Cố Vương Khiêm không về nhà, cậu cảm thấy vừa cô đơn vừa yên tĩnh.

Không có Cố Vương Khiêm Tiêu Viễn An có thể bình tĩnh lại, nhịp đập cũng trở nên bình thường.

Đến giờ ngủ rồi mà Cố Vương Khiêm vẫn chưa về, cậu cũng lo lắng đôi chút nhưng lại tự dằn lòng mình xuống, có lẽ Cố Vương Khiêm sẽ về nhà riêng sau khi xog việc.

Tiêu Viễn An mắt nhắm mắt mở mà trở về phòng ngủ của mình, vừa ngả người xuống giường là cậu như chìm vào giấc ngủ say.

Tiêu Viễn An cảm thấy thật khó chịu, xung quanh thật ồn ào, ồn đến mức cậu không thể nào ngủ được nữa cậu đành mở mắt ra.

Mọi thứ xung quanh trở nên khác lạ, cái gì thế này cậu là đang ở nơi đâu vậy.

Tiêu Viễn An nhìn xuống dưới, đó là sàn nhà mà, sao mình không đứng trên sàn nhà.

Cậu nhìn xung quanh mình, hoảng hốt phát hiện ra cậu đang trôi lơ lửng, nhưng nhìn mọi thứ thật giống như đang ở trong bệnh viện.

Kia là ai, nhìn thật quen.

Tiêu Viễn An bay đến người có khí thế lạnh lùng đứng giữa sảnh bệnh viện, là Cố Vương Khiêm.

Sao Cố Vương Khiêm lại ở bệnh viện, anh bị bệnh ư, không hình như không phải.

Tiêu Viễn An cả một chặng đường bay theo sau Cố Vương Khiêm, thấy anh dừng trước cửa phòng cấp cứu thì dừng lại.

Tiêu Viễn An tiến lên trước mặt Cố Vương Khiêm hỏi thăm.

"Sao anh lại đứng ở đây vậy."

Không có câu trả lời, Cố Vương Khiêm dường như không nghe thấy lời cậu nói.

Đôi mắt lúc nào cũng lạnh lùng của anh giờ đây hiện lên vẻ hoảng loạn, Tiêu Viễn An chưa bao giờ thấy được dáng vẻ chật vật hiện tại của anh, cậu vô cùng ngạc nhiên không biết người nằm trong phòng cấp cứu ấy là ai.

Tiêu Viễn An cùng Cố Vương Khiêm ngồi chờ, đến lúc cậu sắp ngủ gục thì cửa cấp cứu được đẩy ra, theo sau là thi thể bị vải trắng phủ lên.

Cố Vương Khiêm nói gì đó với bác sĩ mà cậu không thể nghe được, cậu tò mò nhìn vào thi thể kia.

Khoảng khắc nhìn vào khuôn mặt kia cậu như đứng hình, máu trên người cậu như đông cứng lại.

Đó là khuôn mặt của cậu, nổi bật trên khuôn mặt ấy là những dòng máu đỏ tươi, cậu khiếp sợ lùi lại ra sau, cậu nhớ ra rồi, là tai nạn khủng khiếp cướp đi sinh mệnh của cậu, khiến cuộc đời cậu lặp lại một lần nữa.

Tiêu Viễn An sợ hãi nhìn thoáng qua Cố Vương Khiêm, nếu không có cái nhìn qua này có lẽ sau này cậu sẽ không thể biết Cố Vương Khiêm đối với cậu như thế nào.

Cố Vương Khiêm đang khóc, một người lạnh lùng không biểu cảm như Cố Vương Khiêm vậy mà lại khóc trước cái chết của cậu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều biểu cảm hơn trên người Cố Vương Khiêm.

Khi mở mắt lần nữa Tiêu Viễn An đã trở về căn phòng quen thuộc của mình, cậu bật dậy cảm thấy trên mặt mình hơi dinh dính, cậu lấy tay lau đi thì nhận ra mình đã khóc.

Khóc vì giấc mơ kia sao, giấc mơ kia rất chân thật.

Cố Vương Khiêm như hiện lê trước mắt cậu cùng với những biểu cảm mà anh không nên có.

Tiêu Viễn An nhìn đồng hồ, hơn nửa đêm rồi không biết Cố Vương Khiêm đã về chưa.

Cậu nhẹ nhàng mở cừa căn phòng đối diện phòng mình, không phải là cậu quan tâm gì đâu chỉ là cậu muốn xác nhận rằng anh có về hay không thôi.

Thấy căn phòng vẫn tối đen như cũ thì Tiêu Viễn An thở phào một hơi.

Nếu nhìn thấy Cố Vương Khiêm bây giờ thì cậu sẽ không ngủ lại được quá.

