Sau tết Dương lịch, mọi người bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho Tết Nguyên Đán. Sau khi Trần Thụy Dương đến, tòa soạn tạp chí rất phát triển, tiền thưởng cuối năm rất cao, quà tết văn phòng chuẩn bị cũng không ít.

Hoài Nguyệt sống một mình. Quê nhà cô ở tỉnh khác. Trong mấy bạn tốt thì Đặng Duyên Duyên khỏi cần nói, đó là một cô nàng không bao giờ vào bếp, đài truyền hình có phát đồ ăn cũng mang đến nhà Hoài Nguyệt, còn mình thì chỉ ngồi ăn sẵn. Mặc dù hai cô bạn thân khác của Duyên Duyên từ thời đại học đều đã lập gia đình nhưng trong đó, một thì có chồng được điều đến thành phố khác làm việc, một thì sống cùng với mẹ chồng, cho nên có cái gì cũng đều mang đến chỗ Hoài Nguyệt. Hơn một năm nay, căn hộ ở Thanh Hà Uyển của cô lại một lần nữa trở thành căn cứ địa của bốn người, tay nghề nấu ăn của cô cũng ngày càng tiến bộ dưới sự ép buộc của ba người còn lại.

Thực ra trong lòng Hoài Nguyệt biết rõ, bọn họ quấn quít lấy cô như vậy bởi họ luôn không yên tâm về cô. Hôn nhân trắc trở, lại trải qua một mối tình kết thúc không kèn không trống, sau một trận ốm nặng, cơ thể cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Sợ cô lẻ loi, hiu quạnh một mình, buồn phiền ứ đọng, họ đã nghĩ trăm phương ngàn kế giúp cô giải sầu. Cũng nhờ có họ nên cuộc sống của cô mới dễ chịu hơn một chút.

Hoài Nguyệt đứng bên đường, vừa đợi xe vừa bùi ngùi suy nghĩ.

Cơ Quân Đào đã về, nghe Tiểu Dã nói là sẽ không đi nữa. Xem khí sắc của anh thì hình như sống hơn một năm ở nước ngoài nhưng tình hình thậm chí còn tệ hơn, vừa gầy yếu vùa xanh xao. Có điều cô gái trẻ bên cạnh anh vẫn vô lo vô nghĩ, rực rỡ, ngây thơ. Như vậy, xem ra anh cũng không có vấn đề gì lớn. Nếu không, cô gái đó sẽ không thể vui vẻ như vậy được.

Không có vấn đề lớn là tốt rồi, cô thầm nghĩ, cũng không uổng mình nóng ruột nóng gan một phen như vậy.

Lúc trước đột nhiên mất liên lạc, mặc dù Tiểu Dã nói với cô là anh trai mình đã nhận lời mời của trường đại học bên đó, nhưng cô biết rõ đó chỉ là một cái cớ. Bởi trước đây, Cơ Quân Đào đã nói với cô rằng anh không hề quan tâm đến lời mời đó. Cô tin rằng anh sẽ không vô duyên vô cớ bỏ cô lại một mình. Khả năng lớn nhất chính là bệnh trầm cảm phát tác, không thể không ra nước ngoài điều trị.

Cô muốn đến bên cạnh để chăm sóc anh, nhưng hiển nhiên cô không đủ dũng cảm. Hoặc là cô quá hiểu anh, anh làm như vậy để cô không phải băn khoăn lựa chọn giữa Đậu Đậu và anh. Vì vậy cô chỉ có thể châp nhận sự sắp xếp đó.

Ngày nào cô cũng lo lắng cho bệnh tình của anh, hầu như đêm nào cô cũng giật mình bừng tỉnh vì ác mộng. Nhớ lại những ngày cuối cùng hai người ở bên nhau, chẳng lẽ đó chính là giai đoạn bệnh trầm cảm chuẩn bị phát tác sao? Cô thầm oán trách bản thân, tại sao lại không để ý? Thời gian đó cô bận công việc, ngay cả những biểu hiện lạ của anh cũng không thế phát hiện, vậy mà cô còn nghĩ rằng mình có thể chăm lo đồng thời cho cuộc sống của Đậu Đậu và anh. Thì ra đó chỉ là hy vọng xa vời.

