Như đã nhắc tới, tính cho đến thời điểm hiện tại, cô đã không gặp anh ba tháng rồi

Hôm nay, trời mưa lại lớn, mà những lúc như thế này cô lại rất thích đi ra ngoài tản bộ. Nên, cô quyết định đi siêu thị

Tản bộ hết một con đường dài, chân đương nhiên mỏi mệt, nhưng mưa vẫn cứ tiếp tục tuôn xối xả không ngừng

Là mưa, rốt cuộc muốn than oán ai...

[...]

Vào siêu thị lớn, cô mua vụn vặt những nguyên liệu để nấu ăn. Nếu như tối nay tạnh mưa, cô thật muốn tổ chức một buổi tiệc thịt nướng nha

Thật sự nếu để cho Dương Minh trông thấy cô trổ tài nấu ăn, quả thực rất ngạc nhiên đi. Vì trước khi trùng sinh, cô ngay cả một hột cơm cũng không biết nấu, cả năm đều chỉ ăn vạ của Dương Minh mà thôi

Chỉ là 1 năm trước đám cưới, cô vì muốn trở thành một người vợ hiền dâu thảo trong mắt gia đình chồng mà cố gắng học nấu ăn, vài tháng sau đó liền có thể nấu ra một bữa cơm thanh đạm. Vì mối lương duyên ấy, cô quả thực dồn rất nhiều tâm tư

Trùng sinh thì đã sao, kí ức cô vẫn nguyên vẹn, kĩ thuật nấu ăn xem như vẫn không tệ đi

Nhưng ai ngờ, ở đây, vào cái thời tiết như thế này lại cũng có thể gặp được anh

Chỉ là...

Tại sao bên cạnh của anh lại xuất hiện một cô gái lạ mặt mà trước giờ cô chưa từng thấy. Cô gái ấy cao hơn cô một chút, độ tuổi hình như còn trẻ hơn cô một chút...

Đừng nói sau vụ cô trùng sinh, anh tìm được một người bạn gái khác rồi đấy chứ?

Nhưng tại sao trong lòng cô lại dấy lên một tia mất mát thế này. Không lẽ cô lại trở thành một loại người ít kỉ, không yêu anh nhưng lại không thích ai chiếm hữu anh. Hay bởi vì trước đây anh luôn si tình với cô, bây giờ không còn bên cô nữa nên cô nhất thời không quen đi...

Mà mắt cô gái kia quả thực quá sáng đi, cô chỉ liếc trộm bọn họ có một lát, không ngờ lại bị cô ấy phát hiện được, còn khều khều anh nữa chứ

Aiz... cô chỉ đành chột dạ mà xoay mặt về hướng khác thôi

Chỉ là ít phút sau, một hơi thở ấm nóng quen thuộc không ngừng phả vào tai cô

_Định mua gì thế

Giọng nói này, là anh

Cô cảm thấy cuộc đời mình thiệt quá là *ba chấm*

Đành xoay người lại, cô mĩm cười gượng gạo với anh

_Xin chào, không ngờ lại trùng hợp vậy

_Ừ, nhưng mà... tại sao lại nhìn lén anh

Xem đi, anh vừa nói lại còn vừa cười vô sỉ như vậy, quả thật, làm người ta quá chướng mắt đi

_Không dư hơi mà đi nhìn lén anh. Ách, lo đi nhanh đi, cô ấy đang đứng đợi kia kìa

Khi cô đang rất khí thế chuẩn bị mắng anh, thì lại trông thấy cô gái ấy hình như đang nói chuyện điện thoại, mà lại tự dưng nhìn cô gật đầu chào một cái. Thật là làm cô không biết nên như thế nào, đành xua đuổi anh đi

_Mặc kệ em ấy - Đột nhiên anh lại nở thêm một nụ cười vô sỉ - Mà thôi, hẹn gặp lại em vậy

Nói rồi, anh lại khoác tay cô ấy rời khỏi tầm nhìn của cô. Mà trước khi rời đi, cô ấy cũng lại gật đầu chào cô một cái

Quả nhiên là con nhà gia giáo, đối xử nhu thuận quả nhiên vừa lòng người

[...]

Rời khỏi siêu thị, mưa vẫn còn vấn vương...

Một bên cầm túi đồ nặng, một bên cầm chiếc ô màu xám, cô lẵng lặng, lẵng lặng đi dưới mưa...

