- Tử Di, mau quay về với anh! Tan học rồi em còn muốn đi đâu?

Giọng điệu của anh có phần khó chịu và tức giận, cô khẽ cười vì đang cố tình trêu tức anh. Cái chiêu trò quái quỷ này do bạn thân cô bày ra cũng có tác dụng đấy chứ? Ai bảo anh khiến cô đau buồn trước?

- Mạnh Hạo, chúng ta đi thôi. Mặc kệ anh ấy! - Tử Di cố ý nói to, sau đó còn khoác tay người bên cạnh bước đi.

Cái khoác tay thân mật đó của Tử Di đã làm cho cơn ghen của anh lên đến đỉnh điểm, anh chạy đến kéo cô tách khỏi người Mạnh Hạo. Anh chàng bất ngờ quay ra trợn mắt nhìn Tú Long, định giành lại Tử Di nhưng không được vì anh đã đứng chắn trước người cô. Không phải là người yêu của cô thì sao chứ? Dù gì anh cũng là anh trai của cô, cần ngăn cấm cô bé này không được yêu đương linh tinh. Chuyện học hành còn chưa ra đâu vào đâu, tại sao lại dám vớ vẩn?

Tú Long tự độc thoại với chính bản thân mình, anh chàng lấy đó là lí do để ngăn cô đi chơi với Mạnh Hạo.

- Tử Di sắp lên lớp mười rồi! Để nguyên cho cô bé ôn thi, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi cậu không hiểu à?

- Là em tự nguyện! - Tử Di ở sau lưng anh nhút nhát lên tiếng.

Tú Long khẽ nắm mạnh bàn tay cô, kéo cô về phía chiếc xe đạp của anh dựng bên cạnh gốc cây bằng lăng tím. Anh buông tay ra để cô ngồi lên xe nhưng cô vẫn còn chôn chân ở đó, đầu cúi gằm xuống đất.

- Thấy chưa Tú Long? Cô ấy không muốn ngồi lên chiếc xe đạp cà tàng đó đâu! Tử Di, em xứng đáng ngồi trên xe của anh hơn!

Tú Long nhìn xe đạp của mình rồi liếc tới chiếc siêu xe đắt tiền của Mạnh Hạo đỗ không xa đó mà nhếch miệng cười buồn. Anh khẽ gẩy chân trống của chiếc xe đạp rồi lên xe đạp thật nhanh. Tử Di giật mình, anh nghĩ cô là loại người thế ư? Không phải đâu anh, em không như thế! Cô lấy sức đuổi theo xe anh, bỗng dưng anh đạp chậm rồi dừng lại, nhoẻn miệng cười nói với cô một câu:

- Em có bị hâm không? Đến ngày mà còn chạy thục mạng như thế? Anh đi mua... cho em!

Cô ngớ người, anh biết ư? Anh nhìn thấy ư? Ôi xấu hổ quá, mặt cô đỏ lựng lên. ''Đèn đỏ'' ơi là ''đèn đỏ'', mày hại tao rồi!

***

Sau sự việc ngày hôm đó, cô không còn dám bày trò để chêu chọc anh mà ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.

Có lần cô đánh liều hỏi anh:

- Tại sao anh biết hôm đó em... mà mua? - Cô nói ấp úng không rõ ràng nhưng anh vẫn hiểu.

- Em nói gì? Anh nghe chưa thủng...

Mặt cô bắt đầu đỏ lựng lên, một tay đưa lên gãi đầu, một tay vò nhẹ gấu áo. Anh nín cười, trêu cô thế là đủ rồi:

- Một tháng có ba mươi, ba mốt ngày thì có sáu ngày em không có hứng trêu anh, và khi anh trêu lại thì em rất khó chịu, không giống thường ngày. Anh thấy khó hiểu nên đã cất công điều tra, hỏi mẹ anh thì mới biết được đáp án! Em thấy anh giỏi không?

