Em Không Phải Ma Cà Rồng?

Chương 8: Nguyễn Thùy Dương, cô đừng nhảy xuống mà.

Sau khi trở về kí túc xá, không khí im lặng như nuốt chửng lấy căn phòng.

Triệu Mẫn đi cùng cô, cô ấy biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Suốt dọc đường cô ấy không ngừng tìm lấy những lời an ủi, muốn cho cô bớt buồn đi. Nhưng Nguyễn Thùy Dương chỉ nhìn cô ấy bằng ánh mắt cảm kích, cô nói.

“Mình không sao.”

Không sao mới lạ đó, tưởng cô ấy là trẻ con sao, nếu lời này mà khiến cô ấy tin, đầu óc cô ấy sẽ toàn là bã đậu. Không biết vì sao, sau khi nói chuyện với hắn xong, cô ấy thấy Nguyễn Thùy Dương thật sự thu mình hơn trước, cô tựa như một con nhím, lúc trước là nhím con chưa có sức phản kháng, bây giờ lại như loài nhím trưởng thành, cả người đầy gai nhọn, luôn ở tư thế phòng vệ, đề phòng thế giới bên ngoài, chỉ cần có một chút hành động nhỏ, những gai nhọn đó sẽ lập tức bắn về phía bạn. Cảm giác như cô đang co lại, nhỏ bé hơn, bao chặt mình lại chỉ vì không muốn bị tổn thương.

Thật ra những lời hai người nói, Triệu Mẫn đều nghe rõ. Cô ấy đứng đó không xa, hai người này chỉ tránh đám người đằng kia, không đi xa cô ấy lắm, những lời nói đó cứ thuận lợi lọt vào tai cô ấy.

Lúc nghe Nguyễn Minh Khôi nói, cô ấy thật sự muốn chạy lên và đánh cho hắn một cái, sao lại nói những lời tổn thương người khác như vậy chứ. Nhưng cô ấy đã không đến, vì cô ấy biết, chuyện như vậy cô ấy không có quyền xen vào, là việc của hai người họ, cô ấy để cho Nguyễn Thùy Dương tự giải quyết. Nhưng sự kiêu ngạo, hống hách, của hắn thật quá đáng ghét, làm cho cô ấy không khỏi tức giận, con người như vậy làm sao có thể có người thích được thế. Được thiên sứ Dương kết bạn, đó đã là may mắn ba đời của hắn, hắn ta lại không biết liêm sỉ, còn yêu cầu cô tránh xa hắn ra, phi, Triệu Mẫn nhổ, tránh thì tránh, ai sợ ai, sau này hắn có lại quỳ gối cầu xin được kết bạn với cô, bà đây cũng ứ có cho nhé.

Triệu Mẫn thật sự tức giận dùm cô.

Cô ấy cảm thấy Nguyễn Thùy Dương là một cô gái đáng yêu, dễ khiến người khác yêu thích, cô ấy không hiểu tại sao Nguyễn Minh Khôi lại cư xử như vậy.

“Dương à, trên đời này còn nhiều người tốt hơn anh ta, chúng ta không thèm kết bạn với anh ta nữa. Chúng ta đi kết bạn với người khác tốt hơn được không?” Triệu Mẫn mím môi, an ủi cô.

Nguyễn Thùy Dương nhìn cô ấy, cong môi nở nụ cười: “Được, chúng ta không thèm kết bạn với anh ấy nữa.”

Nhận được sự đồng ý của cô, Triệu Mẫn cũng không vui nổi. Cô ấy cảm giác như chính mình mới là người đang được an ủi vậy, không biết là ai đang buồn bã đấy. Ngạc nhiên là cô ấy không thấy giọt nước mắt nào của cô cả, khuôn mặt cô khô thoáng, trên môi còn nở nụ cười. Nhưng nụ cười đó mới là điều khiến Triệu Mẫn phiền não, thà rằng cô cứ khóc, cứ mắng hắn ta, cô ấy còn nhẹ lòng một chút, đằng này cô cứ im lặng, mỉm cười bảo mình không sao. Triệu Mẫn thật sự, thật sự rất phiền lòng.

