Sáng hôm sau, An đi học, tâm trạng khá nặng nề, cô không biết đối xử sao với Khánh Đình, nói thẳng hay cứ giả vờ không biết. Như thường ngày, Khang chở em tới trường, chờ em vô trong mới chạy xe đi. Khánh Đình biết hôm nay ba sẽ hành động nên cũng tránh gặp An. An vô trường, không thấy Khánh Đình đón mình như mọi khi, vừa buồn, vừa mừng, ít ra cũng không phải khó xử. Chợt điện thoại có tin nhắn:

- Bà An! Tui bị bể bánh xe ở số A, đường X, mà quên mang theo tiền, bà ra cho tui mượn được không?

An nhìn tin nhắn thở dài, cất điện thoại vô giỏ, đi bộ ra cổng trường, tới địa chỉ trong tin nhắn. Đứng phía xa quan sát, thấy con mồi đang tới chỗ bẫy, miệng của người con gái nhếch lên vẻ đanh ác. Sau lưng ả, hai chiếc xe máy trờ tới, một chiếc vô tình va vào ả, khiến ả bực mình quay lại cự cãi. Hai người trên chiếc còn lại, một người tay cầm ống tiêm, mặt đằng đằng sát khí đi tới ngang sau lưng của Khánh Đình, nhanh chóng đâm vào vai cô, bơm toàn bộ chất lỏng màu đỏ vào Khánh Đình. Cô theo phản xạ quay lại tính rút kim, thì tên còn lại tiếp tục tiêm thêm một phát ngay cổ. Cô chỉ kịp hét lên đau đớn, trừng mắt tức giận nhìn hai tên biến thái vừa chích mình, giữa ban ngày. 5 giây sau, đầu cô choáng váng, mắt tối xầm và ngã lăn trên lề đường. Bốn tên áo đen nhìn nhau, nhếch mép cười lên xe phóng đi. Đang chạy trên con đường An đi bộ, vô tình chúng thấy cô bị hai thanh niên túm lên chiếc xe 16 chỗ. Bọn chúng nhớ là hình như lão đại rất mến cô gái này, nên âm thầm đuổi theo, và điện thoại báo cho Vũ, nhưng điện thoại chẳng ai nghe máy. Họ bị kẹt đèn đỏ, nên mất dấu, đành điện cho Dạ Long, thông báo tình hình. Dạ Long giận dữ, bao nhiêu chuyện xảy ra toàn lúc không có Thiên Vũ. Thật là bực mình. Hệ thống truy xuất camera chỉ mình Vũ biết pass, giờ làm sao đây?

- Cố tìm cho ra đi, không là đừng về gặp lão đại nữa.

Dạ Long điện thoại cho Khang, không biết từ bao giờ, anh xem trọng Khang như đối với Thiên Vũ, nên khi xảy ra chuyện, anh không ngần ngại nhờ Khang đóng giả Vũ giúp đỡ. Sự việc hôm nay, phải cần tới Thiên Vũ thật rồi.

- Khang! Thiên An bị bắt cóc.

- Sao????

- Người của tôi trong lúc xử Khánh Đình đã vô tình trông thấy, nhưng họ bị mất dấu rồi, đang truy tìm. Anh phải đến gặp tôi gấp.

- Được.

15 phút sau, Khang có mặt ở căn biệt thự ven sông Sài Gòn, anh vô thẳng bên trong nhà, Dạ Long thấy Khang tới mừng rỡ, trong ánh mắt có vài tia áy náy. Họ cùng lên phòng của Thiên Vũ, Dạ Long đi lại chỗ bàn làm việc, dùng vân tay mở ngăn tủ, trong ngăn tủ lấy ra chìa khóa bé xíu, thiết kế dạng tròn, rất tinh xảo, ngoáy vào lỗ khóa nhỏ trên mặt bàn. Mặt bàn lập tức chuyển động, trồi lên một màn hình vi tính, Khang cau mày, đứng nhìn. Sau một vài thao tác trên màn hình cảm ứng, Long nhìn Khang:

- Anh xem đi.

Khang đi tới, nhìn vào màn hình là hệ thống chữ số đang chạy, khoảng 15 giây thì hiện lên hình scan dấu vân tay.

- Anh để ngón trỏ tay phải scan đi.

Khang ngờ ngợ nhưng vẫn làm theo, bất ngờ, trên màn hình lại chạy, rồi hiện lên màn hình 9 số và một vài kí tự. Khang quay qua nhìn Long thắc mắc:

- Đây là hệ thống truy cập camera toàn cầu thông qua vệ tinh. Qua đây, có thể xem từng m2 mọi nơi trên trái đất, nhưng để xem được, phải cần có vân tay và mật khẩu, mà....chỉ có Thiên Vũ mới biết. Anh nhìn nó có ấn tượng gì không?