Khi họ ở bên nhau, cô vẫn luôn chờ đến ngày này, ngày mà tình cảm cuồng nhiệt của anh dành cho mình dần dần trôi mất, lúc đó cô sẽ có thể bước đi mà không cảm thấy áy náy. Nhưng khi ngày đó thật sự đến, cô lại cảm thấy đau đớn như lục phủ ngũ tạng đều bị dao đâm.

Không ngờ mình đã hết sức cẩn trọng như vậy nhưng vẫn trót yêu anh thật lòng. Hoài Nguyệt cười khổ, tự làm khổ mình thì còn biết trách ai. Bây giờ bên cạnh anh đã có một người phụ nữ khác, có phải đã đến lúc mình nên suy nghĩ đến cuộc sống của mình hay không?

“Hoài Nguyệt!” Xe của Trần Thụy Dương dừng lại bên cạnh cô: “Về nhà chứ? Anh đưa em về!”

Hoài Nguyệt nhìn quanh, đang là giờ cao điểm, không biết lúc nào mới bắt được taxi, cô liền gật đầu: “Cảm ơn Giám đốc Trần, em đến phòng thường trực lấy một ít trái cây đã”.

Hôm nay tòa soạn phát trái cây, nói là mới chuyển từ Quảng Đông về bằng đường hàng không, mỗi người được hai hộp. Đặng Duyên Duyên đã ra nước ngoài nên Hoài Nguyệt phải tự bắt xe về nhà.

“Em lên xe trước đi, để anh đi lấy cho”. Trần Thụy Dương nhanh nhẹn xuống xe, chạy tới phòng thường trực.

Hoài Nguyệt cảm thấy không ổn, vừa định đi theo thì tài xế Trương đã thò đầu ra: “Hoài Nguyệt, mau lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm”.

Ông ta biết rõ vị giám đốc trẻ tuổi của mình thích cô gái này đến mức nào. Mặc dù Trần Thụy Dương không bao giờ thể hiện ở cơ quan, nhưng nếu như lần nào một người đàn ông cũng có thể lập tức tìm thấy bóng dáng một người phụ nữ trong đám đông tấp nập thì tình cảm của anh ta dành cho người phụ nữ đó chắc chắn đã vượt qua tình cảm thông thường.

Trần Thụy Dương đặt hai hộp trái cây vào cốp sau rồi ngồi lên xe: “Quà tết tòa soạn phát mấy hôm nay, em mang về nhà kiểu gì?”

“Một lần là nhờ xe Tư Tư, một lần là nhờ xe phóng viên Tào, còn một lần là bạn học em tới đón”, Hoài Nguyệt cười nói: “Giám đốc Trần, năm nay anh phát nhiều quà tết cho nhân viên quá”.

Trần Thụy Dương nói: “Lần sau phải dặn văn phòng phát phiếu mua hàng cho mọi người mới được, khi nào muốn ăn thì đi mua. Tránh trường hợp nhiều quá ăn một lần không hết”.

Hoài Nguyệt nói: “Thế thì tốt quá, mọi người cũng đỡ mất công mang đi mang lại”.

Trần Thụy Dương nói: “Hôm nay Ban Tuyên truyền họp, nói lãnh đạo tỉnh đã xuống thăm hỏi các gia đình khó khăn, bên Văn hóa cũng phải có hoạt động gì đó. Buổi chiều ngày mai Sở Văn hóa đứng ra tổ chức một hội đấu giá từ thiện, nghe nói lần này đã mời một số danh họa đến dự. Hoài Nguyệt, mai em đi với anh, chúng ta mua thứ gì đó về cho tòa soạn”.

Hoài Nguyệt lắc đầu nói: “Em không làm được đâu, đã không hiểu thư pháp lại không hiểu hội họa, đồ cổ thì càng không phải nói. Giám đốc Trần, anh phải tìm người nào sành sỏi ấy”.

Trần Thụy Dương cười nói: “Ngày mai tuyệt đối không có hàng giả, không cần em giám định. Bên trên đã giao chỉ tiêu cho mỗi đơn vị phải chi bao nhiêu tiền. Chúng ta làm tạp chí, dứt khoát tìm mua một tác phẩm xứng tầm về làm bìa ngoài đặc san số tết luôn”.