Lúc trước cô ấy hỏi, cô đã bảo rằng cô không thích Nguyễn Minh Khôi. Cô xem hắn như ánh nắng, soi sáng cuộc đời của cô, cô nói hắn rất ấm áp, cô muốn sưởi ấm. Mặc dù cô ấy không hiểu lối suy nghĩ của cô cho lắm, nhưng mà ánh nắng kia đã từ chối soi sáng cuộc đời cô rồi, như vậy cô phải làm sao đây, hơn nữa tại sao bây cô ấy lại có cảm giác Nguyễn Thùy Dương đi tỏ tình thất bại vậy nè.

A, thật phiền quá đi mất.

Nguyễn Minh Khôi, tôi nguyền rủa anh!!!

Phạm Huệ Trân, Trần Thu Thủy, Triệu Mẫn, cả ba tụ họp lại một chỗ, giọng nói ai nấy cũng đè thấp xuống.

Sau khi Triệu Mẫn kể lại câu chuyện, cả ba đang tìm cách ứng phó: “Phải làm sao đây, mình cứ cảm thấy Dương nó chán đời thế nào ấy.”

Trần Thu Thủy vỗ vỗ trán: “Mình cũng không biết.”

Phạm Huệ Trân nhớ đến sự việc mình vừa biết ban nãy, mấp máy môi, trong lòng đắng đo, cuối cùng nhắm mắt lại, sau khi mở ra ánh mắt đầy kiên định, cô ấy nhỏ giọng nói: “Thật ra, lúc nãy bạn mình có nói, nó quen biết một người ở trường cũ của Dương, bạn mình bảo nguyên nhân Dương chuyển tới đây không đơn giản đâu.”

Triệu Mẫn, cùng Trần Thu Thủy gấp gáp: “Nguyên nhân là gì vậy?”

Phạm Huệ Trân thở dài: “Dương muốn tự sát, nó đã đứng trên sân thượng rồi, chỉ là không có nhảy xuống.”

Cả hai đều bất ngờ: “Thật sao???”

Nhận được cái gật đầu của Phạm Huệ Trân, cả ba liền lâm vào trầm mặc.

Thật không thể tin nỗi, Nguyễn Thùy Dương muốn tự sát.

Triệu Mẫn hỏi: “Tại sao lại muốn tự sát?” Đúng vậy, muốn tự sát cũng phải có nhiều lí do chứ, về gia đình, về áp lực học tập, hay cái gì đó.

Phạm Huệ Trân nghiêm trọng: “Bị bạo lực học đường. Dương ở trường cũ bị tẩy chay, bị gọi là quái vật, bị ném đồ, bị kêu cút khỏi trường, hầu như ở trường cũ không ai muốn chơi với Dương cả.”

Trần Thu Thủy kinh ngạc: “Gì chứ, tại sao lại tẩy chay Dương?”

“Nghe nói vì da Dương quá trắng, Dương lại lập dị, ít nói, học sinh ở đó cảm thấy dễ bị bắt nạt, có gì khó chịu cứ trút vào người Dương, các cậu cũng biết, con người luôn theo đám đông mà, học sinh khác thấy Dương bị bắt nạt, cũng không tìm hiểu nguyên do làm gì, cứ gia nhập mà bắt nạt Dương thôi, nhưng Dương nó không nói gì cả, cũng không chống trả, bọn họ nói ánh mắt của Dương rất đáng sợ như muốn giết bọn họ, chỉ là nó không chống trả, nên cũng không ai dừng lại. Rồi đến một ngày, Dương biến mất, không đến lớp học, mọi người tìm thấy nó ở trên sân thượng, bọn họ nói lúc đó nó như sắp được giải thoát, cuối cùng nó lại từ bỏ. Sau đó cũng không ai dám chọc nó nữa, sợ nó lại tự sát một lần nữa bị liên lụy đến mình, rồi Dương chuyển trường.”

