Tiêu Viễn An cảm thấy bản thân đang trôi nổi trên không gian, mở mắt ra nhìn thấy xung quanh tối đen như mực.

Tiêu Viễn An cứ vậy mà trôi nổi, không biết cậu đang ở nơi nào, bản thân lại suy nghĩ sao mình ở trong cái không gian này.

A cậu nhớ ra rồi, hình như cậu bị tai nạn, cậu đây là chết rồi ư.

Suy nghĩ như thế làm Tiêu Viễn An cảm thấy sợ hãi, cậu chết rồi, không thể ngờ rằng cậu đã chết rồi.

Còn Cố Vương Khiêm thì sao, nghĩ tới Cố Vương Khiêm, cậu bất giác thấy lạnh lẽo.

Con người Cố Vương Khiêm lúc nào cũng lạnh lùng, không lúc nào là chú ý đến cậu, cậu làm mọi thứ để có được một cái nhìn của Cố Vương Khiêm thôi nhưng Cố Vương Khiêm ngay cả cái liếc mắt cũng không cho cậu một cái nào.

Tiêu Viễn An vô tình nhìn thấy Cố Vương Khiêm tại khu trung tâm tương mại trong thành phố.

Cố Vương Khiêm đứng trên sân khấu, ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm mang cảm giác lạnh lẽo đến cho người khác nhưng cũng khiến người khác yên tâm và tin tưởng hơn.

Cố Vương Khiêm đứng đó, trước hàng trăm người, tỏa ra hào quang rực rỡ khiến Tiêu Viễn An như bị mê hoặc.

Sự đẹp trai của Cố Vương Khiêm từ đó đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu, cậu muốn có được người đó muốn có được Cố Vương Khiêm ở nơi trên cao kia.

Cậu bắt ba mình phải cho mình kết hôn với Cố Vương Khiêm.

Tiêu Viễn An nhớ lại trước đây, sự xấu hổ bao trùm cả con người cậu khiến cậu không thể không nghi ngờ tại sao lúc đó mình lại àm những việc trẻ con đến vậy.

Cũng đã là người trưởng thành, sao lại làm ra loại chuyện khiến người ta tức đến thế được.

Mà điều khiến cậu không ngờ rằng Cố Vương Khiêm lại đồng ý cùng cậu kết hôn.

Cậu vui lắm, trước ngày cưới cậu vui đến độ không thể nào chợp mắt được.

Người mà cậu hằng ao ước giờ đây đang đứng trước mặt cậu, Cố Vương Khiêm đẹp trai gần trong gang tấc, cậu không thêt kiềm chế được sự kích động trong lòng, nở nụ cười tươi sáng với anh.

Cậu cũng thấy được trong mắt Cố Vương Khiêm là sự lạnh lùng, không để cậu vô tầm mắt.

Nhưng không sao, rồi một ngày cậu sẽ làm cho ánh mắt ấy phải nhìn cậu một lần và mãi mãi.

Tiêu Viễn An bỗng bật cười, cậu lúc đó cũng thật ngây ngơ.

Sao lại nghĩ được rằng mình sẽ làm Cố Vương Khiêm rung động chứ.

Thật nực cười, cậu cười đến nỗi hai bả vai cũng run lên, cười đến nỗi nước mắt cũng trào ra.

Cậu rất đau lòng, dù biết rằng Cố Vương Khiêm không thích cậu, cũng không cần cậu nhưng cậu vẫn cố chấp tìm người ta, là cậu sai.

Tất cả đều do cậu, nếu có cơ hồi lần nữa, cậu sẽ từ bỏ anh, sẽ không quấy rối đến anh nữa.

Tiêu Viễn An khóc đến xót xa, nhắm mắt lại chấp nhận bản thân đã chết cũng là sự kết thúc tốt đẹp cho cậu và Cố Vương Khiêm.

Lần thứ hai mở mắt, Tiêu Viễn An nhìn thấy trần nhà quen thuộc.

Đây là phòng mình mà, Tiêu Viễn An ngỡ ngàng bật dậy nhìn xung quanh, là căn phòng của cậu.

Cậu hốt hoảng cầm điên thoại trên tủ đầu giường lên mở lịch ra xem, là năm cậu hai mươi tuổi.

Không thể nào, Tiêu Viễn An cậu sao lại trở về năm hai mươi tuổi rồi, lẽ nào là trùng sính sao.

