Hoài Nguyệt là một người làm việc rất nghiêm túc, Cơ Trọng Minh là người nổi tiếng, đã mời người ta ăn cơm nên đương nhiên cô không dám làm qua loa. Mấy ngày nay cô vẫn lên mạng tìm kiếm các bài hướng dẫn nấu món chay và chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Qua điện thoại, cô âu sầu nói với Đặng Duyên Duyên: “Tay nghề nấu ăn của tớ chỉ ở trình độ nghiệp dư, lần này chắc tớ mất hết thể diện vì bạn rồi!”

Đặng Duyên Duyên nói: “Bạn làm thế nào cũng được, có món nào đắt tiền mà Cơ Trọng Minh chưa từng ăn, món chay của cổ tự nào mà ông ấy chưa từng nếm chứ, vì sao ông ấy lại muốn ăn món bạn nấu? Chẳng lẽ bạn vẫn còn không hiểu à?”

Cái này gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Rõ ràng là ông cụ đó có ý đồ khác, lại liên hệ đến bài phỏng vấn độc quyền của Hoài Nguyệt, Đặng Duyên Duyên liền lờ mờ đoán ra nguyên nhân của vấn đề. Có điều kết luận này thật sự làm mọi người sững sờ. Cô nhớ tới gương mặt đẹp trai lạnh lùng đó của Cơ Quân Đào, lúc nhìn Hoài Nguyệt cũng không tỏ ra nhiệt tình cho lắm. Không lẽ lại thật sự động lòng trước cô nàng Hoài Nguyệt này rồi?

Nghĩ đi rồi nghĩ lại, sao không thể chứ? Ngoại hình Hoài Nguyệt rất đẹp, ngày còn đi học mọi người đều nói Đặng Duyên Duyên là hoa hậu giảng đường, nhưng thực ra cô biết các nam sinh trong lớp đã bí mật chấm điểm các nữ sinh, người được điểm cao nhất lại là Hoài Nguyệt. Chỉ có điều Hoài Nguyệt sống quá nội tâm, lại luôn tỏ ra ngây thơ không rành thế sự nên cũng ít khi trở thành chủ đề thảo luận của mọi người.

Nếu Hoài Nguyệt không đủ đẹp thì làm sao Lỗ Phong có thể để ý đến cô, hơn nữa còn yêu nhau từ năm thứ ba đại học đến tận lúc tốt nghiệp thạc sĩ. Mặc dù Đặng Duyên Duyên luôn nghi ngờ Lỗ Phong vẫn đi ăn hoang ở ngoài nhưng tóm lại, cuối cùng người ta vẫn cầu hôn Hoài Nguyệt một cách đàng hoàng. Phải biết trong vấn đề đánh giá phụ nữ thì ánh mắt của đám play boy bao giờ cũng chuẩn nhất, chính xác nhất.

Sau khi kết hôn, Hoài Nguyệt đã từ từ cởi bỏ lớp vỏ ngoài ngây thơ của một thiếu nữ, mỗi hành động, cử chỉ đều toát ra vẻ nữ tính, điểm này cũng là nhờ công của Lỗ Phong. Sau khi sinh Đậu Đậu, Hoài Nguyệt càng trở nên dịu dàng, đằm thắm, người đàn ông nào nhìn thấy cô cũng sẽ phải động lòng, đương nhiên Cơ Quân Đào không ngoại lệ.

Có điều cô không thể nói những điều này với Hoài Nguyệt. Thứ nhất, đây chỉ là suy đoán của cô, không thể vô cớ gây áp lực cho Hoài Nguyệt được. Sau khi ly hôn, bề ngoài Hoài Nguyệt vẫn bình tĩnh, ung dung nhưng thực ra trong lòng cô rất băn khoăn, lúng túng, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, cô cũng lo lắng hãi hùng. Hai người đã ở cùng phòng với nhau bốn năm, làm sao Đặng Duyên Duyên còn không hiểu điều này chứ. Thứ hai, nếu như suy đoán của cô không sai thì khi không hề biết rõ nội tình, Hoài Nguyệt sẽ càng tự nhiên, thoải mái hơn trước mặt cha con nhà họ Cơ, vẻ đẹp của cô sẽ được thể hiện ra sắc nét nhất, như vậy mọi chuyện không phải sẽ dễ dàng hơn nhiều sao? Thứ ba, Đặng Duyên Duyên lén cười, Cơ Quân Đào ơi Cơ Quân Đào, không ngờ anh lại trái tính trái nết như vậy, để tôi xem xem rốt cuộc anh còn có thể kiềm chế đến bao giờ?