Nghe được những lời Phạm Huệ Trân nói, bọn họ như lâm vào mê cung không tìm thấy lối thoái, bọn họ không thể tưởng tượng nói tình cảnh của cô ở trường cũ lại như vậy, mặc dù lúc đầu cô có chút ít nói, nhưng rất đáng yêu, làn da tuy trắng nhưng phù hợp với ngũ quan, bọn họ không thấy có gì quái dị cả, bọn họ còn gọi cô là thiên sứ, cảm thấy cô không hợp với thế giới tối đen này, cô như thiên sứ trên trời không nhiễm bụi trần, sau những việc đã xảy ra, cô lại có thể mạnh mẽ như vậy, bọn họ thật sự không thể tin được.

Bảo sao lúc trước khi Trần Thu Thủy nói.

“Dương này, da cậu có phải quá trắng không?”

Ánh mắt Nguyễn Thùy Dương nhìn bọn họ lại kì lạ đến vậy, lạnh nhạt đến đáng sợ, cả người như bao bởi một tầng băng, lạnh lẽo, khó gần, lúc đấy bọn họ không hề có ý định phê phán giễu cợt gì cô cả, chỉ cảm thấy ngưỡng mộ làn da trắng của cô, cảm thấy cô có bí quyết, muốn cô chia sẽ một chút. Nhưng cô lại không nói gì, cô im lặng, bọn họ cũng không ép buộc rồi bọn họ cũng quên mất đi sự việc đó, nay nghĩ lại thì ra là có nguyên nhân cả. Vậy chẳng phải trong lúc vô tình bọn họ đã chạm phải vết thương lòng của cô sao. A, bọn họ thật vô ý mà.

“Đúng là khốn thật chứ, da trắng thì có vấn đề gì?”

“Nỗi ghen tị, hóng hớt của của con người thật khiến người ta chán ghét.”

Cùng lúc cả ba người đưa mắt liếc nhìn về cái giường trong góc, cảm giác u tối bủa vây lấy không gian, khi cả ba giường còn lại đều sáng đèn, cái giường cuối cùng trông thật cô đơn, u ám.

Nguyễn Thùy Dương nằm trên giường, hai tay đan vào nhau đặt lên trên bụng, chân thon duỗi thẳng, ngang ngực có đắp một chiếc chăn mỏng, hai mắt mở to, dường như không thể đi vào giấc ngủ.

Những câu nói lúc buổi chiều như thần chú, từng chút từng chút thâm nhập vào lòng cô, quấy nhiễu giấc ngủ của cô, mặc dù cô rất không muốn nghĩ tới nữa, nhưng nó vẫn cứ đeo bám không sao quên được.

Trần nhà màu trắng trơn, đơn thuần tinh khiết, bóng đèn tròn tỏa ra ánh sáng sáng trưng, chiếu thẳng vào mắt, chói lóa.

“Dương à, cậu ngủ chưa?” Huệ Trân lí nhí hỏi, dường như đang thăm dò.

“Vẫn chưa.”

Nguyễn Thùy Dương nằm thẳng người trên giường, hai mắt vẫn mở to, đầy tỉnh táo.

Triệu Mẫn: “Chúng ta tâm sự một chút được không?”

Là một câu hỏi, nhưng chưa đợi cô trả lời, ba cô gái đã nhanh chóng chạy ùa đến giường cô, Triệu Mẫn nhanh nhẹn ngồi ở góc giường, bỏ lại Phạm Huệ Trân cùng Trần Thu Thủy bĩu môi kéo ghế lại ngồi.

Thu Thủy: “Thật ra không có gì phải buồn cả, cậu có tụi mình mà.”

