Phương Ly sững sờ mở to đôi mắt, Lâm Hạo đã đứng ngay phía kia.

Không khí đóng thành băng.

Anh thấy rồi

Anh thấy tất cả rồi đúng không?

Lúc Giang Tuấn hôn cô…

Nếu là để người quen bắt gặp cảnh tượng đó, cùng lắm cô chỉ ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, nhưng đối với anh…

Cô thà là để người trên thế gian này đều nhìn thấy còn hơn là để anh nhìn thấy.

Khoan đã, lúc sáng cô bảo với anh có hẹn với bạn nữ nhưng giờ lại…

"Không phải như anh những gì anh đang nghĩ đâu!"

Phương Ly muốn thốt lên câu đó nhưng cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lại.

Hơn nữa… anh cứ như một bức tượng, lưng thẳng, môi lạnh lùng mím chặt, đôi mắt đen láy dấy lên sự lãnh đạm tột cùng, không muốn và cũng sẽ không nghe bất cứ lời giải thích nào của cô.

Bàn tay Giang Tuấn từ từ buông khỏi bờ vai cô, khoảnh khắc quay đầu lại nhìn người con trai đằng xa kia, đôi mắt của anh bỗng sắc lại, nhưng trên môi là một nụ cười mang rất nhiều hàm ý.

- Anh hai ơi, tay của Ân Ân, á!

Cho đến khi con bé la lên một tiếng Lâm Hạo mới sực nhìn lại, bàn tay to lớn đang siết lấy bàn tay non nớt, anh vội vã thả ra.

- Anh xin lỗi, em có đau không?

- Dạ, Ân Ân không sao.

Lâm Hạo tự hỏi tại sao bản thân anh có thể mất kiểm soát thế này, vì một kẻ lừa gạt vô tình làm tổn hại đến Ân Ân, có đáng không?

Sự thật chẳng phải đã bày ra trước mắt quá rõ ràng.

Chỉ vì muốn được hẹn hò cùng Giang Tuấn, được vui vẻ thân mật bên cậu ta, người con gái đằng kia nói dối anh đã đành, còn nói dối còn một đứa trẻ vào đúng ngày sinh nhật của nó.

Nhưng mà, những lời của cô ta lúc sáng cùng cảnh tượng mới vừa rồi cứ lởn vởn trong đầu, muốn xóa sạch cũng không có cách.

Không lẽ…

Cho dù là có…anh cũng sẽ biến nó thành không có.

Ân Ân vừa được thả tay liền chạy ngay đến chỗ Phương Ly đang đứng

- Chị ơi, không phải chị bảo đi siêu thị cùng bạn gái sao? Tại sao giờ là anh đẹp trai?

Câu nói của con bé như phanh phui tội trạng của cô!

Nhưng tất cả chỉ là hiểu lầm!

Ân Ân nghiêng đầu tỏ vẻ suy nghĩ rồi thốt lên, đúng chất con nít có gì nói đó

- AAA, Ân Ân biết rồi, lẽ nào anh đẹp trai là con gái?

- "..."

- Không đúng, anh đẹp trai đẹp trai thế này mà!

- "..."

- Con gái thì phải đẹp gái và có tóc dài chứ?‼

- "..."

- Anh đẹp trai mà mặc váy vào sẽ khó coi lắm, không thể nào là con gái được!

- "…"

Mấy câu nói ngô nghê của con bé, nếu dùng trong hoàn cảnh khác nhất định sẽ khuấy động không khí và khiến người ta bật cười, nhưng trong trường hợp này thì…

Chẳng khác nào đem dầu đổ vào đống lửa đang bùng cháy vậy ‼!

Không ai đáp lại cô bé cho đến khi…

- Sao…em lại ở đây? - Đây là câu duy nhất Phương Ly có thể nói

- Anh hai bảo em quay lại đây cùng đi mua sắm với chị đi, ngày mai rồi ba chúng ta cùng đi công viên giải trí với nhau cũng được. Ba người đi sẽ vui hơn nhiều!

Tim cô thắt lại, tràn ngập xót xa, ngày mai…còn có thể có ngày mai sao?

- Ân Ân, về thôi! - Từ phía xa truyền đến giọng nói lạnh lùng như băng, như thể không muốn lưu luyến nơi này thêm một giây nào nữa

- Anh hai đã hứa cho em đi với chị rồi mà, làm người lớn không được nuốt lời. Anh cứ về trước đi, lát nữa em với chị về sau, còn có anh đẹp trai chơi với em nữa, Ân Ân rất thích anh đẹp trai. - Ân Ân hân hoan níu lấy vạt áo của Giang Tuấn

Điểm sáng cuối cùng trong mắt Lâm Hạo vụt tắt.

