Ngồi yên ở trên giường, thật lâu, thật lâu, cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, rốt cuộc hôm nay tôi cảm nhận được tâm tình của Văn Thông vào ngày tôi đào hôn đó rồi, tâm đều đang run rẩy, luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.

Cầm thư lên, tay run rẩy lại không mở lá thư ra, vô thức lật qua lại lật lại, khi thấy trên lá thư viết "To my dear¬est ba¬by", tôi hít một hơi thật sâu, để cho mình bình tĩnh lại.

Mở ra giấy viết thư ra, trên đó viết bút tích xinh đẹp của Văn Thông, anh dùng Anh văn viết, (trình độ Trung văn của anh còn chưa tới trình độ có thể viết thư dài. Bên dưới là văn dịch của tôi. )

Bảo bối thân ái của anh,

Khi em thấy phong thư này, anh biết rõ em nhất định rất đau lòng, có thể cũng rất tức giận, anh thật sự thành hi vọng bảo bối có thể tha thứ anh khi làm như vậy.

Kể từ sau khi em tham gia hôn lễ trở về, anh cảm thấy em và trước kia không giống nhau, cực kỳ nhạy cảm đối với sự biến chuyển của thân thể anh, sợ anh không thoải mái, mỗi ngày tỉ mỉ chăm sóc anh, lập tức khiến cho anh cảm thấy em thành thục hơn rất nhiều, nhưng ở trên mặt em, nụ cười rực rỡ như thiên sứ lại trở nên càng ngày càng ít hơn trước kia, nhưng nụ cười kia là quà tặng tốt đẹp nhất mà thượng đế cho anh, anh tốt quý trọng nó, khát vọng ở trong sinh mệnh sau này của em, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nó.

Sau đó lại phát hiện em đang dựa vào thuốc ngủ để ngủ, anh biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, vừa lúc có ngày gặp được Rosa ở Hongkong, biết hôn lễ ngày đó, em đã hỏi cô ấy, rốt cuộc anh biết rõ, bảo bối, em chính là không thật sự bỏ qua chuyện kia, mà lần này, em không lựa chọn trốn tránh anh, mà lựa chọn phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc anh.

Bảo bối, em lại sai lầm rồi, tất cả mọi thứ ở hiện tại của anh đều không cần em phụ trách, có thể còn sống sau tai nạn trên không đã là trời xanh chiếu cố đối với chúng ta rồi, có thương tích là khó tránh khỏi, nhất là bị thương vì thiên sứ trong sinh mệnh của anh thì càng thêm không có gì để hối hận.

Bảo bối, vứt bỏ suy nghĩ của anh đi, anh nghĩ đúng là em có thể không ngại anh, để cho anh chăm sóc em, để cho em vui vẻ, hạnh phúc.

Anh biết rõ nói thì dễ dàng, đạo lý lớn đều hiểu, chỉ không làm được, cho nên anh cho em thời gian nửa năm, lại thỏa mãn một nguyện vọng khác của em ở trước hôn nhân của chúng ta.

Anh và ba từng thương lượng, sẽ sắp xếp cho em một khóa học giám định châu báu, vừa đúng nửa năm, bởi vì anh nhớ lần trước em từng nói với anh nhất định phải học chương trình học này, còn khóc lóc kể lể với anh rằng em bị lừa rất nhiều tiền mua một viên ngọc giả, thấy bộ dạng em khóc đau lòng như vậy, thật sự khiến cho anh rất đau lòng.

Bảo bối, sẽ để cho sáu tháng này cho mình thay cho hoàn cảnh, buông lỏng một chút mình, đem mình nuôi cho béo một chút, được không.

Yêu em, Văn Thông.

P/s: Anh từng nghe bài hát ở trên máy bay đó, anh nghe hiểu lời bài này, cũng là lời anh muốn nói với em, nhưng anh không biết viết Trung văn, đã tải xuống chỗ shuf¬fle, em nghe một chút đi

***

Mở shuf¬fle ra, một ca khúc du dương truyền ra, sau khi tôi cẩn thận nghe rõ ca từ, tôi khóc, là khóc vì hạnh phúc.

