Edit: Sơ Mặc

Beta: Sơ Ngọc, Sơ Nặc.

"Hắn gắt gao ôm chặt em ái nhỏ, giống như ôm chặt lấy tia hy vọng duy nhất của bản thân."

_________________________

Đời trước, tất cả tâm tư của hắn đều đặt lên người Hạ Tư Vũ, sau khi sống lại, hắn cũng đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người đó lần nữa.

Cho nên hắn luôn vô ý xem nhẹ mất vài việc, thậm chí là chẳng nhớ đến.

Giống như nhắc nhở nhị ca phải phòng bị Lưu Giai Di, hoặc là giống như cô gái  trước mắt này.

Nếu nói Lưu Giai Di là chó điên thích cắn người, thì nữ nhân này chính là một kẻ điên chính hiệu.

Cô ta nói cô ta thích Tam ca, nhưng lại cùng tên cẩu nam nhân của Hạ Tư Vũ hủy hoại Tam ca.

Không biết ả dùng thủ đoạn quái dị gì, vậy mà có thể khiến cho Tam ca đối với ả nói gì nghe nấy. Trong ánh mắt của tam ca rõ ràng đã có sự bài xích và chán ghét, nhưng không khống chế được hành vi của mình, Tam ca thanh lãnh như nguyệt* của hắn bị cô gái điên này hủy rồi!

*thanh lãnh như nguyệt: Lạnh lùng như mặt trăng ( tui thấy mặt trăng ấm muốn chớt mà lạnh gì)

Nhìn đi, quan hệ giữa cô ta đối với Hạ Tư Vũ như thế nào? Vẫn còn tốt lắm!

Hắn còn từng bởi vì quan hệ với Hạ Tư Vũ mà bảo vệ cho cô ta..

Nếu hỏi hắn rằng hắn áy náy với ai nhất, thì trừ tiểu Ngũ ra thì người đó là Tam ca.

Giọng nói bị hủy, sự nghiệp bị phá, thân thể bị khống chế, còn phải cùng kẻ thù không đội trời chung chơi trò "vợ chồng ân ái", đúng là sống không bằng chết!

Nếu như không phải Nhị ca......

Mục Vân Phong vẻ mặt hoảng hốt, giống như sắp khóc đến nơi..

Những chuyện không may lúc trước hắn gặp bản thân hắn cũng không rõ lắm, như cũng không biết rằng những chuyện đời trước hắn trải qua, ở lần sống lại này có xuất hiện hay không? Nhưng những chuyện xảy ra lại nói cho hắn biết rất nhiều sự thật rõ ràng, đây là vì cái gì?

Có lẽ bởi vì đời trước hắn kỳ thật đã chết rồi,  là trừng phạt hắn khi còn sống quá mức hồ đồ, cái gì cũng không rõ, cái gì cũng không biết. Cho nên, linh hồn của hắn mới không thể siêu thoát, ở lại thế gian để thấy được những kết cục bi thảm của người thân chăng?

Hắn sở dĩ tin tưởng thế giới có quỷ, linh hồn, chính là vì hắn từng là một linh hồn, còn chuyện sống lại là nguyên nhân để hắn tin tưởng.

Giờ khắc này, hắn theo bản năng chỉ muốn quên đi mấy việc đó, rốt cuộc tất cả tâm tư chất chứa trong lòng đều tuôn ra.

Tự trách, bi thống, hối hận, dày vò, tuyệt vọng......

Mục Vân Phong cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, đứng dậy gào khóc, khóc đến mức cực kì bi thảm, cả người bị những trọng trách, gánh nặng vây quanh khiến cho hơi thở ngày càng trầm trọng hơn, bắt đầu khản đặc lại.

Tất cả mọi người đều bị phản ứng của hắn dọa sợ.

"Đây là làm sao vậy? Sao lại khóc rồi? Vừa rồi không phải là vẫn còn tốt à?" Vẻ mặt Kiều Hân nghi hoặc.

"Tự mình làm mình choáng váng?" Mục Vân Tu chần chờ nói.