Cô nhìn anh với vẻ mặt bất mãn:

- Sao anh dám tò mò chuyện đời tư của em?!

- Đấy là quan tâm, không phải tò mò! - Anh nói một câu cuối cùng với cô rồi lại mải miết làm bài tập.

***

Hè năm ấy anh và cô cùng bước vào hai kì thi quan trọng, anh thi Đại học còn cô thi chuyển cấp. Anh giúp cô ôn ngày ôn đêm, lúc nào cũng ngồi vào bàn học cùng cô, tuyệt đối để cô không thi trượt vào ngôi trường cấp ba anh từng học.

Cô cũng nhắc anh học nhưng anh chỉ cười trừ rồi đánh trống lảng sang chuyện khác, cô nghĩ anh ôn kỹ rồi nên không thắc mắc gì thêm.

***

Cuối cùng cũng kết thúc kì thi chuyển cấp căng thẳng, cô chạy như bay ra phía cổng trường, không ngừng đưa mắt tìm kiếm bóng hình quen thuộc. A, anh đây rồi, cô nhè nhẹ bước đến bên cạnh gốc cây bàng nơi anh đứng. Anh đang nói chuyện với một ai đó.

- Cuối tháng này cháu sẽ lên đó, mong ông sắp xếp mọi chuyện giúp cháu!

Tú Long nói chuyện với ai đó mà giọng điệu rất tôn kính, cô chưa thấy anh dùng giọng điệu này nói chuyện với một ai ngoài mẹ anh. Tú Long tắt máy quay ra đằng sau thì bắt gặp ánh mắt khó hiểu của cô. Cô nhanh chóng mở miệng:

- Anh nói chuyện với ai thế? Về việc lên tỉnh thi Đại học à?

- Ừm, đại loại là như thế! Em thi thế nào, có tốt không? - Anh sốt sắng hỏi cô.

Cô gạt ngay những thắc mắc trong đầu, tưng tửng khoe anh mình hoàn thành bài thi tốt, còn điểm số ra sao thì... cũng không chắc.

***

Mùa hè năm ấy khi chưa nhận được kết quả thi của cô anh đã gấp gáp lên thành phố Bạch Lăng thi Đại học. Ngày anh lên đường mưa rơi

xối xả, cô nài nỉ xin mẹ cho theo anh lên tận bến xe buýt. Anh lo lắng nói cô không nên ở quá lâu vì người cô sẽ bị nhiễm nước mưa. Cô không chịu nghe lời anh đành chào thua.

Chiếc xe buýt anh cần lên đã đỗ ngay trước mặt, anh lưu luyến ôm cô thay lời tạm biệt, cô lưu luyến muốn ôm anh mãi không rời. Cô có cảm giác rằng sự chia ly này rất lâu, rất lâu sau đó mới có thể gặp lại anh. Cô rất muốn khóc, nhưng tuyệt nhiên không thể rơi lệ trước mặt anh bởi vì anh không muốn cô khóc. Tú Long vuốt nhẹ mái tóc cô, đặt một nụ hôn lên cái trán bướng bỉnh đó rồi dịu dàng nói:

- Bé con, nhớ giữ gìn sức khỏe, anh đi chưa biết bao giờ sẽ về, chỉ mong lúc về sẽ được gặp một cô bé khỏe mạnh hơn bây giờ! Khi nào có điểm nhớ báo cho anh biết, anh đi nhé! - Nói xong câu giã từ, anh cúi xuống xách vali đi khỏi trạm đỗ xe buýt, bóng lưng đó dần mờ nhạt dưới màn mưa trắng xóa.

Cô nhìn theo hình dáng quen thuộc đó mà mắt không chớp, khóe mắt cô hơi cay cay rồi từ đó chảy ra hai dòng lệ dài. Tử Di bất chấp đuổi theo anh, mặc kệ cho mưa tuôn xối xả trên đầu.