Tiêu Viễn An bất giác rời khỏi giường đi đến tủ đồ, mở cửa tủ ra trước mắt cậu là bộ vest màu trắng, được may một cách tỉ mỉ và tinh tế.

Tiêu Viễn An liền nhớ đến ngày cưới của mình, là vào cuối tháng sáu mà lúc nãy cậu xem lịch hôm nay đã là ngày 29 tháng sáu rồi.

Vậy là ngày mai ư, làm sau bây giờ.

Tiêu Viễn An có chút ngốc đứng ở cửa tủ, sao lại thành ra như vậy, không phải cậu đã chết rồi sao, sao lại trùng sinh trước thời khắc như vậy chứ, ông trời thật biết trêu ghẹo lòng người.

Bây giờ cậu đi ly hôn với người ta thì có còn kịp không.

Nghĩ là làm liền, Tiêu Viễn An quen cửa quen nẻo chạy đến công ty của Cố Vương Khiêm gặp mặt nói rõ.

Cố Vương Khiêm đang làm việc nhận được thông báo từ lễ tân có ngườii tên Tiêu Viễn An tìm thì cảm thấy rất bất ngờ, anh cũng không từ chối mà bảo thư kí xuống đón cậu lên phòng mình.

Tiêu Viễn An sau khi được đưa vào phòng làm việc của Cố Vương Khiêm liền nhìn thấy Cố Vương Khiêm đẹp trai mà cậu thích đang làm việc một cách nghiêm túc thì cậu chỉ dám thở nhẹ đi khẽ đến ghế sô pha trong phòng ngồi nhìn Cố Vương Khiêm đnag phê duyệt văn kiện.

Cố Vương Khiêm thấy người đến cũng không dừng lại, tiếp tục chuyên tâm làm việc như cũ, đến khi kí hết văn kiện rồi anh mới đứng dậy ngồi đối diện cậu.

Là con một của nhà Tiêu gia, sự chăm sóc chu đáo của người nhà dành cho Tiêu Viễn An rất đặc biệt, Cố Vương Khiêm có thể dùng mắt thường nhìn thấy thiếu niên mới tới ngưỡng hai mươi kia tràn đầy sức sống, làn da trắng sáng cùng đôi mắt to tròn, trên người cậu chắc sẽ không có một vết sẹo nào.

Ngược lại, Cố Vương Khiêm anh lại là con người khác, thân anh tràn đầy những vết sẹo do công việc để lại.

Cố Vương Khiêm rũ mắt, một lúc sau mới ngước mắt lên nhìn Tiêu Viễn An một lần nữa.

Tiêu Viễn An thích anh là thật, thậm chí còn thích rất nhiều là đằng khác.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng của anh dành cho cậu, cậu có cảm giác đau lòng khó nói.

Tiêu Viễn An quyết tâm rồi, cậu sẽ buông tha cho người mà cậu yêu nhất, cho người đó sự tự do.

"Ừm, xin lỗi anh nhưng tôi muốn đến đây để nói với anh là chúng ta ly hôn đi."

Cố Vương Khiêm ngạc nhiên nhìn Tiêu Viễn An, nhìn thấy ánh mắt yêu thích của Tiêu Viễn An đối với mình lại càng khiến anh hoài nghi lời cậu đang nói.

Tiêu Viễn An thấy Cố Vương Khiêm cứ mãi im lặng, tưởng rằng anh không nghe rõ nên lặp lại lần nữa.

"Chúng ta ly hôn đi, mặc dù ngày mai là đám cưới nhưng mà chúng ta đã đăng kí kết hôn trước rồi không phải sao, chỉ cần bỏ đi là được."

"Tại sao lại muốn ly hôn?"

"A, là bởi vì nghĩ thông suốt rồi, tôi cứ như đứa trẻ vậy, mang lại nhiều phiền phức cho anh, thật xin lỗi." Tiêu Viễn An xoắn xuýt không biết phải giải thích như thế nào, chẳng lẽ bay giờ nói rằng cậu trùng sinh nên biết trước tương lai, muốn ly hôn trước cho đỡ rắc rối.

Có trời mới tin lời cậu nói.

Cố Vương Khiêm an tĩnh nhìn Tiêu Viễn An hết xoắn xuýt lại mơ màng suy nghĩ cảm thấy Tiêu Viễn An có chút ngốc.