Sáng hôm sau, Tiêu Viễn An mơ màng tỉnh giấc.

Chỉ tại giấc mơ đó mà cậu không thể ngủ ngon được, bây giờ nghĩ lại cảnh Cố Vương Khiêm khóc cũng khiến cậu sợ hãi, cậu quả thật không thể ngờ được rằng Cố Vương Khiêm vậy mà có thể rơi nước mắt vì cậu.

Hôm nay cậu không có tiết học nào, nhìn thời gian hẳn là Cố Vương Khiêm chưa ăn gì đâu nhỉ.

Thế là Tiêu Viễn An vào bếp, làm một chút đồ ăn sáng định bụng mang đến công ty cho Cố Vương Khiêm.

Đứng trước công ty cao ngất trời Tiêu Viễn An cảm giác hồi hộp có chút lo sợ.

Kiếp trước Cố Vương Khiêm không bao giờ đụng đến đồ ăn mà cậu mang đến cho anh, kiếp này dù có chút thay đổi là anh đã ăn đồ ăn cậu nấu nhưng vẫn không loại trừ khả năng anh sẽ ghét bỏ đồ ăn cậu mang đến công ty cho anh.

Tiêu Viễn An nhẹ nhàng bước đến trước quầy lễ tân, chị lễ tân nhìn thấy thì cảm thấy có chút quen thuộc không thể nhớ là đã nhìn thấy cậu ở đâu đó.

"Chị ơi, em muốn gặp Cố Vương Khiêm ạ."

"Xin lỗi em, Cố tổng đang họp rồi.

Nếu em có chuyện gì gấp thì hãy để lại số điện thoại nhé, chị sẽ đặt lịch hẹn riêng cho em và Cố tổng."

"Dạ không có chuyện gì gấp hết, em chỉ muốn đưa đồ ăn sáng cho Cố Vương Khiêm thôi ạ." Tiêu Viễn An vừa lễ phép lại còn dễ thương khiến chị lễ tân không thể nào kiềm chế được mà nhẹ nhàng hơn với cậu.

"Vậy thì em có thể lên phòng làm việc của Cố tổng ngồi chờ nhé."

"Dạ em cảm ơn chị ạ." Tiêu Viễn An cười rộ lên làm chị lễ tân như muốn tan chảy trong sự dễ thương này, lúc này Tiêu Viễn An đã đi đến thang máy chị liền lấy điện thoại ra chụp lại cậu nhóc nhỏ đáng yêu ấy.

Chụp xong thì chị như chợt nhớ ra, là bài viết đang nổi mấy ngày nay ở trên mạng nói về một cặp đôi ở tiệm cà phê, chị lục lại bài viết thì phát hiện người vừa rồi chính là một người trong cặp đôi ấy.

Chị như tìm thấy thú vui mới, chí sẻ tin tức mình biết lên mạng, tức thì một làn sóng mới ập đến khiến cư dân mạng như điên cuồng.

Sự điên cuồng này lan đến chỗ cậu liền trở thành sự lo lắng, Tiêu Viễn An ngồi trên ghế sô pha chờ đợi Cố Vương Khiêm tan họp.

Cậu chờ đợi đến chán nản, cuối cùng Cố Vương Khiêm mới họp xong.

Cố Vương Khiêm vừa mở cửa bước vào liền nhìn thấy một vật thể trắng trắng ngồi trên ghế sô pha trong phòng, vừa nhâm nhi miếng bánh vừa uống trà trong sự nhàm chán.

Là Tiêu Viễn An, anh khá bất ngờ khi nhìn thấy Tiêu Viễn An ở đây, thấy cậu không phát giác ra được sự tồn tại của mình thì anh nhẹ nhàng lại gần cậu hắng giọng nói.

"Sao cậu lại ở đây." Tiêu Viễn An đang uống trà nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên thì giật mình sặc nước trà khiến cậu ho sặc sụa.

Cố Vương Khiêm thấy cậuho như vậy thì không biết nên làm gì chỉ rút một tờ khăn giấy rồi đưa cho cậu.

"Hôm qua anh không về, chắc sáng chưa ăn gì nên em có làm chút đồ ăn mang tới cho anh."

Cố Vương Khiêm nhìn hộp đồ ăn trên bàn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc lạ lùng mà anh không thể nào diễn tả.

Cố Vương Khiêm lạnh lùng phớt lờ câu nói của cậu, quay trở lại chỗ ngồi.

Tiêu Viễn An nhìn phản ứng của anh liền biết đồ ăn này cậu nên bỏ đi rồi.

"Cảm ơn cậu nhưng tôi đã ăn rồi, cậu có thể mang về ăn."