Bên này Hoài Nguyệt vẫn còn đang tiếp tục suy nghĩ trăn trở: “Tớ cũng đang cảm thấy kỳ lạ, bạn nói xem, vì sao ông ấy lại muốn ăn cơm tớ nấu? Chẳng lẽ Tiểu Dã đã ca ngợi tay nghề nấu nướng của tớ lên tận mây xanh trước mặt ông ấy? Cô ấy có biết nấu nướng gì đâu, thấy người khác có thể nấu cơm đã cho rằng đó là đầu bếp nổi tiếng rồi. Trời ạ, tớ sắp ngất rồi đây! Bạn đừng cười, vị đại tiểu thư này thật sự có thể làm được chuyện như vậy đấy!”

Đặng Duyên Duyên cười đến mức suýt ho sặc sụa, phải cố gắng lắm mới dừng lại được, cô nói nghiêm túc: “Tớ đoán chắc là thế thật. Tóm lại là bạn đừng căng thẳng, bạn nấu nướng cũng khá lắm, mặc dù trình bày chẳng ra gì nhưng mùi vị lại rất ngon. Nếu vẫn cảm thấy không ổn thì cứ thêm chút bột ngọt là được”.

Hoài Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi kết luận, cũng chỉ có thể cố gắng chứ không còn cách nào khác. Nghĩ đến việc Cơ Trọng Minh đã quy y cửa Phật, nhất định có rất nhiều thanh quy giới luật nên cô còn quyết định đi mua một cái nồi mới.

Mấy ngày nay Cơ Trọng Minh vẫn ở căn nhà liền kề, buổi sáng Cơ Quân Đào đi tản bộ với bố trong tiểu khu. Một năm chẳng gặp nhau được mấy lần, rất nhiều khúc mắc giữa anh với bố cũng từ từ bị thời gian ăn mòn, chìm dần vào đáy lòng, ít nhất là bề ngoài đã không còn mâu thuẫn nữa.

“Môi trường ở khu nhà này không tồi, tỉ lệ nhà có người ở rất cao. Bố cũng không thích biệt thự, nhà với nhà cách nhau quá xa, không có lấy một người hàng xóm”, Cơ Trọng Minh nói: “Lúc còn trẻ vẫn khao khát có thể vào núi sâu rừng già hoang vắng không người để tìm linh cảm, tìm kiếm những kỳ quan mà người khác không thấy được. Bây giờ già rồi lại bắt đầu thích náo nhiệt, bắt đầu mong chờ đến lúc được chơi với cháu. Quân Đào, bố đã bảy mươi lăm tuổi rồi, yêu cầu này của bố không quá đáng chứ?”

Thấy con trai cúi đầu không nói, ông ta lại tiếp tục: “Bố thấy Hoài Nguyệt không tồi, đứng đắn, đúng mực, dịu dàng, xinh đẹp, rất giống mẹ con. Cô gái này cũng rất thẳng thắn, biết thì nói là biết, không biết thì bảo là không biết”.

Cơ Trọng Minh cười nói tiếp: “Có điều mặc dù đã làm mẹ nhưng vẫn rất ngây thơ”.

Cơ Quân Dã đã nói với bố về tình hình của Hoài Nguyệt từ trước. Cơ Trọng Minh vốn là người không câu nệ khuôn phép nên đương nhiên không hề để ý đến chuyện quá khứ của cô.

Cơ Quân Đào ngẩng đầu nhìn dọc con đường nhỏ phía trước, sắc mặt vẫn không hề thay đổi: “Bố đừng nghe Tiểu Dã nói liên thiên, chuyện này cơ bản là không thể”.

