[*] Lời tác giả: Vì một số đụng chạm, mình quyết định thay tên nữ chính thành Nguyễn Thùy Dương. Xin cám ơn và xin lỗi vì sự bất tiện!

---

Xuyên qua khung cửa kính, ánh nắng màu vàng nhạt chiếu qua mảnh thủy tinh trong suốt, rọi sáng khu trung tâm thương mại.

Hôm nay thời tiết trong lành, sau một trận mưa to không khí trở nên thoáng đãng hơn bao giờ hết, thoang thoảng mùi hơi nước ẩm ướt, nắng chiếu vào các vũng nước đục mơ hồ có thể thấy được bảy sắc cầu vòng đẹp đẽ.

Thời tiết mát mẻ người ra đường cũng nhiều hơn, khu trung tâm thương mại vừa mới mở cửa đã đông đúc nườm nượp, mặc dù phần lớn mọi người vào đây không phải là để mua đồ... một số còn đến với xu hướng hưởng ké máy lạnh... Các nhà đầu tư thật muốn khóc ròng với chủ đề hưởng ké máy lạnh này.

Chín giờ sáng.

Khu trò chơi người lớn.

Nguyễn Thùy Dương tay cầm hộp sữa dâu, đôi chân thon dài trắng nõn bước đi lang thang vô định, khu trò chơi nhiều trò thú vị cũng không làm cô nán lại một chút nào. Chợt nghe thấy tiếng hò hét inh ỏi lọt vào tai, bấy giờ mới thu hút được sự chú ý của cô một chút, đôi mắt đen thẳm, trong suốt thuần khiết lạnh nhạt liếc nhìn.

“Ha ha thua rồi.” Nam sinh vây quanh chỗ đông đúc đó nói, giọng nói cười cợt như có như không.

Ngồi trên ghế dựa là hai nam sinh khác, cả hai đang thi bắn súng, trên màn hình hiện một dòng chữ dài màu trắng, trong hai nam sinh có một người mặt biến sắc hẳn, người còn lại có gương mặt đẹp đẽ, ngay mái tóc bồng bềnh của hắn đeo một cái băng đô màu đen, xen kẽ vào những đường viền màu trắng, băng đô dính chặt lên vùng trán cao của hắn, nam sinh lười biếng dựa lưng vào ghế, tựa như không chút để ý thế giới xung quanh, đôi mắt sâu hút như mang theo sự hiếu thắng, ngang ngược của tuổi trẻ, cái mũi cao thẳng, môi mỏng nhếch lên thành một đường cong.

“Tao thua là được chứ gì?” Nam sinh ngồi trên ghế dựa mặt biến sắc.

“Nè nè cái gì mà thua là được? Rõ ràng là mày thua, Hải Dương xem mày thua anh Khôi của bọn tao biết bao nhiêu điểm?” Nam sinh đập vai người tên Hải Dương đang ngồi trên ghế.

“Đúng đó, đã nói mày không phải đối thủ của anh Khôi đâu còn cố chấp làm gì.” Nam sinh khác cũng hưởng ứng theo.

“Được, tao thua.” Hải Dương yếu ớt nói, khi nói ánh mắt hắn còn lướt qua màn hình nhìn con số trên đó một cái, điểm rõ ràng là hơn nhau rất nhiều, con số đó càng khiến lòng hắn ta khó chịu, không nhịn nỗi cũng liếc nhìn người vừa chơi cùng hắn một cái, thấy người kia dường như không để ý nhắm chặt hai mắt.

“Bắt đầu đi.” Người tên Khôi lúc bấy giờ mới mở miệng cắt đứt những lời dư thừa của đám người kia, âm thanh trầm thấp của hắn cũng mang theo sự lười biếng, giống như sự lười biếng kia đã khắc sâu vào xương tủy.

Nhận được sự mở đầu của hắn đám nam sinh đi theo cũng bắt đầu hò hét theo.

“Bắt đầu đi!!”

“Mày không nghe anh Khôi nói à, bắt đầu đi!”

“Nhanh lên!!”

“Mau bắt đầu đi.”

Hải Dương có sắc mặt khó coi từ từ đứng dậy trước sự uy hiếp của đám đông, nhờ đám nam sinh lớn miệng này mà cả khu trò chơi hầu hết tất cả đều chú ý qua bên này.

Nhớ lại mục đích của trò chơi, Hải Dương đã cá cược với Khôi, ai thua phải quỳ xuống kêu người kia năm tiếng “Ba ba, con sai rồi”. Tư thế chuẩn bị quỳ xuống của Hải Dương rất không tình nguyện, ánh mắt của đám đông như muốn nhìn chòng chọc bắn xuyên qua cả người hắn vậy.