Lẳng lặng ngồi ở bên cạnh của em

Còn sẽ có bao nhiêu thời gian như vậy

Anh muốn đón ánh sáng ngoài cửa sổ này

Nhớ kĩ em quay mặt mỉm cười

Anh nói ly biệt sẽ không bi thương

Đây là lừa gạt duy nhất của anh với em

Bởi vì anh thích nhất đôi mắt của em

Đẹp như thế không thích hợp rơi nước mắt

Em phải bay thật tốt không cần nhớ đến anh

Anh sẽ yên lặng ở lại chỗ ngồi bên tay phải

Có một ngày khi em nhìn thế giới này

Rồi quyết định chỗ em dừng lại

Mà anh cũng sẽ tiếp tục chạy băng băng ở con phố thật dài này

Bên tay trái là tim của anh bên tay phải không có người nào

Chỉ vì em cô đơn nữa tịch mịch anh cũng có thể chấp nhận

Bởi vì anh tin tưởng đã nói gặp lại

Nhất định sẽ gặp lại

Nghe ca khúc rung động, cầm thư Văn Thông để lại cho tôi trong tay, đây chính là Văn Thông yêu tôi, không có ngôn ngữ hoa lệ gì, lại tràn đầy yêu thích, cho tới bây giờ cũng sẽ không yêu cầu tôi làm cái gì vì anh, từ trên người anh, tôi thật sự cảm nhận được anh dâng hiến, anh mới là thiên sứ trong cuộc đời tôi, thiên sứ chân chính.

***

Tôi an tâm đón nhận sắp xếp của Văn Thông, ngoan ngoãn đến chi nhánh GIA ở Newyork trình diện, đột nhiên nhớ tới vấn đề visa của tôi, mở hộ chiếu ra vừa nhìn, Lương Văn Thông giúp tôi ký đúng là visa của học sinh, chỉ có tôi sơ ý không phát hiện ra, hừ, thế nhưng sớm có mưu tính trước với ba tôi, tôi gọi một cú điện thoại đến phòng làm việc của ba, trong điện thoại ba cũng chỉ biết dùng cười khúc khích để gạt tôi, làm cho tôi không có biện pháp nào, đành phải thôi, nhưng một câu cuối cùng của ba, tôi lại ghi sâu ở trong lòng, chính là nói cho tôi biết, Văn Thông thật sự là một người đàn ông tốt đáng để giao phó suốt đời.

Anh đủ tỉ mỉ rồi, tôi sớm đã không nhớ rõ lời thề muốn tham gia khóa giám định châu báu, để anh làm thành như vậy, ngược lại tôi nghĩ tới, đó là khúc nhạc đệm nhỏ khi Văn Thông đi công tác ở Bắc Kinh, có ngày tôi nhàn rỗi không có chuyện gì, Văn Thông đang họp, tôi chạy tới thành phố đồ cổ, kết quả cuối cùng chính là tôi tốn rất nhiều tiền, mua một xâu chuỗi nhỏ chỉ trị giá mấy chục đồng. Nhưng khiến cho lòng tôi đau chết, tôi là một kẻ hám tiền đó, sau khi thấy Văn Thông, bắt đầu khóc đến mức nước mũi nước mắt tèm lem, Văn Thông dỗ tôi rất lâu cũng không dụ dỗ được, anh không có biện gì đành chuyển tiền tổn thất từ tôi đến anh, nên lúc ấy đổi tiền mặt, tôi lấy một xấp tiền thật dầy, ngược lại nước mắt chảy càng nhiều hơn, làm cho Văn Thông chống gậy xoay vòng vòng ở trong phòng, cuối cùng anh đề nghị để cho tôi đi học khóa giám định châu báu, mới làm tôi ngưng khóc rống được, lúc đó tôi cũng thề, nhất định phải đi học, nhưng trở về, không đến bao lâu thì quên mất không còn chút nào.