Cơ Trọng Minh thầm lắc đầu, con trai mình cứ lầm lầm lì lì thế này thì làm sao mà tán gái được chứ. “Có một số việc nên tâm sự, có một số lời nên nói ra, đừng giữ kín trong lòng mãi thế. Tính tình mẹ con chính là như vậy, cho nên cuối cùng bà ấy vẫn tự làm khổ mình”.

Cơ Quân Đào muốn nói, người làm khổ mẹ không phải người khác, cũng không phải chính mẹ mà là chồng bà ấy. Nhưng nhìn mái tóc bố đã bạc trắng, anh lại nuốt lời định nói vào. Vì cái chết của mẹ, bố đã vứt bỏ bụi trần, chẳng lẽ phải làm cho mỗi ngày còn lại của ông ấy đều sống trong dằn vặt, hối hận hay sao? Hình như chính anh cũng không đành lòng.

“Quân Đào, nếu con thật sự thích Hoài Nguyệt...” Cơ Trọng Minh muốn khuyên bảo con trai nên tỏ ra chủ động một chút với phụ nữ, rõ ràng nó đã động lòng với người ta rồi mà còn nhất quyết không chịu thừa nhận.

“Bố!” Cơ Quân Đào vội vàng ngắt lời. Trên con đường nhỏ trước mặt, hai mẹ con Thương Hoài Nguyệt đang đi tới.

Đậu Đậu mặc quần soóc màu trắng, áo phông màu xanh ngọc bích khiến khuôn mặt càng trở nên trắng mịn như tuyết, sau lưng còn đeo một chiếc ba lô nho nhỏ bằng vải bò. Cậu bé chạy phía trước rất vui vẻ, vừa chạy vừa không ngừng quay lại gọi: “Mẹ, nhanh lên, nhanh lên một chút!”

Hoài Nguyệt đi phía sau, hai tay xách hai cái, túi vừa đi vừa gọi: “Đậu Đậu, đi từ từ thôi, đợi mẹ với!”

Đậu Đậu quay lên, nhìn ngay thấy Cơ Quân Đào. Cậu bé vừa chạy tới vừa vui vẻ gọi: “Chú Cơ”, không kịp chờ Cơ Quân Đào dang tay ra đã lao ngay vào lòng anh.

Cơ Quân Đào ôm Đậu Đậu, quay lại nói với Cơ Trọng Minh: “Đậu Đậu, đây là ông Cơ”.

©STE.NT

Đậu Đậu nhìn Cơ Trọng Minh rất nghiêm túc rồi mới tươi cười: “Cháu chào ông Cơ, ông Cơ có lông mày trắng”. Nói rồi đưa bàn tay mũm mĩm ra sờ sờ hàng lông mày bên phải của Cơ Trọng Minh: “Giống Thái Thượng lão quân trong phim Tây du kí”.

Bàn tay Đậu Đậu vuốt vuốt hàng lông mày của Cơ Trọng Minh, mềm mềm, ngưa ngứa, dường như đang nhẹ nhàng xoa lên trái tim người già. Cơ Trọng Minh nhẹ nhàng cầm bàn tay cậu bé, không kìm được, hôn một cái rồi trêu: “A, thế Thái Thượng lão quân làm gì?”

“Thái Thượng lão quân luyện tiên đan, sau đó bị Tôn Ngộ Không lấy trộm ăn sạch, rộp rộp, thế là Tôn Ngộ Không trở nên rất lợi hại”.

Cơ Trọng Minh cười nói: “Ông Cơ cũng luyện tiên đan, lát nữa ông cho cháu ăn được không? Ăn xong Đậu Đậu cũng sẽ trở nên rất lợi hại”.

Đậu Đậu lắc đầu, ôm cổ Cơ Quân Đào cười khanh khách: “Ông là bố chú Cơ, mẹ cháu nói ông là một hoạ sĩ lớn, không phải luyện tiên đan”.