Thùy Dương ngậm ống hút, hai má phồng lên trông rất đáng yêu, làn da của cô trắng nõn, mái tóc ngắn ngũn mềm mượt bị cái nón áo khoát đội lên che khuất lại, vài sợi tóc mai không chịu thua kém xõa ra bên ngoài, một ít tóc còn lại bị cô vén ngược ra sau tai, ánh mắt vô hồn của cô bé đã thu hết một màn vừa rồi, đôi chân thon dài không tì vết cũng vô thức bước lại gần đó.

Như những màn xuất hiện trong phim ảnh tiểu thuyết, tình tiết lúc này Nguyễn Thùy Dương phải đến đó rồi la lớn, ngăn cản.

“Dừng lại! các người làm gì đó?”

Ánh mắt đám đông tập trung vào cô bé.

Nam sinh hỏi: “Em gái, đây không phải chỗ chơi, mau đi chỗ khác đi.”

Thùy Dương lạnh nhạt, hút hộp sữa dâu: “Đừng có ức hiếp người quá đáng, nhìn anh ấy xem đáng thương như vậy, các người còn chưa vừa lòng sao.”

Sau đó các nam sinh và Hải Dương, một bên lúng túng, một bên biết ơn.

“Em gái, em ngồi đây làm gì?”

Một giọng nói mơ hồ kéo người ta về hiện thực, ánh mắt mọi người tập trung đổ vào cô gái nhỏ cư nhiên đi đến cái ghế dựa lúc nãy của Hải Dương vừa ngồi mà ngồi xuống, ngũ quan cô gái xinh đẹp tinh xảo, cái áo khoát màu đen to lớn bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé làm người ta liên tưởng đến cảnh trẻ con đã lấy trộm quần áo người lớn để mặc, nhìn cô bé thật gầy bên trong áo khoát đen to tướng đó chắc hẳn là một cái eo thon nhỏ, làn da trắng mịn bóng mượt, điểm thu hút nhất của cô bé là đôi mắt, trong suốt, tinh khiết, không một gợn sóng, tựa như chứa cả một đại dương bao la, nhìn vào trống rỗng, hút hồn, lông mi dài cong vút, tạo thêm độ sâu cho đôi mắt kia, nó như to hơn tròn hơn, chỉ là cái miệng nhỏ hồng hào không ngừng phá nát khung cảnh đẹp đẽ, hai má cô phồng lên một chút, đôi môi anh đào không ngừng hút “rột rột” vào hột sữa dâu đang cầm, không chút chú ý đám đông đang nhìn đến mình, tia lười biếng này nhìn hệt như cái người tên Khôi đang ngồi bên cạnh.

“Em gái, em không cần xen vào đâu, đây là cá cược giữa bọn anh.” Nam sinh đứng gần cô nói, tưởng như cô muốn xen vào chuyện này liền mở miệng ngăn cản.

“Ừ.” Cô gái nhỏ gật đầu đáp lại.

Mọi người: “...???” Vậy em gái nhỏ còn ngồi đây làm gì? (‘๏_๏’)

Nam sinh tên Khôi lúc này cũng chú ý nhìn cô, thấy gương mặt xinh đẹp không thèm liếc hắn một cái nào, chỉ tập trung hút hộp sữa dâu của mình, âm thanh “rột rột” cho thấy hộp sữa dâu đã hết, mày đẹp của cô gái nhăn lại một chút, sau đó mới thỏa mãn đặt hộp sữa dâu đã hết sang một bên chưa đi vứt, rồi kéo cái túi nhỏ của cô đang mang, từ trong túi lấy ra... một hộp sữa dâu khác, cắm ống hút, cái miệng nhỏ lại tiếp tục thao tác... ngậm.

“Em gái nhỏ rốt cuộc em đến đây làm gì thế?” Hoàng Ân nam sinh đứng gần Khôi hiếu kỳ, hắn ta cũng nhìn đủ một màn vừa nãy có chút không phân biệt được em gái nhỏ ngồi đó với mục đích gì.

“Tôi?” Thùy Dương ngẩng người chỉ vào chính mình, nhìn Hoàng Ân một lát, khoảng mười giây ánh mắt thuần khiết không nhiễm hạt bụi kia mới gợn sóng một chút, à lên một tiếng nói , “Xem vui.”

Nhận được câu trả lời của cô gái, mọi người ngơ ngác: “???” Không phải nói mấy em gái nhỏ có lòng thương người lắm sao, bây giờ em gái nhỏ xinh đẹp vô tội này vừa nói gì, ‘xem vui’ à, bọn họ còn tưởng là đến ngăn cản, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Hoàng Ân mấp máy môi, muốn nói với em gái nhỏ rằng, nơi đây không phải rạp xiếc, rạp chiếu phim, em gái nhỏ em tới lầm chỗ rồi, nhưng hắn ta mở miệng mấy lần cũng không tài nào nói thành câu được.