***

Ban đầu gia đình anh Văn Trí đều yêu cầu tôi ở tại nhà bọn họ, nhưng mà tôi lại suy nghĩ muốn độc lập, nên dọn vào một nhà trọ do tôi thuê, cách trường học vô cùng gần, đồng ý với bọn họ, nếu tôi thèm ăn, thì trở về nhà bọn họ ăn chực.

Sau khi tất cả mọi chuyện đều thỏa đáng, rốt cuộc một mình lẳng lặng mà ngồi ở trong căn hộ nho nhỏ này, đột nhiên cảm thấy bị cô độc tịch mịch nặng nề bao vây, tôi rất nhớ Văn Thông, nhớ bóng dáng của anh, phương thức đi lại đặc biệt, giọng nói của anh, mùi vị của anh, tất cả tất cả, tôi đánh giá bản thân quá cao rồi, hiện tại mới phát hiện rời khỏi Văn Thông là khổ sở cỡ nào.

Cầm điện thoại lên, nhìn bên ngoài một chút, hiện tại bên anh hẳn là buổi sáng, vừa nhấn số của anh mới vang lên một tiếng thì cuống quít cắt đứt.

Tôi thật sự nhớ anh, nhưng tôi lại sợ nghe được giọng nói của anh, bởi vì tôi hiểu rõ mình, nếu để cho tôi nghe được âm thanh đầy từ tính kia, tôi sẽ lập tức bay trở về.

Tay cầm điện thoại bắt đầu rung động, trong lòng căng thẳng, nhìn màn hình hiển thị một chút, là có tin nhắn mới, Lương Văn Thông gửi tới.

"Là em sao? Bảo bối."

"Đúng vậy. Anh thật tàn nhẫn, ném em ở chỗ này." Mặc dù biết anh vì tốt cho tôi, nhưng phương thức này của anh làm cho tôi có chút không tiếp thụ nổi.

Qua năm phút đồng hồ không sai biệt lắm, năm phút đồng hồ thật sự dài đăng đẳng, không có tin tức của anh, trong lòng tôi bắt đầu đánh trống, anh tức giận sao?

Đinh một tiếng, giống như tiếng tin nhắn của tôi, nhanh chóng mở ra nhìn.

"Thật xin lỗi, bảo bối, không dùng phương pháp này, anh hoàn toàn không thể rời bỏ được."

Lần này đến lượt tôi không biết nên đáp lời như thế nào, nhưng rõ ràng anh không có tính nhẫn nại hơn tôi. Bởi vì ngay sau đó tôi lại nhận được một tin nhắn.

"Bảo bối, tha thứ cho anh."

Trong mỗi tin nhắn đều có từ bảo bối, hai chữ này nhào nặn tất cả vướng mắc trong lòng tôi, khiến trong lòng tôi bình thản.

"Em biết rõ anh vì tốt cho em. Chồng à, em còn có thể gọi anh như vậy sao?"

"Dĩ nhiên, vợ thân yêu của anh."

"Vì phải trừng phạt hành vi ác liệt ném em vào chỗ này của anh, cũng có thể để cho em an tâm hoàn thành tâm nguyện của mình, trong khoảng thời gian này mời anh không cần điện thoại cho em, anh có thể đồng ý sao?" Thật ra thì tôi sợ sau khi nghe được giọng nói của anh, sẽ khiến tôi càng thêm nhớ anh, khiến tôi khó chịu.

"Không có vấn đề, anh tiếp nhận trừng phạt, mỗi ngày anh sẽ email cho anh."

"Được."

"Bảo bối, đồng ý với anh, không được uống thuốc nữa, bỏ qua tất cả chuyện không vui, nuôi mình cho béo chút."

"Em đồng ý với anh không uống thuốc nữa, về phần có thể mập hay không thì em không bảo đảm."

"Được rồi, em mà trở về, nhiệm vụ này liền giao cho anh đi. Đi ngủ sớm một chút, bảo bối."

" Em yêu anh, Tinh Tinh."

"Anh cũng yêu em. Hầu Hầu. Tinh Tinh chờ em về nhà."

Tôi giữ tất cả đối thoại với Văn Thông, nó là thuốc tốt để tôi chìm vào giấc ngủ.