Hoài Nguyệt còn muốn từ chối nhưng tài xế Trương đã nói chen vào: “Hoài Nguyệt, ngày mai cháu phải mặc đẹp một chút. Chú thấy trong những buổi đấu giá được tường thuật trên ti vi, các cô gái giơ thẻ báo giá đều mặc xường xám sáng lấp lánh cả”.

Hoài Nguyệt cười nói: “Trời lạnh như vậy, chú định để cháu chết cóng à?”

Thấy Hoài Nguyệt tỏ ý nhận lời, Trần Thụy Dương vui vẻ nói: “Sau hội đấu giá còn có tiệc rượu, em sẽ là hình tượng của tòa soạn tạp chí chúng ta, anh sẽ thanh toán chi phí trang điểm cho em”.

Thấy anh hào khí bừng bừng, Hoài Nguyệt không nỡ hắt nước lạnh, đành phải mỉm cười: “Hôm nay đi nhờ xe một chuyến mà thiệt hại quá, ngày mai lại phải làm thêm giờ”.

Trần Thụy Dương cười ha hả.

* * *

Cơ Quân Dã lái xe mang Leshy về ngoại ô. Buổi tối, A Thích đi tụ tập với đám bạn học, đêm nay ở lại nội thành. Cô cháu gái thì theo một đoàn du lịch đến Cáp Nhĩ Tân xem băng đăng. Mấy ngày nay Cơ Quân Đào ở ngoại ô một mình, cô không yên tâm nên hôm nay phải tới xem sao.

Mùa đông trời tối sớm, còn chưa tới bảy giờ mà trong phòng khách đã tối om.

Cơ Quân Đào ngồi trên sofa, hai tay chống cằm, không hề nhúc nhích, không biết đang nghĩ gì.

“Anh”, Cơ Quân Dã thận trọng gọi: “Sao anh không bật đèn?”

Cơ Quân Đào giật mình tỉnh lại, gật đầu ờ một tiếng chào em gái rồi vuốt mặt đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Cơ Quân Dã muốn đi theo nhưng lại hơi bất an. Giọng anh trai hôm nay có vẻ nghẹn ngào, chẳng lẽ là anh ấy đang khóc? Cô không dám bật đèn phòng khách, lần mò đi vào phòng ăn, mở túi thức ăn mình mang về ra bày lên bàn. Sau khi làm bữa tối cho Leshy rồi rửa tay xong, Cơ Quân Dã mới thấy Cơ Quân Đào đi ra khỏi nhà vệ sinh rồi bật đèn phòng khách.

“Anh, trưa nay anh ăn ở đâu?” Cơ Quân Dã không dám nhìn vào mắt anh trai vì sợ suy đoán của mình là sự thật. Nếu vậy, anh trai sẽ cảm thấy khó xử.

“Ăn mì ở quán đằng trước”, Cơ Quân Đào nói, có vẻ hơi ngạt mũi.

Cơ Quân Dã nghĩ, chắc là anh ấy bị cảm cúm, ngày mai phải mang ít thuốc cảm cúm đến mới được.

“Anh đi xa hơn một năm, lúc quay về vẫn ngồi ăn mì ở quán đó. Tay nghề nấu ăn của bà chủ đúng là không hề tiến bộ hơn chút nào”. Cơ Quân Dã cười nói. “Ngày mai vào nội thành đi. Trong thành phố có nhiều nhà hàng nấu ăn ngon, ngay cả đồ ăn ở quán bên cạnh phòng triển lãm nấu cũng ngon hơn ở đây nhiều”.

“Không cần, anh thích sống ở đây, nơi này yên tĩnh”. Cơ Quân Đào nói: “Em hỏi thăm về căn nhà của Hoài Nguyệt chưa? Vì sao cô ấy phải bán nhà?”

“Em đã hỏi Tư Tư, hình như Tư Tư không biết. Nghe nói tòa soạn tạp chí của họ làm ăn rất tốt, mà gia đình Hoài Nguyệt dường như cũng không có chuyện gì”.

