“Nhìn xem, em hạnh phúc chưa kìa.

Thật tốt nếu gia đình chúng ta được đoàn tụ ha?”

Vành tai bị chạm vào, kèm theo hơi thở ấm nóng quen thuộc của hắn, Mộng Khanh rùng mình, tay theo phản xạ cũng ôm chặt lấy Thiên Ý để đảm bảo đủ an toàn.

Có thể nói, đó cũng như bản năng của một người mẹ, luôn giang rộng đôi cánh chi chít vết thương, hay cả khi rướm máu, để bảo vệ đứa con bé bỏng.

Dù có là xa cách nhau ngàn dặm, 3 năm, nhưng trách nhiệm ấy Mộng Khanh vẫn luôn đặt lên hàng đầu.

Nhớ về khi ấy, cô với cơ thể suy nhược, yếu ớt ra sức chạy trốn khỏi bệnh viện.

Nhưng mới đi được mấy bước, nghe tiếng khóc của trẻ con cô khựng lại, không nhịn được mà ôm mặt rơi nước mắt.

Nhưng giọt lệ của sự tủi nhục, sự xấu hổ, khi đã lỡ bỏ rơi ngay chính con mình!

Đứng sau vách kính, nhìn đứa trẻ đỏ hỏn con con do mình vừa sinh ra, cô tự hỏi liệu mình có đang làm đúng? Liệu lựa chọn này có sai không? Trả thù Hàn Thiên, thực sự là tốt chứ? Ấy vậy mà cuối cùng, cô vẫn lựa chọn theo lý trí, cô bỏ trốn ngay đêm khuya, tự dàn dựng kế hoạch suốt 3 năm trời để phục thù.

Vậy mà chỉ trong phút chốc, mọi thứ dường như mất trắng.

Cho đến tận bây giờ, khi ôm đứa trẻ xinh xắn trong tay nỗi hèn hạ ấy vẫn chưa lúc nào nguôi.

Nhiều đêm thao thức, cô mất ngủ vì nghĩ tới đứa trẻ thiếu đi tình yêu thương của mẹ.

Nó hẳn là chuyện rất thiệt thòi.

Hay nhiều khi cô chỉ muốn buông bỏ tất cả, chấp nhận số phận túng quẫn để được ở bên con, được chăm sóc, ru con ngủ mỗi ngày mà thôi.

Ước muốn của cô, lúc nào cũng giản dị!

“Xin lỗi anh nói gì tôi hoàn toàn không hiểu.”

Dứt lời cô nhẹ nhàng trao trả lại Thiên Ý cho Hàn Thiên mà xoay người bước đi.

Từng bước, từng bước chân như ngày càng nặng nề thêm, cô muốn hôn muốn ôm thêm con bé, muốn cảm nhận được sinh thể thiêng liêng ấy.

Nhưng cô lại chẳng làm được, sự ràng buộc vào số phận đã đẩy cô đi quá xa mà chẳng thể cản bước.

Nhìn thấy bóng lưng cô rời đi, hắn bèn thở dài rồi xoa đứa con đáng thương của mình.

Đứa nhỏ giờ đây vẫn chưa hiểu chuyện, chỉ biết vâng lời ngoan ngoãn nằm trong vòng tay rộng lớn vững trãi của hắn.

Thật ước, ước gì con bé sẽ mãi hồn nhiên, lạc quan được như thế.

3 năm trời vậy mà chỉ gói gọn trong 10 phút.

Liệu có thoả đáng không chứ?

Con bé không có tội, và ngay cả hai bọn họ, cũng vậy!

(...)

“Cô ơi, đi...!đi với con.”

Đang tính dọn đồ đi về thì không biết con bé từ bao giờ đã chạy lại nắm chặt tay áo của cô.

Trước sự khó hiểu của mọi người, Mộng Khanh có chút bối rối.

Cô nên làm gì chứ? Cô không lỡ làm tổn thương con bé, nó...!quá đáng yêu!

Cái giọng ngọng ngệu, cái mỏ chu chu xinh xinh, mọi thứ đều rất đẹp.

Mỉm cười, cô ân cần hỏi:

“Đi đâu chứ?”

Chưa kịp để con bé trả lời, ai kia đã chen ngang vào tiếp thay.

“Nhà hàng, con bé muốn cùng em đi ăn nhà hàng.”

Nghe thấy giọng hắn tai cô đã tự cảm thấy khó chịu.

Tại sao giờ cô mới biết hắn mặt dày đến thế chứ?

Rất muốn từ chối nhưng lại bắt gặp ánh mắt hi vọng, mong ngóng của đứa nhỏ làm cô không kiềm lòng được mà vô thức đồng ý.

Mãi cho đến khi ngồi trên chiếc xe xa hoa to lớn của hắn cô mới cảm nhận được điều ngu ngốc của mình.

Cái tật yếu lòng, mãi chẳng chữa được!

Đến nơi, Hàn Thiên tinh tế kéo ghế cho cô, bọn họ gọi rất nhiều món ăn ngon và đa dạng, nhưng do đang làm diễn viên phải kiêng cử đủ điều tránh tăng cân nên hầu như mấy đĩa thịt Mộng Khanh không chút động đũa.

Để ý vậy, Hàn Thiên có chút khó chịu rồi thuận tay gắp thật đầy vào bát, miệng không ngừng trách móc:

“Em giơ cả xương ra rồi, còn tính gầy thế nào chứ?”

“Không cần anh quan tâm.”

Cô dứt khoát trả lại tâm ý của hắn không chút do dự.

Sự vô tình ấy, thật đáng đau lòng! Hận không thể làm gì được hắn chỉ biết bực tức bẻ cong chiếc thìa trong tay.

Trước sự ngột ngạt của bầu xung quanh, Thiên Ý hiểu chuyện liền cắt ngang:

“Ba...!ba, ăn thịt.”

Vội trở lại trạng thái bình thường, Hàn Thiên gượng cười cắt nhỏ thịt giúp con bé dễ nhai, tuy vậy nhưng mắt vẫn không chút dời khỏi người phụ nữ khó chiều kia.

“Ăn thêm cháo đi.”

Hắn nói rồi múc thêm vào cho cô, có vẻ món này cô ăn khá hợp miệng.

“Không có hành?”

Đột nhiên nhận ra điều bất thường, Mộng Khanh hỏi.

“Em ăn được hành ư?”

“Đương nhiên.”

Ha, nói dối.

Cô lại làm trò mèo nhằm qua mắt hắn, món cháo này thật ra phải có rất nhiều hành, nhưng do vốn nhạy cảm với mùi nên Thiên Hân trước đây rất ghét, vì vậy hắn đã căn dặn chuẩn bị riêng cho cô.

Thế mà, cô lại lấy đó làm cớ lừa hắn.

Đến bao giờ, đến bao giờ cô mới hiểu ra tấm chân tình này.

“Thiên Hân liệu sẽ đến bao giờ em mới tha lỗi cho anh đây?”