Ngày mai cả hai sẽ kết hôn, sau có thể nói một câu ly hôn là ly hôn ngay được.

"Tôi và Tiêu tổng cùng ký một hợp đồng, tôi và cậu sẽ kết hôn trong vòng hai năm.

Sau hai năm, tôi có được thứ tôi muốn, mà cậu cũng đã chơi đủ rồi thì đường ai nấy đi."

Cố Vương Khiêm bất ngờ nói ra sự thật đằng sau cái đám cưới của cậu và anh làm cậu sốc đến độ ngồi ngây ngốc tại chỗ.

Là hợp đồng sao, vậy hóa ra năm đó vì cái gì mà anh lại đồng ý cùng cậu kết hôn, chỉ là tài nguyên và lợi ích mà Cố Vương Khiêm muốn sao.

Tiêu Viễn An nghĩ đến đó liền cảm thấy tức giận.

"Tôi muốn hủy hợp đồng này, tôi đã nói rồi là do tôi bốc đồng nên mới muốn cưới anh.

Bây giờ nghĩ thông suốt rồi, tôi nên dừng cái sự bốc đồng của mình lại."

Cố Vương Khiêm lại không ngờ cậu dường như đang tức giận, không phải chính cậu là người đề ra cái hợp đồng đó với Tiêu Trừng sao.

Cố Vương Khiêm nhìn biểu cảm của Tiêu Viễn An liền vỡ lẽ háo ra bấy lâu nay cậu thật sự không biết gì.

"Không thể."

"Tại sao không thể?"

"Hợp đồng đã kí, phải hoàn thành thì mới hủy bỏ được.

Nếu không, Tiêu tổng sẽ không để tôi sống trong cái xã hội này nữa đâu."

Tiêu Viễn An rất muốn hủy bỏ hợp đồng với Cố Vương Khiêm nhưng khi nghe anh nói vậy thì có chút đau lòng cho anh.

Vì bị ép buộc mà phỉa chấp thuận làm theo, nhưng mà cậu không muốn nhìn thấy anh chật vật như vậy.

Cậu vẫn còn thích anh lắm nhé.

"Vậy..

Bây giờ phải làm sao?"

"Kết hôn."

"Phải kết hôn sao?"

"Phải."

Cố Vương Khiêm nhìn Tiêu Viễn An từ đau buồn chuyển sang yêu thích đầy mắt đến chua xót ngập tràn khiến tâm tình anh cũng có chút thay đổi.

Tiêu Viễn An này là lại làm sao đây, sao lại đòi ly hôn rồi, nhất quyết đòi ly hôn là sao chứ.

Cố Vương Khiêm không thể hiểu nổi con người đang ngồi ngay trước mắt mình suy nghĩ những gì, chỉ đành trả lời mọi thứ cho cậu biết.

Cậu vậy mà ly hôn không thành công, thất thần đi ra khỏi công ty của Cố Vương Khiêm, thất thần quay về nhà đi lên phòng.

Nằm trên giường, Tiêu Viễn An nhớ đến mọi thứ ở kiếp trước, cậu rất vụng về, còn ngang bướng, lịa có chút tự kiêu do sự chiều chuộng của cha mẹ mà thành.

Toàn là những khuyết điểm khiến người khác không thể yêu thích nổi, kiếp này được sống lại coi như bắt đầu lại từ đầu, cố gắng hoàn thiện hơn cũng cho người khác nhìn mình bằng con mắt khác.

Nghĩ đến đây Tiêu Viễn An mới nhớ ra một vấn đề, đúng rồi, kiếp trước cậu thi trượt đại học nên vào một trường dạy nấu ăn.

Thật tệ hại mà, Tiêu Viễn An lại càng thêm buồn rầu, sao cậu lại học dở như vậy chứ, quá là xấu hổ.

Cố Vương Khiêm chắc cũng đã biết hết rồi chứ, xấu hổ quá đi vậy mà lại để cho người mình thích nhìn thấy hết những khuyết điểm của mình, cậu cũng tự thầm thán phục bản thân.

Không nghĩ nữa, ngày mai sẽ là ngày cưới của cậu và Cố Vương Khiêm, dù gì cũng đã diễn ra một lần nhưng cậu vẫn cảm thấy hồi hộp và lo sợ khiến cậu không tài nào ngủ được..