Cô ôm chầm lấy người anh, áp mặt vào tấm lưng rộng rãi rắn chắc của anh, vừa khóc vừa nói:

- Tú Long, em yêu anh! Thật đấy! Nếu sau này quay trở lại, anh chưa có người yêu thì hãy nhớ đến em. Em vẫn sẽ luôn đợi anh! - Nói xong câu đó cô buông anh ra, quay mặt chạy đi, nước mắt của cô vẫn tuôn rơi lã chả, nhưng anh không thể nhìn thấy được vì khi đó trời đang mưa.

- Anh xin lỗi! - Tú Long khẽ nói.

***

- Con yêu con trai mẹ có đúng không? - Bà Tuyết Liên nhẹ nhàng hỏi cô.

Tử Di lúc đấy đang ngồi thẫn thờ bên cạnh khung cửa sổ, thấy mẹ nuôi hỏi vậy liền giật bắn mình. Cô ngại ngùng, không dám nói sự thật:

- Mẹ, anh ấy là anh trai con... con không có!

Bà ấy quả thực là người mẹ rất tâm lý, có thể nhìn thấu được tâm tư của cô, cô chưa kịp mở miệng thanh minh tiếp thì bà ấy đã ôm cô vào lòng:

- Con có muốn nghe mẹ kể chuyện về Tú Long không?

- Có ạ! - Cô phản ứng nhanh nhẹn.

- Thằng bé không phải con ruột của mẹ, mẹ chỉ là một vú nuôi. Tú Long chỉ còn người thân duy nhất là ông nội nó, nó từ bỏ cuộc sống sung sướng bên cạnh ông nó để đi theo mẹ. Mẹ nói như thế nào nó cũng không chịu, còn nói là muốn đến nơi đây để tìm ai đó. Không biết đến bây giờ nó đã tìm được người đó chưa, nó vẫn chưa nói cho mẹ biết!

Cô hoàn toàn bất ngờ, thì ra sự thật là thế, anh vẫn chưa một lần nói với cô. Đối với anh, cô vẫn chưa phải là người quan trọng.

Bà Tuyết Liên nói tiếp:

- À, vì chăm sóc nó từ nhỏ nên mẹ cũng biết khá nhiều chuyện. Có một bé gái tên Thiên Thiên là hàng xóm sát vách nhà Tú Long, hai đứa chơi với nhau thân lắm, thân đến mức còn đòi chuyển sang nhà nhau ở. Năm hai đứa 14 tuổi, bỗng nhiên Thiên Thiên chuyển nhà, không nói một tiếng nào với thằng bé. Thằng bé buồn lắm, buồn đến mức ngày nào cũng ra cái ghế đá nơi công viên mà hai đứa thường ngồi để nhớ về con bé. - Nói đến đây bà Tuyết Liên dừng lại.

Tử Di tò mò, trái tim nhỏ bé của cô hơi nhói đau, chắc người con gái đó dễ thương lắm mới được anh yêu thương nhiều đến vậy. Cô ngẩng mặt lên nhìn bà Tuyết Liên, không hay lúc đó lệ đã dâng đầy trong đáy mắt.

- Cô bé đó có nét rất giống con. Vì thế ngay từ đầu Tú Long đã xin mẹ che chở cho con, mẹ cũng quý trẻ con, lại thấy con đáng yêu nên đã đồng ý.

Lúc này những giọt lệ chực trào trong mắt Tử Di đã lăn nhẹ xuống má, thấm đẫm nỗi đau mới hình thành trong thâm tâm cô. Thì ra là thế, cô hiểu rồi. Thế nhưng tiếp xúc với cô lâu như thế, chẳng lẽ anh không thích cô một chút nào sao?

- Thiên Thiên rất thích hoa lưu ly, thân hình cô bé cũng mong manh như vậy. Chẳng trách thằng bé lại cất công trồng một vườn toàn hoa lưu ly. Mẹ biết, thằng bé rất si tình. Thiên Thiên là tình đầu của Tú Long.

Lúc đó cô nghe thấy tiếng lòng mình vỡ vụn.