“Cô ấy có việc gì cũng chỉ giấu trong lòng, không bao giờ chịu tâm sự với đồng nghiệp cả”, Cơ Quân Đào thở dài. Đột nhiên anh nghĩ, chẳng phải Trần Thụy Dương cũng là đồng nghiệp của cô ấy sao? Vì sao anh ta lại biết? Mà còn cùng tới xem nhà nữa. Chẵng lẽ quan hệ của họ đã vượt quá mức bình thường rồi? Nghĩ tới đây, anh không làm sao nuốt được miếng cơm trong miệng, đành phải đứng lên đi lấy nước.

“Anh, Hoài Nguyệt rất ổn mà, anh đừng lo lắng. Có lẽ cô ấy không thích ngôi nhà này nên mới muốn bán thôi. Cô ấy không đi xe, chắc là thấy ở đây xa quá không tiện”.

“Sau khi ly hôn, cô ấy thà rằng bán căn hộ đang sống chứ nhất định không chịu bán căn nhà này. Có thể thấy trong lòng cô ấy anh còn xấu xa hơn cả Lỗ Phong”, Cơ Quân Đào khó chịu: “Lúc đầu anh nên nói với cô ấy rõ ràng, dù khó nói đến mấy cũng phải nói ra. Mặc dù trong mối quan hệ với anh, cô ấy vẫn còn do dự nhưng trước giờ cô ấy đều nhường nhịn anh, cũng chưa bao giờ nói cô ấy phải ra đi. Đó là vì anh bội tình bạc nghĩa, trong người anh vẫn chảy dòng máu của bố...”

“Anh”, Cơ Quân Dã ngắt lời: “Làm sao lại giống nhau được, anh ra đi là vì cô ấy. Đó là vì anh không muốn cô ấy phải mang gánh nặng vì bệnh tình của anh. Hơn nữa, trong vòng một năm nay anh đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ...”.

“Cô ấy còn đau khổ hơn anh. Cô ấy không biết gì cả, buổi sáng vẫn vui vẻ bước ra khỏi nhà, buổi tối đã không thấy anh đâu nữa. Tiểu Dã, tại sao cô ấy gầy như vậy?” Hai mắt Cơ Quân Đào từ từ đỏ lên.

“Vậy anh đến giải thích với cô ấy đi, nói cho rõ ràng, xin cô ấy tha thứ. Hoài Nguyệt vốn mềm lòng, cô ấy nhất định sẽ thông cảm cho anh”. Viền mắt Cơ Quân Dã cũng đỏ lên: “Em đang có thai, hai người không được để em khó chịu”.

Cơ Quân Đào bình tĩnh lại một chút: “Mấy ngày nay anh đã dò hỏi tất cả mọi công ty môi giới nhà đất, cô ấy không hề rao bán nhà, có lẽ cô ấy chỉ muốn bán cho người quen”.

“Để em đến nói với cô ấy rằng em muốn mua, cô ấy không được bán cho người khác. Nếu bán cho người khác thì em nhất định sẽ phá rối, anh cứ yên tâm”. Cơ Quân Dã vội vàng nói, không ngờ người anh trai không bao giờ quan tâm đến chuyện thế tục của mình lại đi hỏi thăm từng công ty môi giới như vậy, cô cảm thấy rất đau lòng: “Hoài Nguyệt nhất định sẽ mềm lòng. Nếu như cô ấy không đồng ý thì em sẽ mang Leshy tới. Leshy, đến lúc đó mày phải sủa thật to vào, phải làm cho cô ấy thật là sợ hãi”.

Leshy cọ cọ vào chân cô, kêu ư ử tỏ ý đã hiểu.

Cơ Quân Đào nhớ lại lần Hoài Nguyệt sang nhà, vì sợ Leshy nên cứ rầu rĩ tới tới lui lui trước cửa không dám đi sang, còn anh thì đứng bên nhà mình trêu cô, nói mỗi khi thấy nhà có khách là Leshy lại thích chạy tới cọ mõm vào mặt người ta, vì vậy Hoài Nguyệt sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Sau đó Hoài Nguyệt còn bị đứt tay vì Leshy khiến anh rất đau lòng. Dường như tất cả những chuyện này mới xảy ra hôm qua, lần nào nhớ lại cũng hết sức rõ ràng. Mà, cũng không hẳn là nhớ lại, chính xác thì giống như quan sát những hình ảnh đã được khắc vào trong lòng anh.