(*Tên tiếng anh của hoa Lưu ly)Giờ ra chơi tiết 2, cô ra ghế đá ngồi chờ anh, không dám chạy đi lung tung nữa. Tay cô chống vào ghế, chân đá lơ đễnh mấy cành cây khô dưới chân. Đá một thôi một hồi, đá qua đá lại mà vẫn chẳng thấy anh đến.
Cuối cùng cô không đợi được nữa, nhấc người đứng dậy tiến về lớp học của anh.
Mấy chiếc lá phượng vàng còn sót lại trên cành theo đà bay xuống bám vào tóc cô, khung cảnh sau lưng cô dần trở nên buồn hiu hắt.
Không hiểu vì sao, bóng dáng cô luôn luôn cô đơn như thế, cho dù là ở cạnh bên anh.
Thấp thoáng từ xa đã thấy bóng anh ngồi trong lớp, nhưng… sát bên cạnh còn có ai nữa kia? Chân cô đứng khựng lại, thì ra đó là Ngọc Bích. Hai người đang làm gì đó rất thân thiết, vẻ mặt anh đăm chiêu không giống thường ngày, còn cô nàng kia thì thi thoảng bật cười, nụ cười đó đáng yêu, dễ thương hơn cô rất nhiều.
Có thứ gì cứ chặn cứng ở cổ họng, cô chẳng thể thốt nên lời.
- Anh Long! – Cô đứng ở cửa lớp khẽ gọi anh.
Hình như anh không nghe thấy, vẫn mải mê giảng bài cho Ngọc Bích. Cô thấy thế liền buồn rầu quay đầu bước đi. Bất chợt có một hơi ấm truyền đến cổ tay, cô đứng khựng lại.
- Bé con, xin lỗi em, anh không nghe thấy!
- Oh vậy à? Anh cứ tiếp tục làm việc của anh đi, em về lớp!
Nghe cô nói vậy, anh kéo cô đứng sát cạnh mình, khẽ cúi đầu, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng:
- Sao thế? Anh làm em giận à?
Cô không trả lời.
Ngọc Bích đứng sau lưng Tú Long nhìn cảnh tượng mờ ám trước mắt, mặt tái xanh lại, trông vô cùng khó coi. Cô mím môi, hít một hơi thật sâu vào trong, giọng hơi run run:
- Hai người… chính xác là có phải anh em ruột thịt không?
Tú Long đưa mắt nhìn Ngọc Bích, tay phải đang mân mê mái tóc dài óng ả của Tử Di. Nếu người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ nói đây là một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau và chàng trai đang ra sức dỗ dành người yêu.
Tú Long lắc đầu, nói:
- Bố mẹ chỉ có đứa con duy nhất là mình.
Ngọc Bích như rơi từ trên chín tầng mây xuống, cảm giác hụt hẫng bao trùm lấy cô. Gì chứ? Cô nghe lầm sao?
Tử Di ngượng ngùng đẩy Tú Long ra, chạy bán sống bán chết về lớp. Anh định đuổi theo, nhưng lại bị Ngọc Bích giữ lại.
Môi cô cứ mở ra lại mím lại, như đang muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi.
- Còn… còn một phần nữa mình chưa hiểu. Cậu có thể giúp mình giải nốt được không?
Anh lưỡng lự đồng ý, trong khi giảng bài cho Ngọc Bích, đầu lại nghĩ về Tử Di. Chắc cô nàng lại giận anh rồi.
***
Bà Tuyết Liên và Tú Long không phải là người ở đây, họ chuyển đến từ năm Tử Di học lớp năm. Từ khi mẹ mất cô ít khi ra ngoài nên cũng không biết được sự có mặt của họ. Cô chỉ biết được cái tên Tú Long khi anh cất lời hỏi thăm đường phố nơi đây.
Bây giờ Tử Di và Tú Long đã thân thiết hơn, anh cũng không ngần ngại dẫn cô sang nhà mình chơi mỗi ngày chủ nhật. Lần đầu tiên đến nhà anh cô rất ấn tượng với ngôi nhà mang kiến trúc kiểu đồng quê này. Nó mang đến cho người ta cái cảm giác ấm áp, thân thương như chính ngôi nhà của mình vậy. Đây chưa hẳn là điều đặc biệt nhất, vườn hoa lưu ly phía sau nhà mới là điều khiến cô thổn thức nhất.
Một tay anh đã vun trồng, chăm sóc nên vườn hoa. Anh nói, anh rất yêu hoa lưu ly. Cô nói, từ nay cô cũng muốn yêu hoa lưu ly giống anh.