Buổi sáng bị Tô Tử Kỳ hù như thế, làm cả ngày Tô Như Nguyệt cũng không dám bước ra khỏi cửa phòng mình, đến giờ ăn cơm, cũng là người làm đem lên cho cô, và cũng như thường lệ, cô phải uống thuốc để chữa lành vết sẹo trên người, đương nhiên không có Tô Tử Kỳ bên cạnh dỗ dành nữa.

Tô Như Nguyệt cười khẩy, sự dịu dàng của hắn đến quá nhanh, đi cũng quá nhanh, cũng may là cô không dựa vào hắn, nếu không có một ngày hắn không cần cô nữa, nhất định người đau khổ nhất cũng chỉ có cô.

Đột nhiên bụng Tô Như Nguyệt kêu cồn cào, chẳng phải là vì Tô Như Nguyệt trong truyện ăn quá ít hay sao, nhưng cô đâu phải cô ấy, nhiêu cơm đó, làm sao khiến cô no bụng được?

Tô Như Nguyệt đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã 11h đêm, đã khuya như vậy, chắc không đụng mặt Tô Tử Kỳ đâu nhỉ?

Nghĩ như vậy, cô liền ngồi dậy, bước xuống giường, từ từ mở cửa phòng đi ra ngoài, nhìn trong nhà không một ánh đèn, không một bóng người, cô nuốt nước bọt.

Không biết Tô Tử Kỳ nghĩ cái gì, nhưng ngoài dì Hà ra, hắn không cho người làm ở lại nhà mình, cho nên vì thế 6h mọi người đều về nhà cả rồi, khiến ngôi nhà rộng lớn như thế, đêm đến không một bóng người, có khác gì nhà ma không chứ?

Nhưng bụng của Tô Như Nguyệt lại một lần nữa biểu tình, cô cắn chặt răng bật đèn pin điện thoại lên, từ từ bước đến cầu thang, vừa bước xuống được bậc cầu thang cuối cùng, cô nghe một tiếng 'cạch' đèn trong nhà đột nhiên phát sáng, khiến cô giật nảy mình.

Tô Như Nguyệt hoàn hồn thì thấy Tô Tử Kỳ đang nhíu mày nhìn chằm chằm mình, không phải xui vậy chứ, cái này có được coi, đi ăn vụng bị bắt tại trận không?

Nhưng nhìn bộ âu phục trên người hắn, hình như là mới từ ngoài về, vậy tại sao cô lại không nghe tiếng mở cửa?

Tô Như Nguyệt như nghĩ ra điều gì đó, rồi gật gật đầu, cũng có thể là hắn đã vào nhà trước khi cô xuống thì sao?

Chỉ có lý do này là hợp lý nhất!

"Lại muốn ra ngoài đi chơi sao?"

Giọng nói lạnh lùng có phần tức giận của Tô Tử Kỳ, khiến Tô Như Nguyệt khó hiểu nhìn hắn, 11h đêm, thì cô còn ra ngoài làm gì?

Tô Tử Kỳ thấy Tô Như Nguyệt nhìn hắn khó hiểu, thì nhếch khóe môi, lạnh lùng nói "Lại muốn diễn kịch nữa à? Đây đâu phải là lần đầu tiên em ra ngoài giờ này?"

Khóe môi Tô Như Nguyệt giật giật, em gái hắn trong truyện, đúng là một vai phản diện điển hình mà, tới cả khi cô mặc đồ ngủ, mà còn khiến anh trai đại nhân nghĩ là cô ra ngoài chơi cơ đấy.

Thấy Tô Như Nguyệt không phản ứng, Tô Tử Kỳ bực bội đi lại nắm lấy tay cô, lạnh lùng nói "Em muốn ra ngoài anh không cấm, nhưng vết thương trên người vẫn chưa lành, không được uống rượu, lên phòng ngủ đi!"

Hắn đã nhiều lần tức giận với cô về chuyện này, hắn cảm thấy một đứa con gái như cô, lại nữa đêm tụ tập bạn bè đến quán bar uống rượu rất không nên, nhưng cô lại không nghe, ngược lại còn tức giận với hắn.

Cho nên vì thế, hắn liền mặc kệ cô, nhưng bây giờ cô vẫn còn đang trong thời gian chữa thương, nếu uống rượu như thế, sẽ không tốt cho vết thương, dù sao cô cũng là em gái duy nhất của hắn, hắn cũng không thể nhìn cô tự hại bản thân mình được.

