Ngày hôm ấy thấy số điện thoại cô hiện lên màn hình, bàn tay cầm điện thoại của anh phút chốc cứng đờ, giờ này cô còn gọi có việc gì?

Thiên Thiên đang nằm cạnh anh nhanh tay giật lấy chiếc điện thoại, nhìn màn hình, không nói gì rồi đi ra ngoài, một lúc lâu sau mới quay trở lại. Tú Long tò mò liền mở miệng hỏi:

- Có chuyện gì thế?

- Sao? Anh còn dám hỏi em có chuyện gì cơ à? Em chưa hỏi tội anh sao vẫn liên lạc với nó đấy!

- Anh không hề liên lạc với cô ấy, em đừng có nói bừa. – Tú Long vội thanh minh.

Vợ anh vẫn không nói cho anh biết Tử Di gọi có chuyện gì, anh cũng thôi không tò mò về cô bé ấy nữa. Dù gì anh cũng là người có gia đình, dây dưa với người cũ là điều không nên. 

Ngày ấy anh rời bỏ cô, rời bỏ tình yêu của đời mình chỉ để làm vui lòng người thân. Nhưng anh lại chọn cách tàn nhẫn nhất để hành hạ trái tim cô. Đem cô về bên cạnh chỉ để thỏa mãn cảm xúc, tình cảm của mình và rồi rời đi không màng đến sự đau đớn của cô. Kẻ như anh, liệu có xứng đáng để Tử Di yêu nhiều đến vậy không hả Tú Long? Vậy mà anh lại không tin cô, không mảy may nghi ngờ về những lời của Thiên Long nói, anh tin cô là người như vậy, là người mà bán đứng chồng mình và ngoại tình với kẻ khác! 

Tú Long, có lẽ suốt cả cuộc đời này sẽ không có ai yêu anh như Tử Di, nhưng anh lại không biết trân trọng và gạt bỏ nó ra khỏi tâm trí của mình. Anh tàn nhẫn lắm, vô tình lắm, người mà anh từng luôn miệng nói sẽ bảo vệ, yêu thương suốt đời, vậy mà chưa đi được nửa quãng đường đời, anh đã vất bỏ người ta. Nếu không làm được, xin anh đừng hứa hẹn. Vì người ta tin vào lời hứa của anh lắm, vì lời hứa đó mà người ta sẵn sàng chịu mọi tổn thương đau khổ chỉ để ở cạnh anh, lấy người mà người ta không yêu chỉ để bảo vệ anh. 

‘’Yêu là gì hả anh?’’

‘’Yêu là cho đi và không cần nhận lại.’’

Tử Di đã yêu và yêu hết mình như thế, rốt cuộc kết quả nhận được lại vô cùng bi thương. 

Ngược lại với yêu là gì? Là ghét, là hận ư? Không, là lãng quên.

Cô muốn quên anh, quên đi mọi kí ức đau khổ.

‘’Đau rồi lại thêm một lần đau

Em phải rời xa người thôi…’’ (Daisy – Hey)

Sau cuộc gọi ngày hôm ấy, anh không hề nhận được thêm bất kì cuộc gọi nào từ cô nữa. Đã có lúc anh lỡ đễnh ấn vào số cô thế nhưng người nghe máy lại không phải là cô, mà là một người phụ nữ xa lạ nào đó. Từ ấy mọi tin tức về cô cũng biệt tăm, cứ như cô đã biến mất khỏi cuộc sống này vậy.

Sáu năm, sáu năm anh tự cho mình cái quyền vô tình với cô, thế nhưng vẫn không thể hoàn toàn quên cô. 