Huệ Trân: “Đúng đó, tớ nhớ năm cấp 3 của tớ, có lần lấy hết dũng khí tỏ tình anh chàng kia, lúc đó tớ đúng là mắt chó, nhắm mắt mở mắt đều thấy anh ta đẹp, đâm đầu tỏ tình, kết quả bị từ chối. Bổn cô nương xinh đẹp thanh tú, anh ta là cái thá gì dám từ chối tớ chứ. Cay thế chứ lị.”

Triệu Mẫn: “Mình cũng thấy chuyện này rất bình thường, tuy mình… chưa từng yêu đương, nhưng mà mình thấy anh ta từ chối cậu, anh ta sẽ phải hối hận thôi.”

Huệ Trân: “Đúng rồi, tình cảm thiếu nữ chỉ là nhất thời thôi, chúng ta sẽ vượt qua hết, nhé, lúc đó mình cũng cảm thấy anh ta nhất định là tình yêu đích thực của đời mình, bạch mã hoàng tử của mình, kết quả chưa tới ba ngày mình đã chán muốn chết rồi. Vì vậy cậu thật sự đừng nghĩ quẩn—ây da…”

Phạm Huệ Trân còn chưa nói xong đã bị Trần Thu Thủy đánh cho một cái, Triệu Mẫn lườm lườm, Huệ Trân phát hiện mình nói lỡ lời, áy náy ngậm chặt miệng, Trần Thu Thủy vội vàng tiếp lời dời đi chủ đề.

“Đúng rồi đó, trai trên đời này thiếu gì chứ, cậu không nên vì một cây cỏ dại mà bỏ lỡ cả một vườn hoa.”

Nguyễn Thùy Dương không biết từ lúc nào đã ngồi dậy, chăm chú nhìn cả ba người, trong lòng có chút ấm áp, thì ra đây là tình bạn, cô biết bọn họ muốn an ủi cô, muốn cô không cảm thấy buồn.

Cô phì cười: “Mấy cậu nghĩ cái gì vậy? Gì mà từ chối tình cảm cơ chứ? Mình đã nói rồi, mình cảm thấy anh ấy rất ấm áp, mình thật sự muốn làm bạn cùng anh ấy.”

Triệu Mẫn: “Cậu nói sao thì cứ vậy đi, ôi trời, tình bạn với tình yêu thì có gì cơ chứ dù sao cũng bị từ chối rồi…”

…Triệu Mẫn phát hiện mình nói lỡ.

Không khí rơi vào trầm mặc.

Triệu Mẫn: “Ôi mẹ ơi, cái miệng thúi của mình, không phải đâu, Dương à, thật ra chuyện cậu bị từ chối rất bình thường, cái chuyện từ chối này ấy hả…”

Trong lúc Triệu Mẫn đang vắt óc suy nghĩ muốn cứu vãng tình hình, thì Thu Thủy và Huệ Trân muốn giết người diệt khẩu ngay lập tức.

Cô đùa: “Mẫn à, cậu đang an ủi tớ hay là xát muối vào trái tim tớ vậy?”

Vì sao mở miệng cũng là từ chối, khép miệng cũng là từ chối vậy…

Cuộc trò chuyện giữa các cô gái kéo dài thật dài, tám chuyện trên trời dưới đất, chủ yếu là kể chuyện về những nam sinh cặn bã, rồi cuộc đời này tươi đẹp biết bao, nói chung kết quả của bọn họ muốn vẫn là giúp cô nghĩ thông suốt hơn. Quyết định của bọn họ là sẽ đối xử với cô tốt hơn trước gấp trăm nghìn lần, bù đắp cho cô khoảng thời gian tuyệt vọng đó. Vậy, cứ bắt đầu việc đó từ ngày mai đi.

Trời sáng rồi.

Một đêm tối đen tuyệt vọng đã qua, ngày hôm nay lại là một ngày mới.

Ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống mặt đất, cả thế giới phủ lên một màu vàng tươi, đầy mới mẻ.

