“Em trai, vợ anh sao em cứ gọi là em hoài vậy?”

Từ phía sau truyền tới giọng nói vừa thủ thỉ vừa trầm ấm với cô gái kia, cũng không quên kèm theo sự gắt gỏng với Hàn Mặc.

Hắn tiến gần tới hơn, tay tự động để lên vai cô không một chút do dự.

Hàn Thiên không còn nhớ tới là mình và cô đang vẫn còn xung đột chưa giải quyết mà ngang nhiên hành động.

Cô cũng vì vậy là lùi lại để gần hắn hơn, dù biết là mình không nên lợi dụng như vầy nhưng trong trường hợp này, hắn mới là điểm tựa cần thiết.

Từng sự chiếm hữu của hắn như ngày càng được dâng cao, Hàn Thiên càng lúc càng toả nhiều sát khí hơn đối với Hàn Mặc.

Tuy là anh em nhưng họ cũng rất khi nói chuyện, và bởi vì anh mình lắm giữ nhiều quyền vụ nên Hàn Mặc cũng không thể nhiều lời.

Vốn cha mẹ đã giao gần hết tài sản cho Hàn Thiên trong lần hắn quay trở lại từ quê cô lên thành phố.

Giờ vẫn vậy, mọi việc của công ty hắn đều tự quyền xử lý.

“Lần sau không gọi chị dâu thì cẩn thận cái miệng.”

“Sao con phải bắt nạt em nó như vậy? Vì đứa con gái này?”

Không biết từ lúc nào bà Hàn đã đứng ở cầu thang cùng Ái Huyền, bà chặn ngay câu nói đe doạ từ phía hắn.

Nhìn gương mặt cô ta trông thật ghét.

Có vẻ cô ta sống quá tốt nhỉ? Khuôn mặt chẳng nhiều sự lo âu, lại còn ít vết thâm ở mắt, sống trong hương trong hoa.

Cô biết ván này hắn kiểu gì cũng không đấu nổi với ba người nên định kéo vào trong thì thân hình hắn lại đứng sừng sững như cây cột.

Hắn dường như đang kìm nén cái gì đó, có lẽ là sự tức giận, có lẽ là sự đè ép hay là tổn thương.

Thiên Hân bị bà Hàn liếc buốt cả gáy khiến muốn đi cũng khó mà dơ chân.

Không để cô hay hắn nói phản bác lại bà Hàn trừng mắt nhìn chằm vào cô và hắn như hai đôi yêu nhau từ sự tội lỗi mà bảo

“Con nên nhớ bản thân đã đính hôn với Trần Ngọc.

Người phụ nữ này sớm giải quyết thì hơn.”

Cái giải quyết ở đây không phải là giết hay đuổi cô đi.

Mà chỉ muốn lấy được đứa bé rồi đưa tiền cho cô đi khỏi đây, lời nói của bà Hàn đúng thật là khiến người ta phân tích cả một đoạn dài.

Cô biết đứa bé này ở lại đây cũng sẽ chẳng được yêu thương, cô phải làm sao đây? Phải làm sao để có thể giữ được gia đình bé nhỏ của mình?

Nhắc đến tên Trần Ngọc khuôn mặt khó coi của hắn chuyển sang suy tư, nỗi lòng khó nói ấy liệu ai có thể hiểu? Bản thân hắn, chính hắn còn không thể hiểu nổi mình, lấy ai, lấy ai cao cả vậy đây? Đột nhiên cô cầm nhẹ lấy một nhón tay cái của hắn một cách hờ hững mà quan tâm.

Nó tuy bé nhỏ nhưng thúc đẩy được lòng tin, tình yêu đôi lứa và sự hi vọng về một cuộc sống tươi đẹp.

“Chỉ là đính hôn chứ chưa phải vợ.

Bác ơi, nếu mà là vợ cháu làm tiểu tam cũng được.”

Nói ra câu này có vẻ ai cũng ghét và thấy ghê tởm con người của cô.

Nhưng để dành được chính người mình yêu thương cô phải làm vậy, cô là người đến trước họ lại nói là người chen chỗ, vậy thì đánh theo chính quan điểm đó là đíng hay sai? Có vẻ ai cũng ngạc nhiên trước câu nói đó, và kể cả Hàn Mặc.

