Edit by Sơ Nặc

___________________________

Y Y không lập tức đặt tay vào lòng bàn tay của Mục Vân Chu, mà là lần đầu tiên nghiêm túc cần thận đánh giá hai anh em.

Cô cùng người khác đánh giá không giống nhau, người khác đều xem khí chất bên ngoài, thậm chí ăn mặc, thứ cô đánh giá lại là khí công, là loại khí chỉ thuộc về riêng một người.

Khí công trên người hai người trước mắt đều thuần túy thanh khiết.

Là người tốt không sai.

Cô đem tay nhỏ đặt ở lòng bàn tay Mục Vân Chu.

"Ngày tháng về sau, mong được giúp đỡ." Khuôn mặt nhỏ một mảnh nghiêm túc.

Nhìn tiểu đại nhân nghiêm túc, Mục Vân Chu một trận ý cười.

"Cùng nhau chiếu cố."

Mục Vân Phong nghẹn miệng," Được rồi a, về thôi, mẹ còn chờ ở nhà."

Mục Vân Chu nắm tay Y Y chuẩn bị rời đi.

Hạ Tư Vũ thấy một màn như vậy, không dám tin mà trừng mắt, đến khóc cũng quên mất.

Mẹ viện trưởng nói hai anh trai xinh đẹp này không phải người tới đón cô ta, nhưng cô ta không tin, mẹ viện trưởng lừa cô ta, cô ta biết nhận nuôi cô ta chính là người Mục gia, hai anh trai này là người của Mục gia!

Dì cả phó viện trưởng đã sớm nói qua sau này cô ta chính là tiểu công chúa Mục gia, có phòng lớn nhất, có váy đẹp nhất, có tiền tiêu vặt, muốn cái gì liền mua cái đó, cô ta sẽ không bao giờ bị chê cười là cô nhi.

Rõ ràng nói hôm nay đón cô ta rời khỏi nơi này.

Vì sao anh trai hẳn là anh trai của cô ta lại đi nói chuyện với Y Y, còn nắm tay Y Y, bọn họ muốn đi đâu!

Hạ Tư Vũ liều mạng đẩy mẹ viện trưởng đang ôm trấn an cô ta ra, cộp cộp cộp hướng anh em Mục Vân Chu chạy tới.

"Anh trai, anh trai từ từ đã!"

Phó viện trưởng toàn bộ hành trình đều cười lúc này ấn đường nhảy dựng, vội vàng xoay người giữ chặt cô bé.

"Tư Vũ, ngoan, không cần nháo được không, về phòng trước, đợi chút nữa dì cả đi xem con."

"Dì cả, dì buông con ra, anh trai là tới đón con!" Hạ Tư Vũ một bên giãy dụa, một bên hướng Mục Vân Chu kêu," Anh trai, anh trai, Tư Vũ đang ở đây, đó là Y Y, bạn ấy tên Y Y, bạn ấy không phải Tư Vũ."

Mục Vân Chu dừng lại bước chân, hắn ngồi xổm xuống bế Y Y lên, sau đó ôm tiểu gia hỏa đi vòng qua trước mặt Hạ Tư Vũ, nhàn nhạt nói," Tôi không phải anh trai em, tôi biết em ấy tên Y Y, người chúng tôi chuẩn bị nhận nuôi cũng là em ấy, không phải em."

Hạ Tư Vũ không thể tin tưởng," Không có khả năng, rõ ràng người mấy người muốn nhận nuôi là em."

"Không phải em."

"Không có khả năng, không có khả năng! Y Y là một con ma ốm! Là một đứa ngốc! Căn bản không có người muốn bạn ấy!"

Viện trưởng nhíu mày, Tư Vũ vẫn luôn đặc biệt ngoan ngoãn, đối xử với những đứa bé khác đều rất tốt, thời điểm Y Y vừa tới, Tư Vũ còn nói với bà sẽ chiếu cố Y Y thật tốt, hiện tại sao lại nói ra những lời như vậy!

"Tư Vũ, những lời này là học của ai!"

"Dì cả nói cho con, dì nói Y Y là ma ốm, là đứa ngốc, căn bản sẽ không có người nhận nuôi bạn ấy, chỉ được cái xinh đẹp!" Hạ Tư Vũ buột miệng thốt ra, phó viện trưởng muốn ngăn cản nhưng đáng tiếc lại chậm rồi.

Mục Vân Chu lạnh lùng mà liếc phó viện trưởng một cái.

Phó viện trưởng sắc mặt trắng bệch, nàng không muốn phải mất đi công việc này, Viện phúc lợi Dương Quang là sản nghiệp của Mục thị, hưởng hào quang của Mục thị, tiền lương đãi ngộ các phương diện đều đặc biệt tốt, công việc lại nhàn rỗi, đi đâu cũng không tìm được công việc tốt như vậy, hơn nữa phần lớn công việc bên ngoài đều là tuyển người trẻ tuổi, bà tuổi đã không nhỏ, muốn tìm một công việc tốt cũng không dễ dàng.

Bà không có ác ý, chỉ là nhìn ra đứa bé Tư Vũ kia tâm khẩu bất nhất*, Tư Vũ không thích Y Y, bà liền theo ý Tư Vũ nói Y Y vài câu, liền ngóng trông Tư Vũ sau này vào Mục gia, làm tiểu thư Mục gia rồi có thể quan tâm bà nhiều một chút.

*( Tâm khẩu bất nhất: lời nói và trong lòng không giống nhau)

Nhưng không nghĩ tới, Tư Vũ thế nhưng cái gì cũng nói hết ra bên ngoài!

Phó viện trưởng muốn giải thích, Mục Vân Chu lại không muốn nghe.