Triệu Mẫn, Trần Thu Thủy, Phạm Huệ Trân, cả ba ngồi chỉnh chu trong lớp, đang đấu mắt với nhau.

Vì sao chỉ có ba người cơ á? Thì đó là vì…

“Các cậu đi trước đi, mình quên chút đồ, quay lại lấy đã.”

“Để bọn mình đi cùng cậu.”

“Không sao đâu, mình sẽ nhanh chóng đến, các cậu cứ yên tâm đi trước đi.”

Dưới ánh nắng mặt trời, Nguyễn Thùy Dương nở nụ cười, ánh nắng như tiếp thêm hiệu ứng, làm cho nụ cười của cô rực rỡ hơn, hai mắt cô khép lại, khóe miệng cong lên một chút, nụ cười nhẹ nhàng, rực rỡ, nhưng bọn họ cảm thấy vẫn thiếu, rất trống rỗng, thiếu một thứ cảm xúc nào đó mà không nói ra được.

Nụ cười đó như ngăn cách bọn họ lại, làm cho bọn họ không chạm đến được thế giới của cô.

“Được rồi, bọn mình đi trước nhé, cậu phải mau đến đó.”

“Được, mình biết rồi.”

Cô đã nói như vậy, sự thật là cô không đến. Tận khi thầy vào tiết, cô cũng không đến, làm cho bọn họ nhớ đến sự việc xảy ra ở trường cũ của cô.

“Rồi đến một ngày, Dương biến mất, không đến lớp học, mọi người tìm thấy nó ở trên sân thượng, bọn họ nói lúc đó nó như sắp được giải thoát...”

Câu nói của Phạm Huệ Trân tối qua như một lời nguyền, lặp đi lặp lại trong đầu bọn họ, ám ảnh đến đáng sợ, làm cho lòng bọn họ nóng lên, nóng như lửa đốt.

Hôm nay Nguyễn Minh Khôi không có tiết học, hắn ngồi ở chỗ cũ cùng Gia Minh và Hoàng Ân, trong đầu hắn vẫn nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua, hắn biết mình đã quá đáng, nhớ đến khuôn mặt ảm đạm của cô, hắn cảm giác như mình đã làm sai chuyện gì đó. Hối hận dằn vặt trong lòng khiến hắn khó chịu, hôm qua cô gái kia không khóc, không làm gì phiền phức, chỉ cám ơn hắn, chỉ xin lỗi hắn, còn chưa để hắn phản ứng, cô đã đi rồi.

Hắn có đuổi theo, nhưng thấy bạn cô đã đi cùng cô.

Hắn buồn chán cắn răng, hắn không biết mình đuổi theo để làm gì nữa.

Cô ta không làm phiền đến cuộc sống của mình nữa thì càng tốt, không có gì cắn rứt cả. Đúng vậy, không có gì cắn rứt cả, việc mình làm là đúng, cuộc sống mình sẽ được yên ổn trở lại.

A, thật phiền phức!

Hoàng Ân đánh giá Nguyễn Minh Khôi hồi lâu, chỉ thấy hắn vò đầu bứt tóc không thấy hắn nhìn lại mình, bèn thấy kì lạ: “Sao thế anh Khôi?”

Nguyễn Minh Khôi được gọi hồn thì giật mình, lạnh nhạt mở miệng: “Không sao.”

Hoàng Ân không tinh tế lắm lại nhắc đến chuyện ngày hôm qua: “Anh Khôi, em cảm thấy em gái nhỏ kia nhất định là thích anh, kết bạn gì gì đó chỉ là cái cớ thôi.”

Nguyễn Minh Khôi càng cảm thấy phiền hơn nữa, hôm qua hắn có chút rối rắm mới kể cho bọn này nghe, muốn tìm cách giải quyết, rốt cuộc cũng không tìm được cách gì.