Giang Tuấn giỏi thật.

Đến con bé…cũng vì cậu ta mà không muốn đi với anh.

Cứ thế đi

Giống như những gì người con gái đó đã từng làm

Cho dù anh đối tốt với cô ta thế nào, trao cả trái tim cho cô ta

Đến cuối cùng…

Cô ta vẫn chọn rời bỏ anh

Anh…cũng chẳng cần ai bên cạnh cả…

Một mình anh…vẫn tốt…

- Tùy em.

Phương Ly đứng đờ người nhìn bóng dáng anh rời đi, một giây cũng không quay đầu lại nhìn về phía sau.

- Em đi đâu? Định bỏ anh và Ân Ân mà về à?

Cô toan định chạy đi thì bàn tay bỗng bị Giang Tuấn nắm chặt, Ân Ân nghe thế cũng theo phản xạ nắm lấy cánh tay còn lại

- Chị, Ân Ân đến tận đây gặp chị mà chị đi đâu thế?

- Đi…

Lúc cô ngước mắt lên thì tấm lưng rộng lớn kia đã khuất sau cánh cửa tự động trong suốt của siêu thị.

Có đuổi theo cũng không kịp nữa rồi…

- Không…em vào nhà vệ sinh một lát. Phiền anh trông chừng Ân Ân giúp em.

- Ừ, vậy em cứ đi đi.

Giang Tuấn nhìn theo bóng lưng vội vã của cô.

Có một chuyện Phương Ly không hề biết, nụ hôn khi nãy…là cố ý…

Khi cô bảo sẽ đền đáp anh, anh chỉ nhẹ cười cho qua, bởi vì những gì anh làm cho cô trước nay hoàn toàn là cam tâm tình nguyện, chỉ cần điều đó tốt cho cô, chỉ cần nhìn thấy cô ngày ngày vui vẻ, không cần cô hồi đáp bằng bằng bất kì cách thức gì.

Thế nhưng, khoảnh khắc anh xoay đầu nhìn cô, vô tình phát hiện một bóng dáng khác đang theo dõi mình từ phía xa thì trong lòng lại nảy ra một ý định.

Sự căm ghét cậu ta cùng bản tính hiếu thắng trỗi dậy, cô lại ở sát bên cạnh anh, gần như thế, hương thơm ngọt ngào như thế, khiến anh không làm chủ được mình, dồn hết tình cảm cúi đầu hôn lên đôi môi của cô.

Nụ hôn đầu tiên

Nụ hôn mà anh đã chờ đợi từ lâu

Cảm giác vui sướng lan tỏa khắp người.

Anh sẽ không bao giờ hối hận vì đã làm thế!

Nhưng mà có câu ông trời vốn rất công bằng quả nhiên không sai.

Nhớ đến hôm đó ở trên sân bóng rổ, ba người họ giống như một gia đình, cùng nhau bước đi và bỏ lại anh phía sau, cả đám đông nhìn anh như thể một kẻ thất bại.

Còn hôm nay…

Nhìn xem…

Người phải rời đi trong cô đơn là hắn.

- Anh đẹp trai ơi, thế rốt cuộc anh có phải là con gái không? - Câu nói của Ân Ân cắt đứt nhưng suy nghĩ trong đầu anh

- Tất nhiên anh là con trai. - Giang Tuấn nhoẻn miệng cười - Mà Ân Ân, anh có chuyện muốn hỏi em.

- Chuyện gì ạ?

- Tại sao em lại gọi chị Phương Ly là chị hai?

- Anh đẹp trai, anh lớn rồi mà sao chuyện này cũng không biết, vì nhà chỉ có hai chị em mà chị Ly Ly lại ra đời trước nên chị ấy là chị hai của em.

Xem ra…cô bé này quả thật là có bệnh, thần trí không tỉnh táo, nhìn nhầm Phương Ly thành...

Chị ruột nó thật nhẫn tâm, vứt bỏ tình thân để đổi lấy danh vọng quyền quý, có đáng không? Trong khi anh, một người sinh ra và lớn lên giàu sang lại luôn khát khao điều đó hơn hết thảy những thứ khác trên đời.

Đáng tiếc cô bé này đã quên mất tên họ cô ta, nếu không anh có thể cho người điều tra thử xem là ai rồi cho cô ta một bài học sáng mắt.

Nhưng nói đi nói lại, chỉ có người như vậy mới xứng với tên đó, còn Phương Ly là một thiên thần, trong sáng thánh thiện, anh tuyệt đối sẽ không để hắn làm vấy bẩn cô.

- Anh đẹp trai ơi, sau này mỗi khi Ân Ân nhớ anh có thể mượn điện thoại của chị để gọi cho anh có được không?

