Thi Vực nhẹ nhàng đặt Ôn Noãn xuống giường hắn dùng tay mình chạm vào vết thương trên người Ôn Noãn, mỗi nơi hắn chạm qua không đến vài giây đều biến mất không dấu vết. Sau khi chữa trị cho Ôn Noãn xong hắn cẩn thận đắp lại chăn cho cô, ánh mắt lướt qua Trình Tranh đang ngất xỉu ở góc phòng, hơi hừ nhẹ. Thi Vực gọi.

" Bạch Ngưu, ngươi mau ra đây. "

Thi Vực hơi phất tay, một luồng ánh sáng trắng chui vào sợi dây chuyền trên cổ Ôn Noãn. Ngay lập tức sinh vật kì lạ trong sợi dây bị luồng sáng đánh bay ra ngoài, trên đầu sinh vật này mọc ra hai cái sừng dài ngoằn, hai con mắt sáng trưng, cả người nó được bao phủ bởi một lớp lông đen tuyền, cái đuôi phía sau hơi ngoe ngẩy. Thi Vực nhìn con vật này, ánh mắt lóe lên tia hiểu rõ.

" Thì ra ngươi đã bị hắc hóa."

Con vật tên Bạch Ngưu hơi cáu kỉnh nói.

" Ta cũng chỉ hắc hóa khi tìm được chấp niệm đen tối của con người mà thôi."

" Nhưng không vì thế mà ngươi có quyền điều khiển Ôn Noãn. Ta giao cô ấy cho ngươi là để ngươi bảo vệ cô ấy, không phải để ngươi làm hại cô ấy."

Giọng nói của Thi Vực trầm xuống, hắn trừng mắt nhìn Bạch Ngưu đã bị hắc hóa. Tay hắn nhanh như chớp bóp lấy cổ Bạch Ngưu, hung ác nói.

" Ngươi đã khiến cô ấy bị thương thì đừng mong được sống tiếp."

Lực đạo trên tay Thi Vực càng ngày càng mạnh, Bạch Ngưu có cảm giác cổ mình sắp bị bóp đứt, nhưng nó vẫn không sợ chết mà chống lại Thi Vực.

" Đã là con người thì không thể nào không mang tạp niệm trong lòng. Ta chẳng qua chỉ là giúp cô ta một tay, giải quyết luôn tên khốn đó mà thôi. Hơn nữa, ngươi chẳng phải ngứa mắt hắn ta lâu rồi hay sao? "

Thi Vực nghiến răng, hắn ra sức tăng lực tay, lạnh giọng.

" Chuyện của ta không cần ngươi quản. Trình Tranh không đáng để Ôn Noãn ra tay, làm như vậy chỉ khiến tay cô ấy dơ bẩn mà thôi. "

Ánh mắt Thi Vực lướt qua chiếc sừng dài của Bạch Ngưu khiến Bạch Ngưu hoảng loạn. Bạch Ngưu nhìn bàn tay của Thi Vực đang bắt lấy sừng mình, liên tục la hét.

" Thi Vực, ngươi đừng quên ta là người dưới trướng của Thi Thẩm đại nhân. Nếu ngươi giết ta, chức vị của ngươi sẽ bị giảm 3 cấp. "

Thi Vực nhìn Bạch Ngưu, cười lạnh.

" Thế thì sao. Cho dù ta có mất thêm mấy cấp quan hay mấy trăm năm tuổi thọ thì cũng không để ngươi hại cô ấy thêm lần nào nữa. "

#còn.

______

Chương này hơi ngắn, mong mn thông cảm:3