Gia Minh đang đọc tin nhắn trong điện thoại bỗng nhiên ngẩn ra, nhìn hắn trợn to mắt, không để hắn trả lời lại Hoàng Ân, liền xen vào mấp máy môi: “…Anh Khôi, hôm qua anh nói em gái nhỏ kia tên là gì?”

Hắn đáp: “Là Nguyễn Thùy Dương.”

Gia Minh không chắc chắn lắm, lại hỏi: “Vậy có phải cô ta mới chuyển đến trường mình không?”

Hắn ngẫm lại, hơi lắc đầu: “Không rõ lắm, chắc là vậy, trước đây chưa từng gặp.”

Hoàng Ân: “Sao vậy? Minh, không lẽ mày có hứng thú với …”

Không để Hoàng Ân nói hết câu, Gia Minh đã phản ứng mạnh mẽ dữ dội, đứng phắt dậy, vỗ đùi, chìa màn hình điện thoại ra phía trước mặt hắn: “Chắc là vậy rồi! Bạn em học ở trường cũ em gái đó, cậu ta nói ở trường cũ em gái nhỏ bị tẩy chay, không ai muốn chơi với em ấy, sau đó em ấy đã lên sân thượng tự sát đó!”

Cmn.

Nguyễn Minh Khôi trợn to mắt, giật lấy điện thoại, vội đọc dòng tin nhắn bên kia gửi đến, càng đọc sắt mặt càng khó coi hơn. Cả người hắn như bị đình trệ, hình như hắn biết mình làm sai cái gì rồi.

Đệt, thế mà hắn phạm phải sai lầm lớn như vậy.

Hoàng Ân đứng kế bên đọc trộm tin nhắn, ngạc nhiên: “Anh Khôi, hôm qua anh từ chối em ấy như vậy, em ấy sẽ không tự sát nữa chứ?”

Hắn thật sự muốn chửi thề, hắn cũng đang lo lắng được không, có thể đừng nói huỵch tẹt ra như vậy không!!!

Chưa để hai người bọn họ gây gổ, Gia Minh đã thét lớn giật mình, giọng nói đầy run rẩy gọi: “…Anh Khôi! …Anh Khôi… Anh Khôi…”

Nguyễn Minh Khôi cảm thấy phiền phức, bực bội: “Ông đây, kêu gì mà kêu lắm thế!?”

Giây phút này Gia Minh đã quên mất vai vế đàn em của mình, vỗ vai Nguyễn Minh Khôi, chỉ tay về phía sân thượng đối diện: “Anh xem… đó có phải là… Nguyễn Thùy Dương… không… ?”

Đúng là Nguyễn Thùy Dương, bóng hình cô nhỏ bé, đứng ở trên bậc sân thượng phía xa xa, vì quá xa nên không nhìn rõ khuôn mặt, không biết được cảm xúc của cô lúc này là gì. Chỉ cảm thấy cả người nhỏ bé của cô như đung đưa theo gió áo khoác quá rộng không ôm được người cô, tà áo cứ phất phơ theo gió, mỏng manh đến mức tựa hồ lúc nào cũng có thể nhảy từ sân thượng xuống được.

Bọn hắn liền cảm thấy căng thẳng.Hắn trợn to mắt. Trái tim Nguyễn Minh Khôi như vọt khỏi cổ họng, nhịp tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài. Hắn không biết gì nữa, não còn chưa kịp phản ứng, chân đã vội hành động, hắn vội vã chạy về phía tòa nhà đối diện, muốn chạy lên sân thượng ngăn cản cô.

Hắn thấy chuyện này là lỗi của mình.

Hiện giờ hắn chỉ có một suy nghĩ muốn cứu cô.

Kết bạn chó má gì cũng được hết, chỉ cần cô đừng nhảy xuống, dù cô có phiền phức cũng được hắn cũng chấp nhận hết, chỉ cần cô đừng nhảy xuống.

Tôi xin cô.

…Nguyễn Thùy Dương, cô đừng nhảy xuống mà!