“Tiếp tục đi.” Khôi là người tỉnh táo duy nhất trong đám người kia, ánh mắt hắn lướt qua đám người, như có như không nhìn bóng dáng nhỏ bé xa lạ kia lâu hơn một chút trong đôi mắt đen thẳm ánh lên ý cười yếu ớt, thoáng qua rồi mất hẳn, hắn nói với Hải Dương đang khom người đứng ở phía trước.

Hải Dương nghiến răng, khi liếc nhìn Thùy Dương có vẻ lạ lùng, hắn hận thù nhìn Thùy Dương một chút, mới chịu quỳ xuống mặt đất, hai đầu gối của hắn lạnh lẽo chạm xuống mặt sàn, không hiểu sao cảm giác tức giận lại dâng lên càng nhiều, càng lúc càng lớn, ánh mắt hắn nhìn Thùy Dương càng khác lạ hơn. Nếu không phải cô ta không chịu giúp hắn, thì hắn tại sao phải quỳ như vậy?

Người bị hết người này đến người khác nhìn chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống—Thùy Dương đang thản nhiên ngồi hút sữa dâu…

Cảm giác tức giận đã vây lấy người Hải Dương, hình như hắn đã quên mất chính hắn mới là người đã mở ra trò cá cược vô bổ này.

“Ba ba, con sai rồi.”

“Ba ba, con sai rồi.”

“Ba ba, con sai rồi.”

“Ba ba, con sai rồi.”

“Ba, ba, con, sai, rồi.”

Giọng nói hắn run rẩy, hắn nói từng câu từng chữ như đay nghiến, nghiến răng nghiến lợi dùng sức lực mà nói, âm thanh của hắn cũng xen kẽ tiếng cười cợt chỉ trỏ, câu cuối cùng của hắn tức giận nhả từng chữ một, nói xong đứng dậy đi ngay không quay đầu lại.

“Nói lớn như vậy làm gì?” Thùy Dương lầu bầu, miệng hút hộp sữa cũng không ngừng lại, ngón tay thon dài xuyên qua kẽ tóc xoa xoa cái lỗ tai nho nhỏ của mình, cảm thấy đã hết náo nhiệt, cô cũng đứng dậy đi ngay.

Âm thanh nhẹ nhàng của cô lọt thẳng vào tai của người ngồi bên cạnh—Nguyễn Minh Khôi, hắn nhìn vào bóng lưng cô độc đã xoay đi của cô âm mũi phát ra một tiếng, “Hửm” thật nhỏ, thích thú với bóng lưng còn chưa kịp được hai giây, hắn đã dời lực chú ý sang tay cô gái một chút, cánh tay thon dài trắng trẻo bị lớp áo khoát che khuất đi, mà tầm chú ý của hắn không phải đặt ở đó, hắn liếc thấy cái hộp sữa bị khuất đi theo hướng nhìn.

Bỗng dưng Minh Khôi trợn mắt, sực nhớ ra vấn đề gì đó, quay phắt lại nhìn bàn bắn súng trò chơi mình đang ngồi...

...Một hộp sữa dâu trống rỗng vẫn còn đang đặt ở đó, trên ống hút đã bị hút qua còn vương lại mấy giọt sữa đỏ thẫm.

Hộp sữa dâu không còn sữa đặt gần về phía hắn một chút, như là bản thân hắn tự mình để ở đó, trong chốc lát bộ não thông minh của hắn cũng không kịp động đậy. Vậy là, để cho hắn vứt? Hay là, tặng cho hắn?

Hình như hai đáp án này cũng không khác nhau lắm.

Kết quả cũng quy về một chỗ là... hắn phải vứt!

Nguyễn Minh Khôi đen mặt, cầm hộp sữa dâu nhỏ nhắn trong tay mình, tức giận như một ngọn lửa thần bí từ từ đốt lên trong lòng hắn, đôi tay thon dài của hắn bóp lại ai ngờ hộp sữa dâu tưởng chừng đã hết bị lực bóp của hắn, sữa từ trong ống hút bắn ra bên ngoài, dính lên cả áo của hắn, vệt sữa màu đỏ rơi lên cái áo màu đen, giọt nước bắt mắt từ từ thấm vào.

Hắn nên nghĩ là, cô gái kia cố ý?

Hay nên nghĩ là, do hắn xui xẻo, tự làm tự chịu?