Anh trở về quê nhà sau mấy năm dài đằng đẵng. Bà Tuyết Liên vẫn sống trong căn nhà đó, hoa hồng leo vẫn nở rộ trên hàng rào như chưa từng lụi tàn. Ngôi nhà nằm im lìm trên mảnh đất đồng quê đầy dịu dàng. Tú Long bước vào trong sân, lặng lẽ đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, mọi thứ vẫn như thế, vẫn không khác gì khi anh sống ở đây. Anh vô thức đi vào lối đi lát gạch đỏ dẫn đến vườn hoa lưu ly năm nào. Thế nhưng vườn hoa nào còn nữa, bà Tuyết Liên đã dùng mảnh đất ấy để trồng rau cỏ các loại. 

- Con đã về đấy à? – Giọng bà khàn khàn vang lên sau lưng anh.

Anh quay lưng nhìn người mẹ già, bà không phải mẹ ruột của anh, chỉ là một vú nuôi mà anh rất yêu quý, bà đi đâu, anh theo đó. Tóc bà đã điểm trắng hoa sương, khuôn mặt có thêm vài nếp nhăn, bà cũng gầy hơn và trông không còn khỏe khoắn như trước.

- Con xin lỗi vì bây giờ mới về thăm mẹ được. 

- Không sao, con về là tốt rồi! Nào lại đây ngồi với mẹ.

Hai mẹ con cùng ngồi xuống chiếc ghế trúc dưới bóng cây lộc vừng xanh mát cạnh nhà. Họ cứ ngồi nhìn sân vườn như vậy chừng năm phút, như không biết nên nói gì, định nói ra câu gì nhưng ngập ngừng lại thôi.

- Con muốn hỏi về Tử Di đúng không? – Bà nói chậm rãi.

Anh giật mình, sao bà có thể biết được?

- Mẹ biết chuyện của hai đứa rồi. Sao con bé ngốc nghếch đó lại nghĩ có thể giấu được mẹ chứ? Nó thật đáng thương!

- Mẹ, mẹ đang nói gì thế? Mẹ đã biết chuyện gì? – Giọng anh gấp gáp hơn bình thường, như giục bà nói ra điều anh đang muốn biết.

Bà lặng lẽ rút chiếc khăn tay từ trong túi áo ra lau nước mắt, khuôn mặt bà nhăn nhúm vài phần vì ngăn không cho bản thân bật khóc. Sau đó bà đứng dậy, chậm chạp đi vào nhà, lúc sau bà mang ra một chậu lưu ly nhỏ đặt vào tay Tú Long. Anh sững sờ, nhìn chậu cây này quen quá!

- Cái này là của Tử Di để lại cho con, nó nói nếu một ngày con quay trở về, hãy đưa cho con chậu cây này. Đây là chậu cây được lấy từ trong ngôi nhà con và nó từng ở, lúc nó đưa cho mẹ nó khóc nhiều lắm! Khóc đến nỗi không nói thành lời vì loài hoa này đã gắn bó với nó sáu năm rồi, nó không lỡ xa, nay phải rời đi nên nhờ mẹ chăm sóc hộ.

Anh siết chặt chậu cây trong tay, tại sao? Cô đã có người đàn ông khác, tại sao lại hoài niệm về anh đến thế?

- Con ngốc lắm, dại lắm. Nó yêu con nhiều đến như thế mà con không nhận ra. Nó nào có người đàn ông nào khác? Nó chưa bao giờ quay lưng với con, chỉ có con sẵn sàng phủ nhận tình yêu của nó.

Bà Tuyết Liên lấy trong túi ra hai bức ảnh, một bức là một bé gái với khuôn mặt đáng yêu, bức còn lại đã ngả vàng, là một bé trai với khuôn mặt trong trẻo. Lạ là, hai đứa trẻ đó hoàn toàn giống nhau.

- Bé trai này là con hồi nhỏ. Còn con biết bé gái này là ai không?

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào hai bức ảnh, không phản ứng gì cả, toàn thân như bị đóng băng, lý trí như đang dần mất đi.

Lúc này bà Tuyết Liên mới nhấn mạnh từng từ:

- Nó là con gái con, Mặc Lan.