Khang chăm chú quan sát, anh biết đây là hệ thống định vị tối tân của Mỹ sáng lập, thông qua vệ tinh tìm ra Bin Laden, không ngờ Thiên Vũ lại có nó. Nhưng nếu bây giờ anh cho hắn xuất hiện thì....hắn biết anh đã tìm ra thuốc khống chế hắn, nên thời gian trước anh không thể ra mặt. Nhưng mình làm gì để cứu Thiên An? Khang cảm thấy giận, giận sự bất lực không thể bảo vệ người mình yêu. Tay anh nắm thành quyền, mặt bừng bừng đỏ. Dạ Long nghe điện thoại xong, cúp máy, nhìn Khang cũng đành thở dài. Anh đi tới, vỗ vỗ vai Khang an ủi, không biết nói gì.

- Chúng tôi mất dấu chiếc xe rồi. Bọn chúng qua hầm Thủ Thiêm, chạy về hướng cao tốc. Anh cứ suy nghĩ, tôi sẽ tận dụng toàn lực tìm ra An, chỉ sợ....không kịp. Chiếc xe hình như của bọn buôn người.

- Cái gì? Buôn người?

- Ừ.

Khang càng tức giận hơn, tay nắm lại trắng bệch, nổi rõ khớp xương, anh nhắm mắt, ngửa đầu trấn tĩnh mình. Dạ Long tính đi ra ngoài, để Khang ở một mình, biết đâu anh sẽ có chút thông tin về hệ thống kia khi là Thiên Vũ, chợt Khang lên tiếng:

- Dạ Long! Tôi nhờ anh một việc.

- Nói đi.

- Thỉnh thoảng. Hãy cho tôi ra gặp An, và thăm ba mẹ tôi.

- Anh đã quyết định?

- Ừ.

Khang cố hít thở sâu, mới "ừ" được với Dạ Long. Anh đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn xuống bãi cỏ, bên dòng sông lấp loáng, thân hình thẳng tắp, hai tay đút túi quần, trông cô độc làm sao. Dạ Long càng cảm thấy ray rứt, nhưng biết làm sao được. Anh cũng cố hít thở, đồng ý với Khang, dù biết làm vậy sẽ có lỗi với Vũ. Nhưng rõ ràng, Khang là tiến sĩ hóa học của Canada, rất giỏi về hóa chất, và anh đã nghiên cứu ra thuốc khống chế phần nhân cách kia của mình. Nếu An không bị bắt cóc, có lẽ cả đời này, Vũ không thể xuất hiện nữa. Tình yêu phải lớn, và sâu đậm bao nhiêu, mới khiến người đàn ông cam tâm tình nguyện tự giam mình trong bóng tối, và cầu xin người khác ban ân huệ để gặp ba mẹ, và....cô gái ấy.....nếu đổi là Vũ, chắc chắc anh sẽ cứu An, nhưng hi sinh thì sẽ không....

- Được, tôi hứa với anh. Khi nào tổng vụ không có việc, tôi sẽ để anh xuất hiện, hãy chỉ tôi cách đơn giản nhất.

- Nhờ Thiên An gọi "anh hai", và ngăn Vũ uống hóa chất do tôi điều chế. Đó là loại dung dịch trong suốt, có mùi cỏ Ginko. Có lẽ hắn có ấn tượng, nên đã lấy cắp và dùng thử. Ở nhà tôi đã mất đi 1 lọ, nên tôi đã không thể xuất hiện. Tôi chưa biết thuốc có tác dụng trong bao lâu, nên vẫn đang nghiên cứu cho ra hỗn hợp bền vững, khi đó, một trong hai sẽ biến mất vĩnh viễn.

- Anh nói cho tôi biết bí mật, không sợ tôi sẽ....

- Tùy anh thôi, khi đã quyết định cho hắn ra, tôi biết ngày đó rồi sẽ tới dù tôi nói hay không, hắn cũng sẽ biết.

Dạ Long thoáng ngưng trọng, anh cảm thấy thương Khang, cảm giác thật đau khi chính tay mình giết chết người anh em, người mà anh đã tin tưởng như ruột thịt.

- Yên tâm, lời hứa của Dạ Long có giá trị bền vững. Tôi sẽ không bán đứng anh em của mình, dù là Vũ hay Khang.

Lần này, tới lượt Khang ngạc nhiên, nhưng rồi rất nhanh nở nụ cười hài lòng nhìn Long, nụ cười xuất phát từ trong tâm. Anh đi tới vỗ vỗ vai Long

- Tốt! Anh em tốt. Bây giờ tôi sẽ đi ngủ, đợi lúc tôi ngủ sâu. Anh hãy kêu tôi dậy bằng cách hốt hoảng nhất, ví dụ như la lên "cháy nhà". Tôi tin, hắn sẽ được đánh thức thôi. Nếu vẫn không si nhé, vì thuốc tôi uống quá nặng đô, hãy dùng bất cứ thông tin nào anh nghĩ sẽ tác động được tới Vũ để kêu hắn.