Vốn dĩ chỉ là đi một mình, cô lại chẳng thể hiểu được anh từ đâu lại chen vào

_Anh không mang theo ô, có thể cho anh dùng ké không

Cô không thèm liếc xéo anh, chỉ thẫn thờ nhìn ngắm con đường nhạt nhòa theo làn mưa, bẵng một lúc sau mới thấp giọng nói

_Nếu nói không cho, anh chịu ra sao?

_Đương nhiên... không!

Cô mĩm cười nhẹ, còn anh cũng vì cô mà không tránh khỏi bật cười mà thích thú

Xem đi, cô lúc trong siêu thị ngang ngược, khó chịu đến cỡ nào, mà bây giờ lại có thể trầm ngâm đến như vậy. Đúng thật là rất thú vị nha

Cái cô gái này, anh làm sao có thể không yêu đây ♡

Anh giành cầm túi thức ăn, cũng nguyện cầm ô che chở cho cô. Cả hai người song hành bên nhau, nhưng lại chẳng ai nói ai câu nào

Cuối cùng, người phá vỡ sự yên tĩnh ấy, lại chính là cô

_Anh nói thử xem, rốt cuộc em có điểm nào lại khiến anh yêu thích trong thời gian ngắn ngủi như vậy

Anh không ngay lập tức trả lời ngay câu hỏi của cô, mà anh lại rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề đó

_Có lẽ... vì lần đầu tiên gặp em, đôi mắt em lại trốn tránh anh, nhưng dường như đôi mắt ấy lại có chút chua xót, ngay lập tức khiến anh bị thu hút

Thứ đầu tiên câu dẫn anh, chính là ánh mắt của cô

_Còn có, anh không nghĩ tới có một người vì muốn chia tay mà lại bày vẽ nhiều trò đến như vậy

Điều thứ hai thu hút anh, chính là hành xử kì lạ của cô

Từ từ, lại từ từ khiến anh muốn gần cô hơn một chút...

_Anh cũng không hiểu sao, nhìn em thẫn thờ thì đau lòng, nhìn em khóc cũng đau lòng, nhìn em cười gượng gạo thì lại càng đau lòng... Từ đó, anh bắt đầu thích em...

Thứ làm anh nhận ra tình cảm chân thật của mình, chính là cảm xúc từ chính trái tim anh

Nhưng còn cô, tại sao trong lòng lại có chút lạ lẫm. Tại sao lời anh nói so với "trước kia" lại khác quá xa nhau...

[...]

Chuyện vốn xảy ra sau 3 năm cô quen biết anh, lúc đó, cũng bởi vì anh đột nhiên hôn lén cô. Sau đó, mỗi khi gặp anh, cô đều có chút gượng gạo

Có lần, cả hai cũng cùng song song dạo bước bên nhau, sau khi im lặng một hồi, cô đột nhiên lên tiếng hỏi anh

_Tại sao?

Có lẽ, cho dù cô không cần thiết phải nói quá nhiều, anh cũng có thể dễ dàng hiểu được hàm ý sâu xa trong câu nói ấy

_Anh cũng không biết

Anh im lặng một hồi lâu, sau đó mới nói tiếp

_Có lẽ, từ ngày đầu gặp em, bị nét cười của em hấp dẫn rồi. Sau đó còn trải qua rất nhiều chuyện, làm anh thấy được sự thiện lương của em, sự ngây thơ, hồn nhiên của em. Cứ thế, càng lúc càng không thể dứt ra được

Lúc đó, tâm tình cô thật rất náo loạn, thật không biết nên đối mặt với anh như thế nào

[...]

Xem đi, con trai mấy người thật quá xảo trá, lật lọng mà. Kiểu nào cũng có thể nói ra một cách trơn tru hết

_Vậy, nếu như em không thẫn thờ, u sầu, vẫn tiếp tục quen Tuấn Khang, thì anh sẽ như thế nào đây

Anh tập trung suy nghĩ một lát, giả thuyết này anh không thể hình dung rõ được, cũng không chắc chắn mình sẽ như thế nào

_Không biết nữa. Có lẽ, nếu là một nửa của anh, cho dù cô ấy là người như thế nào thì anh vẫn sẽ yêu cô ấy. Cho nên dù em có thay đổi như thế nào, anh nghĩ, mình vẫn sẽ yêu em

Con tim cô không tránh khỏi một trận rung động dữ dội

Tại sao từ trước tới giờ anh vẫn luôn đối xử tốt với cô như vậy? Tại sao?

Làm cho chính cô cảm thấy bản thân mình thực quá tàn nhẫn đi...