Anh ta chưa từng thấy cô mạnh mẽ như vậy, sự quyết tâm của cô đã được nâng cao, sự kiên cường giới hạn của cô đã bị phá vỡ.

Nó sẽ là một bước chuyển đổi mới dù thành công hay thất bại nhưng cuộc đời mà, luôn là phép thử.

Nhận được sự tiếp tế, phản bác quá dữ dội của cô bà Hàn cứ đứng ngây mặt.

Ái Huyền thấy vậy bèn nói hớt vào để có gì nhận thêm được sự ưu ái của gia đình họ Hàn.

“Chị trơ trẽn vậy? Tôi tưởng chị thanh cao lắm mà?”

“Vậy chị xin thưa, chị cũng từng tưởng em như vậy.

Ai ngờ em đi phá thai hẳn hai lần vậy cô bé?”

Ái Huyền nghẹn đứng trước câu phản bác của Thiên Hân.

Phá thai? Hai lần? Cái quái gì đang diễn ra như thế này?

Là Thiên Hân nói dối hay là do Ái Huyền thực sự như vậy? Từng ánh mắt dồn một nhiều về phía Ái Huyền như kêu gọi một lời giải thích, từ xưa khi nhận nuôi Huyền, cô ta là một đứa nhóc rất ngoan hiền, không dám lại gần các anh nhất là Hàn Thiên.

Sau dần khi lớn lên, được sự bao bọc cô ta mới mở lòng từ từ và đón nhận.

Nhưng mấy năm về đây Ái Huyền rất hay trốn đi chơi đêm.

Ở Hàn Gia từ trước đến nay có quy luật con gái, phụ nữ không đi riêng quá 9 giờ tối.

Và đó cũng là lý do nhà họ Hàn luôn được giành danh hiệu danh giá về văn hoá, xã hội.

Điệu cười của cô khẽ hiện lên bày tỏ sự khiêu khích từ phía ai kia.

Ngoài ra còn có một con người rất vô tâm, đó là Hàn Thiên.

Hắn chẳng quan tâm tới gì mà cô vừa nói chỉ me me kéo cô về sau lưng mình, chỉ có đội vợ mà sống.

“Không...!con không...”

Đang định nói phản bác và gieo rắc những sự xấu xa cho cô đột nhiên từ đầu một tập giấy rơi xuống sàn nhà.

Đó là giấy của bệnh viện mà cô đã ở trong tuần trước, nhưng đó là tên Ái Huyền.

Chẳng hiểu là do duyên cơ hay sao mà khi mở cánh tủ cô thấy giấy xuất viện của ai đó vất lung tung ở đó, tên rất giống Ái Huyền.

Sau khi dò la hỏi thì đã được thông tin nóng, Ái Huyền đã đi phá thai tận 2 lần mà lúc nào cũng che dấu gia đình.

Đó đương nhiên chẳng chối đi đâu vì đó là thông tin rất chính xác, từng dòng chữ Mộc Ái Huyền được hiện lên trong mắt bà Hàn.

Thiên Hân tính vốn giữ bí mật để đe doạ cô ta nhưng đến nước này cô không thể để im, cô muốn cho họ thấy ai mới là người đáng thương, ai mới là người đang bị lợi dụng.

Bà Hàn gần như nổi máu nóng nhưng vẫn cố ngồi xuống sắp lại đống giấy xem một lượt thật kỹ.

Tay bà run run khi nhìn thấy vật đó, tuy chỉ là con gái nuôi.

Nhưng cũng hơn mười năm rồi, tình cảm giữa họ cũng chẳng phải nhỏ, nhất là nó là đứa con gái duy nhất của bà.

Hàn Mặc lúc này như không tin vào gì xảy ra trước mắt, đó là người con gái anh thương sao? Đứa nhóc hồi trước vẫn lon ton chạy theo đòi kẹo đây ư? Thật sự quá khác

Thiên Hân bị tấm lưng Hàn Thiên che khuất mãi không nhìn thấy gì cô bực bội đánh vào vai hắn mà nỡ miệng nói

“Đi ra, em còn xem kịch!”

Kịch gì gây cấn em hóng nữa.