Dù đã biết trước kết quả nhưng khi nghe câu nói ấy thì cậu vẫn rất buồn, Tiêu Viễn An rầu rĩ bưng hộp đồ ăn không nói không rằng đứng dậy đi về.

Bây giờ nhìn anh cậu cũng không dám nhìn, nếu như còn nhìn thấy Cố Vương Khiêm thì cậu sẽ đau lòng đến rơi nước mắt quá.

Cố Vương Khiêm nhìn cậu buồn bã rời đi, anh cũng không còn cách nào khác thật sự anh không biết nên đối xử với cậu như thế nào, cũng không biết phải tiếp xúc với cậu ra sao.

Cố Vương Khiêm nghĩ tốt nhất vẫn là nên giữ khoảng cách như vậy, dù sao đây cũng chỉ là hợp tác làm ăn, không nên có cảm xúc dư thừa nào xuất hiện trong sự hợp tác này.

Tiêu Viễn An lủi thủi ôm hộp đồ ăn đi ra khỏi công ty, chị lễ tân nhìn thấy cậu vừa nãy vẫn còn hớn hở vậy mà lúc rời đi thì buồn bã, cô liền nghĩ đến việc cậu đi gặp Cố tổng và bị Cố tổng bắt nạt.

Thật không thể tin nổi sếp lại bắt nạt một cậu nhóc dễ thương như vậy.

Cậu buồn bã đi đến tiệm cà phê.

Vương Vũ Phong thấy cậu ỉu xìu ngồi một góc mà đau lòng.

Hắn liền lấy một ít bánh ngọt cùng ly nước ép đưa ra cho cậu, tiệm cũng vắng khách nên Vương Vũ Phong ngồi lại trò chuyện cùng cậu.

"An An này, hay mình tổ chức tiệc đi." Vương Vũ Phong nhìn Tiêu Viễn An buồn như vậy thì không chịu nổi.

Tiêu Viễn An nghe đề nghị của Vương Vũ Phong thì laya lại tinh thần, đúng rồi sao cậu lại buồn bã chỉ vì Cố Vương Khiêm từ chối đồ ăn của cậu chứ.

Kiếp trước Cố Vương Khiêm cũng có ăn đồ cậu nấu đâu, kiếp này cậu cũng chẳng hy vọng gì nữa.

"Tiệc ạ, vậy cũng được.

Mình làm ở nhà em đi, rộng rãi thoáng mát."

"Được, vậy chủ nhật tuần sau nhé.

Anh mong chờ được thưởng thức tay nghề của em lắm đó nha." Vương Vũ Phong thấy cậu có tinh thần hơn thì cảm thấy vui vẻ, trẻ con cũng thật dễ dỗ.

Tiêu Viễn An sau khi tạm biệt Vương Vũ Phong thì về nhà, bữa sáng mà cậu làm cho anh đều được Vương Vũ Phong ăn hết.

Cậu có chút vui vẻ, lâu rồi cậu và Vương Vũ Phong không tổ chức tiệc cùng nhau, Tiêu Viễn An có chút mong chờ lần tổ chức tiệc sắp tới này.

Cậu buồn bã đi đến tiệm cà phê.

Vương Vũ Phong thấy cậu ỉu xìu ngồi một góc mà đau lòng.

Hắn liền lấy một ít bánh ngọt cùng ly nước ép đưa ra cho cậu, tiệm cũng vắng khách nên Vương Vũ Phong ngồi lại trò chuyện cùng cậu.

"An An này, hay mình tổ chức tiệc đi." Vương Vũ Phong nhìn Tiêu Viễn An buồn như vậy thì không chịu nổi.

Tiêu Viễn An nghe đề nghị của Vương Vũ Phong thì laya lại tinh thần, đúng rồi sao cậu lại buồn bã chỉ vì Cố Vương Khiêm từ chối đồ ăn của cậu chứ.

Kiếp trước Cố Vương Khiêm cũng có ăn đồ cậu nấu đâu, kiếp này cậu cũng chẳng hy vọng gì nữa.

"Tiệc ạ, vậy cũng được.

Mình làm ở nhà em đi, rộng rãi thoáng mát."

"Được, vậy chủ nhật tuần sau nhé.

Anh mong chờ được thưởng thức tay nghề của em lắm đó nha." Vương Vũ Phong thấy cậu có tinh thần hơn thì cảm thấy vui vẻ, trẻ con cũng thật dễ dỗ.

Tiêu Viễn An sau khi tạm biệt Vương Vũ Phong thì về nhà, bữa sáng mà cậu làm cho anh đều được Vương Vũ Phong ăn hết.

Cậu có chút vui vẻ, lâu rồi cậu và Vương Vũ Phong không tổ chức tiệc cùng nhau, Tiêu Viễn An có chút mong chờ lần tổ chức tiệc sắp tới này..