- Chỉ cần em muốn, bất cứ khi nào cũng được, có việc gì không vui cũng có thể tâm sự với anh.

- Hì, anh đẹp trai tốt với em giống như ông bụt trong truyện cổ tích vậy.

"Giang Tuấn, anh tốt với em giống như ông bụt trong truyện cổ tích vậy."

Giang Tuấn giật mình ngoái nhìn Ân Ân

Lời nói, ánh mắt, biểu hiện gương mặt và má lúm đồng tiền của con bé sao lại giống…đến thế!

Anh đang nghĩ đến điều hoang đường gì thế này?

Ring…ring…ring

Điện thoại trong túi reo vang ba hồi, anh lấy ra nghe

- [Alo.]

- [Alo, mẹ anh gọi cho em, hỏi chúng ta đi đến đâu, làm những gì, còn đòi nói chuyện với anh, cũng may là em nhanh trí bảo anh đi vệ sinh rồi. Bây giờ anh nghe cho kĩ lời em nói nhé, để khi cô có hỏi thì câu trả lời của chúng ta khớp với nhau.]

- [….]

- [Nhã Đình, anh xin lỗi.]

- Anh họ Xin tên Lỗi à? Sao cứ mãi xin lỗi em thế!

/"Anh xin lỗi vì đã nghi ngờ em. Một cô gái trong sáng tốt bụng như em, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy."/

- [Không có. Em nghỉ ngơi cho khỏe nhé, nếu thấy không ổn thì nhớ đi bệnh viện, còn không đón nổi taxi thì cứ gọi cho anh, anh sẽ đến đưa em đi.]

- [Em chỉ mệt chút thôi, không đến mức đó đâu! Còn nữa, anh cứ tốt với em giống như ông bụt trong truyện cổ tích vậy! Cần là xuất hiện.]

Đôi mắt anh loé lên tia sáng, tâm trạng phức tạp rối bời

- [Nhã Đình, sau này…em đừng bao giờ lặp lại câu vừa nói nữa nhé!]

- [Sao vậy anh?]

- [Chẳng sao cả, em nghỉ ngơi đi.]

Kết thúc điện thoại, Giang Tuấn đưa mắt nhìn Ân Ân, xóa xổ những thứ khi nãy hiện lên trong đầu bằng suy nghĩ

"Trẻ con mà, lúc nhỏ nhìn như thế thôi, lớn lên diện mạo sẽ thay đổi rất nhiều."

Mà…nếu Nhã Đình đúng là người chị xấu xa của cô bé này thì có lẽ cuộc đời này anh sẽ không tin tưởng bất kì ai được nữa mất.

……………..

Giờ ra chơi Phương Ly cùng Ngọc Mai đi đến thư viện, cả dọc đường cô vẫn thẫn thờ chuyện xảy ra hai ngày trước.

Từ hôm đó đến giờ cô chẳng hề có một cơ hội nào để đến gần chứ đừng nói là giải thích cho ai đó nghe về sự hiểu lầm xảy ra ở trung tâm thương mại.

Việc thứ hai khiến cô mất ngủ là nụ hôn của Giang Tuấn, cô vẫn cảm thấy kì lạ lắm, với tính cách của anh không lý nào muốn cô trả ơn bằng cách đó.

Nếu không phải thế thì lẽ nào…

Không đâu, Phương Ly, đừng nghĩ xấu về anh ấy!

_RẦM…RẦM…

Đột nhiên nhìn thấy trước mắt đám nữ sinh phía trước chạy rầm rập, không hiểu chuyện gì xảy ra nên Ngọc Mai tóm cổ một bạn nữ hỏi thăm.

- Hội trưởng và hội phó thi đấu bóng rổ cá cược với nhau, cậu thả mình ra nhanh đi.

Bạn nữ nói rồi ba giò bốn cẳng chạy tiếp.

- Ngọc Mai, thi đấu bóng rổ cá cược là gì thế?

- À, hai người của đội thắng được quyền chọn ra hai người trong đội thua, mỗi người đưa ra một điều kiện, bảo họ làm gì họ cũng cũng không có quyền từ chối.

- Thế nếu điều kiện đó quá đáng thì thế nào? - Phương Ly thắc mắc

- Thì cũng phải làm chứ thế nào, cậu có biết trên sân có bao nhiêu người, bao nhiêu cặp mắt không? Trừ khi, kẻ đó không cần danh dự nữa! Mà ở trường này thì cậu biết rồi đó…

- Vậy à?

Điều kiện…

Nếu là hai người họ thì sẽ đưa ra điều kiện gì cho đối phương?

- Phương Ly, đi, đi cổ vũ cho bạn trai của mình.

Cô mím môi một hồi, rốt cuộc cũng không ngăn được đôi chân của mình

- Ừ, đi thôi!