Cơ Trọng Minh còn muốn trêu tiếp thì Hoài Nguyệt đã chạy tới. Cô vừa chào hỏi Cơ Trọng Minh vừa nói với Đậu Đậu: “Đậu Đậu mau xuống đi, chú Cơ bế con sẽ mệt đấy”.

Đậu Đậu vặn vẹo không nghe. Cơ Trọng Minh nói: “Bế một em bé thì mệt thế nào được, nếu nó mệt thì để bác bế cho”. Thấy Hoài Nguyệt xách hai chiếc túi to tướng, ông lại ngạc nhiên hỏi: “Cháu xách nhiều đồ như vậy thì đi đến đây kiểu gì?”

“Xe buýt ạ!”, Hoài Nguyệt đáp: “Ngay dưới tòa nhà cháu ở trong thành phố có tuyến xe buýt chạy thẳng đến đây, tiện lắm”.

Cơ Trọng Minh cảm thấy kỳ lạ. Người có thể ở khu nhà liền kề này ai mà không có xe riêng, chẳng lẽ sau khi ly hôn Thương Hoài Nguyệt lại không có tiền gì khác ngoài nhận được căn nhà này? Nghĩ đến đây ông lại bấc giác liếc nhìn con trai với ánh mắt trách móc. Theo quan điểm của ông thì khi một người thích một người phụ nữ, việc đầu tiên cần làm là phải bảo đảm đời sống vật chất cho người ta ở một mức nhất định. Sao có thể để người ta đi xe buýt tới gặp mình chứ?

“Vừa mang em bé vừa xách đồ thì bất tiện lắm, lẽ ra nên để Quân Đào đến đón cháu mới phải”.

Hiểu được ý trách cứ trong mắt bố, Cơ Quân Đào không khỏi cười khổ trong lòng. Cho dù không nỡ để cô ấy đi xe buýt đến mấy cũng không làm gì được, anh lấy danh nghĩa gì để đi đón cô ấy chứ?

“Cháu không dám đâu”. Hoài Nguyệt cười nói. Làm gì có chuyện ấy chứ, để Cơ Quân Đào lái xe tới đón? Dù là khách sáo thì ông cụ cũng nói hơi quá rồi.

Cơ Trọng Minh đưa tay cầm đỡ một chiếc túi trong tay Thương Hoài Nguyệt, nhìn thì to nhưng thực ra rất nhẹ.

Hoài Nguyệt do dự một chút rồi cũng giải thích cho ông nghe: “Là nấm bác ạ. Ở đây tương đối hẻo lánh, cháu sợ không mua được nấm ngon ở siêu thị gần đây”.

Cơ Trọng Minh gật đầu: “Hoài Nguyệt chu đáo quá!”

Hoài Nguyệt nói: “Tay nghề nấu ăn của cháu không cao, sợ lát nữa Cơ lão tiên sinh lại chê cười. Nghe Duyên Duyên nói đài truyền hình của cô ấy đã đặt đồ chay từ Đại Ẩn định mời bác dùng nhưng bác cũng từ chối. Vậy thì đồ cháu nấu chắc bác khó có thể nuốt trôi được”.

Cơ Trọng Minh nói: “Bình thường bác không ăn chay, lúc nào không từ chối được thì mới ăn. Đã về nhà thì đương nhiên càng không muốn ăn đồ chay của Đại Ẩn tự nữa. Lát nữa cháu nấu cho bác một bát thịt kho tàu, lâu lắm rồi bác không ăn”.

Hoài Nguyệt trợn mắt nhìn ông. Không phải ông ta đã quy y cửa Phật sao? Chẳng lẽ chỉ là tin đồn?

Nhận thấy sự nghi hoặc của cô, Cơ Trọng Minh cười nói: “Bác quy y cửa Phật nhưng không nhất thiết phải ăn chay. Có những thanh quy giới luật của cửa Phật không phù hợp với đạo dưỡng sinh. Năm nay bác bảy mươi lăm tuổi rồi, ăn chay có lợi cho sức khỏe, nhưng ăn chay hoàn toàn cũng sẽ làm cơ thể thiếu chất, cho nên lúc về nhà bác đều ăn mặn. Còn lúc ra ngoài thì đương nhiên phải ra dáng một chút, nếu không lấy lý do gì để từ chối bao nhiêu lời mời dự tiệc như vậy chứ? Biết chuyện này, cháu sẽ không cho rằng bác là sư hổ mang chứ?”

