu Ảnh." Mạc Thành nhìn tôi chăm chú, trong giọng nói đớn đau nặng nề, "Nếu như không có em, anh cũng sẽ không ở bên Triệu Tịnh Tịnh. Vào buổi tối gặp mặt một năm trước, anh đã chia tay với cô ấy rồi. Là cô ấy muốn ở bên anh." .

"Nhưng Cảnh Dương, anh ấy. . ." Trong lòng tôi đau xót, ở chung ba năm, nói không động lòng là giả. Nhất là buổi tối đầu tiên gặp Cảnh Dương, khi đó tôi say rượu nên được anh đưa về nhà. Anh lại còn chăm sóc tôi thật lòng. . . Người đàn ông tốt như vậy…

"Em không được nhớ đến anh ta!" Mạc Thành hơi tức giận, nâng mặt tôi lên, "Em còn không hiểu vì sao Cảnh Dương nguyện ý để em đi ư? Không phải chúng ta đều nói là không thể xa rời nhau sao? Cho dù có ích kỷ một chút thì sao nào, so với sống không bằng chết, sống mà đêm đêm âu lo, anh tình nguyện phải xin lỗi người khác, còn hơn phải rời xa em!" .

Sống không bằng chết, đêm đêm âu lo. . . .

Trong ba năm đó, tuy cuộc sống không giống nhau, nhưng chúng tôi có cùng một nỗi đau…

Tôi đứng giữa chốn Bắc Âu nhỏ bé, khóc trong lòng người tôi yêu nhất.

Cả đời này, chúng tôi sẽ không phải rời xa nhau, sẽ không phải quên nhau đi cho đến lúc chết rồi theo vòng tuần hoàn tái sinh.