"Từ Tuyết, em... "

Ôn Noãn dường như không nghe thấy lời Trình Tranh nói nữa, ánh mắt cô trở nên đục ngầu, từ lòng bàn tay cô, một cỗ lực màu đen dần xuất hiện. Chúng chạy vòng quanh người cô rồi nhanh như chớp lao vào người hắn. Cả cơ thể Trình Tranh bị nhấc bổng lên, hắn chưa kịp định thần để nhìn xem chuyện gì đang xảy ra thì hắn lần nữa bị quăng mạnh vào tường.

"Aaaa "

Xương cốt trên lưng Trình Tranh như bị bóp nát, hắn gục đầu xuống sàn, cả người đau đến chết lặng.

"Trình Tranh, anh phải chết! "

Ôn Noãn gằn giọng nhìn hắn, bàn tay cô hơi xoay xoay, cả cơ thể Trình Tranh lần nữa bị kéo lên, hai chân hắn lửng lơ giữa không trung, nguồn ánh sáng màu đen túm chặt lấy hắn rồi lôi xềnh xệch người hắn lại giường bệnh của Ôn Noãn.

"Trình Tranh, tôi sẽ không tha thứ cho anh."

Cánh tay thon dài của cô bóp chặt lấy cổ Trình Tranh, hắn có cảm giác xương ở cổ của mình đang bị gãy rụng.

"Từ Tuyết, khụ... khụ... buông tôi ra. "

Trình Tranh ra sức vùng vẫy kháng cự, hắn liên tục bắt lấy tay của Ôn Noãn để kéo cô ra khỏi người mình, hai bàn chân không chạm đất cố gắng quẩy đạp. Hắn ra sức há to miệng để hít thở nhưng tất cả đều vô dụng. Phổi của hắn dần cạn khí, đầu óc trở nên mơ hồ, cổ họng tắc nghẽn đầy đau đớn, mắt Trình Tranh trừng to nhìn cô, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn và sợ hãi.

"Giết hắn đi, giết hắn đi. "

Đầu Ôn Noãn bỗng trở nên đau nhói, một giọng nói rất lạ cứ vang vọng bên tai Ôn Noãn không ngừng nghỉ, lông mày Ôn Noãn nhăn lại, mi mắt cụp xuống, tay cô cũng nhanh chóng buông Trình Tranh đang thoi thóp xuống đất. Cỗ lực màu đen dần tiêu biến, sợi dây chuyền màu lục của Ôn Noãn cũng không còn phát sáng nữa, cả người Ôn Noãn như bị hút cạn sức lực, cô cuộn tròn người lại, hai tay ôm chặt lấy đầu mình.

"Không, không... Đau quá, đừng... đừng giết!"

Trình Tranh nằm bệch xuống sàn, hắn giống như một con cá mắc cạn gần bị ánh mặt trời nướng chết lại may mắn được thả về sông, cả người hắn ra sức ho sặc sụa rồi lại há miệng hít thở liên hồi, khóe mắt Trình Thanh cay cay. Hắn hơi xoa xoa cổ họng đau rát của mình, ánh mắt vô thức hướng về phía Ôn Noãn đang ngồi trên giường. Cả người cô đang run rẩy như một con thú nhỏ bị thương, nhưng tại sao lúc nãy cô lại đáng sợ đến như vậy, suýt nữa cô ấy đã giết chết hắn rồi. Lòng Trình Tranh chợt lóe lên tia kinh hãi. Hắn run run tay chỉ về phía Ôn Noãn, chất vấn.

"Cô, cô là ai? "

#còn