Tô Như Nguyệt bị kéo bất ngờ, thất thần vài giây, rồi gấp gáp nói "Em đói!"

Bước chân Tô Tử Kỳ dừng lại, quay mặt lại nhìn cô "Đói sao?"

Tô Như Nguyệt gật đầu!

"Không phải em muốn ra ngoài sao?"

Tô Như Nguyệt lắc đầu!

"Em xuống đây là tìm đồ ăn?"

Tô Như Nguyệt gật đầu!

"Không phải em muốn đi bar uống rượu sao?"

Tô Như Nguyệt lắc đầu!

Ngoài trừ lắc đầu và gật đầu, cô không thể làm cái gì khác, không phải trong truyện hắn rất thông minh sao? Vậy sao hắn có thể nghĩ một đứa đầu cổ bù xù, áo ngủ mỏng manh như cô, 11h giờ đêm lại có thể chạy ra ngoài uống rượu được chứ? Cô cảm thấy hắn mới là người vừa uống rượu thì đúng hơn.

Tô Tử Kỳ giật giật khóe môi, em gái hắn, lần đầu tiên, xuống nhà lúc 11h đêm, không phải vì muốn đi bar uống rượu, mà vì muốn tìm đồ để ăn sao?

Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tô Như Nguyệt thấy Tô Tử Kỳ không nói, e dè hỏi "Anh hai, giờ còn gì có thể ăn được không?"

Tô Tử Kỳ vẫn còn đang suy nghĩ, thì nghe Tô Như Nguyệt hỏi, buột miệng nói "Giờ này thì chỉ còn mì gói thôi!"

Mắt Tô Như Nguyệt sáng lên, kích động nói "Mì gói cũng được, em có thể ăn!"

Lúc này Tô Tử Kỳ mới hoàn hồn, cô nói cái gì? Mì gói cũng có thể ăn sao? Chẳng phải cô chê thứ đó nhạt nhẽo, chỉ có người nhạt nhẽo như hắn mới ăn được hay sao?

Chẳng lẽ cô lại muốn diễn kịch cho hắn xem?

"Được, anh nấu cho em!"

Nếu cô đã muốn diễn, thì hắn cũng muốn xem cô lại có thể bày trò gì nữa đây!

10 phút sau

Nhìn tô mì nóng hổi, khói bay nghi ngút bụng của Tô Như Nguyệt lại kêu cồn cào, nhận lấy từ tay Tô Tử Kỳ, cười tươi nói "Cảm ơn anh hai!"

Mặt Tô Tử Kỳ cứng lại, em gái hắn, càng ngày càng không giống trước đây, là cô diễn quá giỏi, hay đã thay đổi, nhưng rõ ràng hồi sáng cô còn hung dữ với người làm như vậy, sao bây giờ lại thay đổi sắc mặt nhanh như thế?

Tô Như Nguyệt cảm thán, đúng là mì nhà giàu có khác, hương vị cũng đậm đà hơn mì gói trước đây cô ăn, đang đói bụng mà lại ăn phải một tô mì ngon như vậy, làm sao cô còn nhìn thấy Tô Tử Kỳ vẫn ngồi nhìn mình nữa chứ, cứ như trước đây, ăn không biết giữ hình tượng một chút nào cả.

Tô Tử Kỳ nhìn thấy vẻ mặt này của Tô Như Nguyệt, thì vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt này thật sự không giống như đang diễn kịch một chút nào cả, có lẽ cô thật sự rất đói, nhưng càng nhìn lại không giống tính cách em gái hắn.

Tô Tử Kỳ đưa tay lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán Tô Như Nguyệt, cuối xuống nhìn vào mắt cô, giọng có chút lo lắng hỏi "Nguyệt Nguyệt, có phải lần đó trước khi anh đến, Cố Thiên Tuấn lấy đá đập trúng đầu em có phải không?"

Tô Như Nguyệt vừa cầm cả tô lên húp nước, thì thấy Tô Tử Kỳ cuối xuống nhìn mình, lại dùng giọng điệu lo lắng như thế, còn kèm thêm một gương mặt đem trai như vậy, khiến cô còn chưa kịp nuốt, liền bị sặc, vội vàng bỏ tô mì xuống.

Tô Tử Kỳ liền vỗ vỗ lưng cô, vỗ được một lúc thì cô hết bị sặc, liền đứng lên, gấp gáp nói "Anh hai, cảm ơn tô mì của anh, em đi ngủ trước đây!" nói rồi chạy một mạch lên lầu, bỏ lại Tô Tử Kỳ ngơ ngác ở phía sau.