Trước mắt tốt nhất nên nghe ngóng xem Tiểu Tứ như thế nào, Mục Vân Chu mơ hồ đoán được cái gì đó, thầm nghĩ chỉ sợ Tiểu Tứ lại bị cái gọi là "Đời trước" ảnh hưởng tới.

Hắn trên mặt bất động thanh sắc, cho quản gia một ánh mắt.

Rất nhanh, Trương Đình hạ màn che mắt bên trong, người hầu cũng theo nhóm rời đi.

Y Y ngồi xổm tại chỗ, khẽ nhướng mày lên, gần như co lại hết cỡ nhìn Mục Vân Phong.

Tứ ca vì sao mà khóc đến thương tâm khổ sở như vậy?

Hơi thở toàn thân cũng khác đi, trở nên giống như một màu đen tuyền vậy, khiến kẻ khác hít thở cũng không thông.

Tuy rằng thái độ tứ ca đối với cô cũng bình thường, nhưng chính là bình thường, không có bài xích, không có ác ý. Hơn nữa, lúc trước có từng nghe Tam ca lơ đãng nói qua hai câu, hình như là bởi vì Tứ ca, cô mới có cơ hội tới Mục gia, được nhiều người biết đến, nhiều người yêu thích tới vậy.

Hiện tại cô đã rất hạnh phúc, không có viện phúc lợi lúc trước nhìn như tự do, thực ra ở đấy là do cô mù mịt, trống rỗng, không có cảm giác thú vị gì cả.

Tất cả những thứ này đều phải cảm ơn Tứ ca.

Cô buông tay mẹ ra, vào lúc mọi người đều ngờ vực không biết cô định làm gì, liền dẫn đầu chạy đến bên người Mục Vân Phong, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vỗ lên lưng hắn vài cái.

"Tứ ca, không khóc nha, Y Y ở đây, Y Y sẽ bảo vệ tứ ca không tốt sao?"

Hắn thường xuyên chú ý đến Y Y, kiên trì không để Y Y đến quá gần với Mục Vân Xuyên. Hắn là người đầu tiên phát hiện ra khí thế của Y Y đã thay đổi, cùng với cái cảm giác mà mẹ thường trấn an hắn lúc trước rất giống nhau, hắn theo bản năng không cảm xúc mà để khoảng cách giữa hai người gần lại.

Mục Vân Phong luôn cúi đầu, đưa tay lên che mặt rốt cục cũng ngẩng mặt lên, mơ hồ nhìn được nước mắt nước mũi trên mặt hắn, thoạt nhìn qua có chút thê thảm, hình tượng soái khí cũng bị hủy theo.

"Không khóc không khóc, tứ ca, không khóc nha."

Thiếu niên bị hủy hình tượng đang khóc, bỗng nhiên ôm cổ đứa bé trước mặt hắn.

"Một đứa bé xấu xa, chính mình còn không bảo vệ được bản thân, còn muốn bảo vệ anh, sao lại ngốc như vậy." Miệng nói ghét bỏ, nhưng lại chẳng có ý tứ muốn buông bàn tay đang ôm ra.

"Anh ấy sẽ ghét anh sao?"

Những lời này nói rất nhỏ, gần như là thì thầm trong cổ họng, giống như hỏi lại khi mình bị chán ghét mà vứt bỏ, người khác cũng chưa nghe rõ điều gì, nhưng Y Y nghe được.

Trực giác của Y Y nói cho cô biết, "anh ấy" mà Tứ ca nói đến không phải cô, cô bé vỗ vỗ rồi xoa xoa lưng tứ ca, cũng dùng giọng nhỏ như vậy trả lời.

"Không chán ghét nha, tứ ca anh xem xem, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng cho anh."

Mục Vân Phong ngước mắt nhìn thoáng qua mọi người, quả thật thấy được vẻ mặt quan tâm lo lắng của mọi người.

Hắn gắt gao ôm chặt em gái nho nhỏ, giống như ôm chặt lấy tia hi vọng duy nhất của hắn.