Em Họ Không Dễ Nuôi

Chương 55: Phiên ngoại lúc nhỏ

Cha Vân Thiệu Thần qua đời từ lúc y còn rất nhỏ, cho nên xưng hô “đứa nhỏ không cha” tựa hồ gắn liền với toàn bộ thời thơ ấu của y.

  Cũng bởi vậy, Vân Thiệu Thần lúc nhỏ luôn hiểu chuyện hơn so với những bạn cùng tuổi, biết mẹ một mình mang theo y sinh hoạt vất vả, cho nên vô luận ở bên ngoài gặp chuyện gì, y đều tận lực không làm phiền đến mẹ.

  Nhưng vì thế, tình cách y vốn yên tĩnh càng ngày càng thêm trầm lặng.

  Giữa một đám nhỏ bảy tám tuổi, y là một “ngoại tộc”, không thích nói nhiều, cũng không thích tiếp xúc, càng không có bạn bè.

  Loại tình huống này cho đến lúc tám tuổi, vì y không giống những bạn nhỏ khác, nên bị những đứa nhỏ không quen biết, ngăn y tan học trên đường, bắt nạt y, lúc dây dưa bị đẩy từ đường cái xuống gãy chân.

  Lúc Vân mẹ nhận được tin từ trường học chạy đến bệnh viện, Vân Thiệu Thần còn nằm trong phòng cấp cứu, nàng ở bên ngoài đợi một giờ, lúc Vân Thiệu Thần được đẩy ra, trên đùi đã bó thạch cao thật dày. Lúc nằm trên giường tỉnh lại, thấy nàng còn cười cười, muốn nàng không cần lo lắng cho mình.

  Vân mẹ lúc thấy con trai cười liền khóc lên, đứa nhỏ đi theo nàng chịu nhiều khổ sở như vậy, thậm chí nhiều lúc nàng về trễ con phải chịu đói, nhưng thời điểm nói chuyện với nàng, luôn bảo nàng không cần quan tâm, bộ dáng hiểu chuyện lại nghe lời của con càng làm nàng thêm đau lòng.

  Vân Thiệu Thần bị gãy chân, Vân mẹ còn phải đi làm, căn bản không có thời gian chiếu cố y. Cuối cùng không có cách nào, sau khi y xuất việc, Đoàn Giai Thu mang theo đồ đạc đỏ mặt đưa y đến nhà Đoàn Thế Quốc, thỉnh cầu bọn họ chiếu cố con mình một thời gian.

  Nàng cũng thật sự không còn cách nào mới hạ mặt đi xin người khác, công việc không thể xin nghỉ, càng không thể từ chức, nếu không hai mẹ con cũng chỉ có thể uống gió tây bắc.

  Đoàn Thế Quốc tuy rằng tính tình thực thối, nhân duyên cũng không tốt, nhưng đối với chị mình vẫn tốt, đứa nhỏ đưa đến đây nhờ bọn họ chăm sóc, hắn không nói gì liền đáp ứng, còn bảo Đoàn Giai Thu đem đồ vật về.

  Cứ như vậy, Vân Thiệu Thần tám tuổi tiến vào Đoàn gia, cùng với em họ vừa lên bốn tiếp xúc.

  Em họ nhu thuận đáng yêu, đôi măt to tròn đen bóng, mặt luôn tươi cười, ánh mắt cong cong gọi y “Thần ca ca”, Vân Thiệu Thần trong lòng rất thích cậu.

  Trong đại viện Đoàn gia có rất nhiều trẻ con, nhưng tuổi cũng tương đối lớn, cho nên Đoàn Duệ Thanh vừa bốn tuổi rất khó tìm được bạn chơi. Từ lúc anh họ đến đây, hắn mỗi ngày đều ở nhà, ngoan ngoãn lấy một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh anh, hai tay chống cằm ngồi, cũng không tranh cãi ầm ĩ. Hai đứa nhỏ cứ như vậy lẳng lặng ở cùng một chỗ, ngẫu nhiên mỉm cười một chút, hoặc nói vài câu, toàn bộ buổi chiều đều trôi qua rất nhanh.