- Ừm.

Khang nhìn Long, ánh mắt nâu trầm ánh lên nét cương nghị nhưng bi thương.

- Ở đây có ma túy không? Loại tổng hợp.

- Có! Anh cần nhiều không?

- Nửa muỗng cà phê thôi, tôi không muốn hắn bị nghiện.

- Được, tôi đi lấy.

Lát sau, Dạ Long cầm gói bột bé xíu quay lại phòng. Khang đứng lên, đưa điện thoại của mình cho Long.

- Phiền anh giao lại cho An, đừng để Vũ giữ bất cứ thứ gì của tôi.

- Được.

Khang cầm gói bột, hòa tan một ít vào trong ly nước, sau đó móc trong túi ra lọ chất lỏng trong suốt, thơm mùi cỏ Gingko, pha chung vào ly nước ma túy. Anh cầm ly lên, lắc nhẹ như thưởng thức rượu vang, miệng nhếch lên nụ cười chua xót, rồi nhanh chóng uống ực hết cả ly.

- Tôi đi đây, hẹn gặp lại.

Khang đặt ly lên bàn, đi lại giường và nằm xuống, nhắm mắt ngủ. Thuốc ngấm chỉ sau 10 giây, Khang đã an tĩnh chìm trong giấc ngủ sâu. Dạ Long đi đến bên giường, cầm điện thoại của Khang xem, dùng vân tay của Khang mở khóa, anh muốn xem, Khang có nhắn gì với em gái mình không? Lục tìm trong "bộ sưu tập", Long thấy có 2 đoạn clip, một là quay bông hoa hướng dương, kèm theo tiếng hát trong trẻo của An. Một là đoạn clip mới quay khi nãy, nhưng chưa kịp mở thì Vũ đã mở mắt. Dạ Long vội vàng tắt điện thoại cất túi quần. Không ngờ, chỉ vài câu hát của cô gái ấy, đã có thể kêu được Vũ. Tính ra, Khang đánh giá Vũ cao quá, hay anh ta không nghĩ ra giá trị của Thiên An trong lòng của Thiên Vũ đã quá đầy, lấn át cả lý trí.

- Anh ngủ trưa quá đấy.

- Sao cậu không kêu tôi? Ngủ vậy còn là lão đại sao?

Thiên Vũ lườm Dạ Long, thòng chân xuống giường, anh nhìn bộ đồ mặc trên người cau mày, nhìn Long:

- Tôi mặc đô này ngủ à? Còn mang cả giày ba ta?

- Sao tôi biết. Stye này cũng đẹp mà.

- Yếu đuối.

- Thôi, không giỡn nữa. Tôi muốn báo anh biết. Thiên An bị bọn buôn người bắt đi rồi.

- Sao? Anh bảo vệ cô ấy như thế hả....??? Còn dám báo cáo với tôi?

Thiên Vũ, gằn giọng, lập tức đi lại bàn làm việc, mở hệ thống định vị lên, vừa làm vừa hỏi.

- Vị trí cuối cùng xác minh ở đâu?

- Đoạn đầu cao tốc bên quận hai.

Vũ bấm pass, chấm tay điều khiển điền tọa độ, màn hình hiện ra hình ảnh con đường cao tốc. Anh phóng to, di chuyển tìm chiếc xe.

- Xe gì? Biển số?

- Xe 16 chỗ màu đen, biển số xxxx, là biển số giả.

- Ừ, tôi chỉ cần đặc điểm nhận xe, thật giả kệ nó...

Dạ Long á khẩu. Sau một lúc nhìn biển số từng chiếc xe trên cao tốc, Thiên Vũ đã thấy chiếc xe cần tìm

- Hình như nó đi về hướng Đà Lạt, lập tức truy.

Thiên Vũ mở ngăn kéo, lấy điện thoại của mình, ghim cáp, đưa thông tin từ hệ thống vào điện thoại, rồi đi nhanh ra ngoài, ngồi vào chiếc BMW lái thẳng tới Salon ô tô.

- Anh tới đây làm gì? Phải chạy ra cao tốc chứ?

- Xe này không kịp.

Thiên Vũ xuống xe, leo lên chiếc Lamboghini, phóng đi. Dạ Long ngửi khói, ngơ ngác nhìn theo. Rồi quay vô trong làm thủ tục mua xe. Vũ chạy đi đổ đầy bình xăng, phóng thẳng lên cao tốc