Hoài Nguyệt nghĩ thầm, đương nhiên ông không phải sư hổ mang vì vốn dĩ cũng có phải là sư đâu, chẳng qua là muốn thoát khỏi tục sự hồng trần nên lấy thanh quy giới luật ra làm tấm chắn mà thôi. Thảo nào nhìn ông không giống người bảy mươi lăm tuổi, phong thái hào hiệp, ngang tàng, thật không phải người thường, không biết lúc còn trẻ sống phóng túng tới mức nào? Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cô vẫn cười nói: “Rượu thịt trôi qua ruột, Phật tổ giữ trong lòng, chỉ cần trong lòng có Phật thì ăn gì cũng giống nhau, cuối cùng cũng không ngoài ba chất đạm, đường và mỡ”.

Cơ Trọng Minh không ngờ cô lại nói như vậy, nghe xong ông liền cười to: “Hoài Nguyệt, nếu bác mà ngang tuổi Quân Đào thì nhất định sẽ phải tranh giành với nó một má hồng tri kỷ như cháu!”

Cơ Quân Đào nghe vậy biến sắc, trong lòng thầm trách bố nói chuyện quá đường đột, anh hơi nghiêng mặt nhìn Hoài Nguyệt.

“Cơ tiên sinh đề cao cháu quá rồi, Hoài Nguyệt làm sao dám nhận”. Vừa nói Hoài Nguyệt vừa nghĩ, tôi không phải má hồng tri kỷ của con trai ông, còn làm má hồng tri kỷ của ông thì tôi càng không dám với cao. Ngay cả làm vợ người ta tôi còn thất bại như vậy, nói gì đến má hồng tri kỷ? Không phải là tự mình làm khổ mình sao?

Vốn còn đang bồn chồn, lo lắng lời bố nói sẽ đắc tội cô, nhưng khi thấy cô ấy tỏ ra không để ý, Cơ Quân Đào lại cảm thấy hẫng hụt, vẻ mặt trở nên hết sức rầu rĩ. Thấy thế, Đậu Đậu ghé sát vào tai Cơ Quân Đào nói nhỏ: “Chú Cơ, ông Cơ có thật là bố chú không? Vì sao ông luôn cười mà chú thì không bao giờ cười?”

Cơ Quân Đào suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế vì sao cháu thích Leshy như vậy mà mẹ cháu lại sợ?”

“Vì mẹ cháu là con gái mà. Bố cháu nói con gái bao giờ cũng nhát gan, mẹ cháu là con gái nhát gan nhất”.

Cơ Quân Đào nhỏ giọng hỏi: “Mẹ cháu nhát gan như vậy thì phải làm thế nào? Ai sẽ bảo vệ mẹ cháu?”

“Đương nhiên là cháu”, Đậu Đậu nói, chính khí lẫm liệt: “Bao giờ lớn, cháu sẽ cưới mẹ, cho mẹ mắc áo cưới rất đẹp, ngày nào cháu cũng bảo vệ mẹ”.

Cơ Quân Đào dở khóc dở cười: “Đến lúc cháu lớn thì mẹ cháu đã già rồi, mẹ cháu sao có thể đợi lâu như vậy được?”

“Đợi được, đợi được. Mẹ đã nói sẽ chờ cháu mà”. Đậu Đậu vội nói rồi hỏi mẹ thật to: “Mẹ, mẹ có chờ con lớn lên rồi cưới mẹ không?”

Hoài Nguyệt quay đầu lại, trìu mến nhìn con trai, cười nói: “Có, có, có, mẹ sẽ đợi Đậu Đậu lớn lên rồi cưới Đậu Đậu”.

Cơ Trọng Minh nhìn con trai như cười như không. Trong lòng biết bố hiểu lầm mình, nhưng Cơ Quân Đào lại không biết giải thích thế nào, chỉ cảm thấy cực kỳ khó xử.