  Vì thế em họ nhu thuận liền trở thành người bạn duy nhất của Vân Thiệu Thần thời thơ ấu, y đặt cậu trong lòng, ở vị trí một người quan trọng. Trong những năm về sau, tình cảm của y cũng bởi vì chú ý đến cậu mà càng ngày càng tăng, từ bao giờ biến chất không còn là tình anh em đơn thuần nữa.

  Cũng nhờ năm đó vài người lớn thúc đẩy, ai cũng thật không ngờ.

  Mà đối với Đoàn Duệ Thanh, anh họ bộ dạng xinh đẹp lại chưa từng khi dễ hắn, cũng là một người rất tốt, hắn  vui lòng bồi anh một chỗ, tuyệt đối không ghét bỏ, cũng rất thích anh họ, thậm chí trộm cảm thấy, nếu Thần ca ca vẫn luôn ở lại đây chơi cùng hắn thì càng tốt.

  Thầy giáo sợ Vân Thiệu Thần bởi vì nghỉ học mà việc học bị trễ nãi, cố ý mỗi cuối tuần đều đưa bài tập đến, muốn y vừa dưỡng chân vừa ôn tập để theo kịp.

  Tiểu Duệ Thanh đối với việc anh họ có thể viết thật nhiều thật nhiều chữ xinh đẹp như vậy rất là ngạc nhiên, hắn mở to hai mắt nhìn Vân Thiệu Thần, dùng tiếng nói non nớt kinh ngạc hỏi: “Thần ca ca, anh đang viết cái gì vậy? Nhìn thật đẹp.”

  Vân Thiệu Thần không biết cụ thể nên trả lời thế nào, đành phải nói: “Cái này là chữ viết, em muốn học sao?”

  “Anh sẽ dạy em sao?” Tiểu Duệ trừng lớn mắt, miệng nhỏ nhắn chu lại, bộ dáng giật mình đáng yêu cực kỳ.

  “Ừ.” Vân Thiệu Thần mỉm cười gật đầu, ôm đứa nhỏ lên, để cậu ngồi bên cạnh mình, sau đó duỗi cánh tay dài vòng qua nắm lấy bàn tay mềm mềm nhỏ bé, đồng thời cầm bút, dạy cậu viết một đám con số trên giấy nháp.

  Tiểu Duệ Thanh đối với “nhiệm vụ” viết chữ tràn ngập phấn khích, vì thế học tập cũng nghiêm túc, cho dù hắn cũng không biết mình đang viết cái gì.

  Vân Thiệu Thần dạy cũng thực nghiêm túc, y luôn là một người có kiên nhẫn, không có ý nghĩ trẻ con phiền phức, cũng sẽ không cảm thấy cùng đứa nhỏ tập viết là lãng phí thời gian của mình.

  Vân Thiệu Thần ở Đoàn gia tĩnh dưỡng hơn hai tháng, mới được Đoàn Giai Thu đón về nhà.

  Thời điểm y rời đi, tiểu Duệ Thanh hai tay vẫn luôn lôi kéo tay áo y, miệng gọi Thần ca ca, khuôn mặt nhỏ nhắn treo đầy nước mắt.

  Vân Thiệu Thần cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng đáp ứng thiệt nhiều thiệt nhiều yêu cầu của cậu, mới được cậu lưu luyến không rời buông tay ra, cùng y vẫy tay tạm biệt.

  Sau đó, Vân Thiệu Thần rảnh rỗi sẽ đến thăm em họ, em họ mỗi lần gặp y, trên mặt đều cười như hoa nở.

  Thời gian hai người làm bạn trôi qua, hơn hai năm sau, Vân Thiệu Thần lên tới trung học,Đoàn Duệ Thanh cũng tiến vào tiểu học bắt đầu đọc sách, hai người dần có bạn bè của riêng mình, hơn nữa việc học của Vân Thiệu Thần ngày càng bận rộn, liền không có thời gian đi tìm Đoàn Duệ Thanh.

  Đoàn Duệ Thanh ban đầu cũng không vui, ủy khuất, đến dần dần hiểu được lý giải, cuối cùng bắt đầu hữu ý vô tình bất hòa…

  Hai người lần thứ hai bắt đầu cùng nhau xuất hiện, đã là hơn mười năm sau, Vân Thiệu Thần có lẽ vẫn là Vân Thiệu Thần ban đầu, nhưng Đoàn Duệ Thanh, đã không còn là Đoàn Duệ Thanh kia nữa.