Mặt trời lên cao, An mở hé mắt, cả người nhức mỏi, phần hạ thân đau rát. Xoay người trở mình, đập vào mắt cô là vòm ngực rộng lớn, hắn có mặc áo, nhưng không gài nút, đang vòng tay ôm lấy cô. Còn An, cả thân người trần như nhộng. Cô cả kinh, mở trừng mắt, cau mày cố nhớ những hình ảnh nhập nhoạng đêm qua. Càng nhớ, cô càng choáng hơn, tất cả là thật sao? Người đàn ông cũng trở mình, An nín thở, không dám nhúc nhích, nhưng hắn ta càng ôm chặt cô hơn, giọng nói trầm thấp phát ra trên đỉnh đầu của An.

- Tỉnh rồi à, em còn đau lắm không?

Thấy cả người An cứng ngắt, Thiên Vũ ngồi dậy, xoay người An lại, ngón tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên gương mặt trắng bệch của cô, nở nụ cười dịu dàng, hết sức mê người.

- Xin lỗi, tối qua anh "yêu" em vội vàng quá, làm em đau.

Thiên An trừng mắt nhìn người đàn, bờ vai rộng vững chãi đã cho cô chỗ dựa, đổi lại đã lấy đi cái quí giá nhất của cô, cướp luôn hi vọng và ước mơ đời con gái. An rất muốn tát vô gương mặt kia biết bao. Cô muốn hỏi anh vì sao đối xử với cô như vậy, chẳng phải khi cô kí hợp đồng, anh đã hứa.... Nghĩ rồi tự nhiên tròng mắt cô từ từ chuyển biến từ phẫn hận sang đau thương. Cô đã kí làm tình nhân, không phải tri kỉ, bạn bè thì sao không thể chứ. Trách hắn chi bằng trách mình, con gái dám theo người con trai đi xa một mình, ở chung một phòng thì mấy ai trong sáng được. Hắn là doanh nhân, chắc chắn sẽ không chịu lỗ 1 tỷ chỉ với hợp đồng tình nhân, có tiếng thì phải ăn miếng thôi. Lời hứa sao, phải mà, miễn cô không dụ dỗ hắn. Là cô chấp nhận đi chung, ăn chung và ở chung phòng, gặp ai cũng sẽ nghĩ cô sống thoáng thôi, nếu hắn không ăn, không chừng cô nghĩ hắn là gay thật. Hahaha, hắn đã cảnh cáo rồi, tại cô không nghe, cô quá tự tin vào suy nghĩ phi logic của mình, và quan trọng cô tin hắn, tin vào gương mặt kia một cách triệt để. An ngồi dậy, tựa vào đầu giường, nở nụ cười hoang dại, thê lương. Nước mắt lại rơi, cô lấy tay quẹt, rồi cười. Không ngăn được nước mắt, An bùng nổ, ánh mắt đỏ ngầu, cô tự tát vô mặt mình đau điếng, in hằn năm dấu tay. Thiên Vũ bất ngờ, giữ tay An lại, nhìn cô khó hiểu: " em sốt đến mê sảng rồi à?"

- Em hết sốt rồi, nhưng hình như em vẫn còn mộng du, anh à!

- Thiên An! Nhìn anh. Em không mộng du, tất cả đêm qua là thật, là anh yêu em. Nếu thật sự hết sốt, em nằm nghỉ đi, đừng tự làm đau mình, anh đi order cháo hào cho em ăn.

An im lặng, đầu óc còn lơ ngơ, Vũ bước xuống giường, gài lại nút áo, bấm điện thoại gọi món ăn. Xong anh đi lại tủ đồ, lấy ra áo len dài tay màu hồng, quần kaki, không quên lấy kèm đồ lót đem lại cho An.

- Em thay đồ được không? Hay để anh giúp em?

- Để em tự làm được.

An vẫn ngồi trên giường, rất tự nhiên mở mền mặc áo lót, rồi tới áo len.... Thiên Vũ thấy hơi lạ, không nói gì chỉ lịch sự quay đi ra ban công. Tiếng chuông cửa, bồi phòng đưa lên xe thức ăn, Vũ thấy An đã mặc đồ xong, mới ra mở cửa. Người phục vụ tiếp tục mang đồ ăn đặt lên bàn ngoài ban công như hôm qua, âm thầm quan sát thấy cô gái hôm nay hơi lạ, không tươi vui như hôm qua nữa, mà nhuốm nét buồn bi thương. Chuyện của khách cũng không dám hỏi, nên lặng lẽ ra ngoài. Vũ lại bên giường, nắm tay An dắt ra ban công, đặt cô ngồi xuống ghế, đưa chén cháo còn bốc khói tới trước mặt cô. An như búp bê vô thần, múc cháo ăn như cái máy.

Thiên vũ quan sát cô, có bao giờ, con gái vì mất đi cái màng mỏng manh ấy mà điên loạn, nhất là ở nhịp sống hiện đại như bây giờ hay không? ý nghĩa của lớp màng ấy trong mắt nhiều người phụ nữ trẻ hiện đại không còn đáng giá. Từ sinh viên có học thức, công nhân hay thậm chí là học sinh, nhưng sao Thiên An lại như vậy. Chỉ là, sự điên loạn trong im lặng một cách đáng sợ, đây chẳng những là một loại tra tấn đối phương, còn là hình thức tự ngược đau đớn đối với chính bản thân mình.

Thiên An không nghĩ xa như vậy, cô không khác người, chỉ là cô không có sức để khóc. Làm ầm, la lối ai đây khi bản thân cô chính là tòng phạm. An cố hít sâu, nói bằng giọng yếu ớt:

- Em muốn về nhà.

- Được! Ăn xong, anh book vé đưa em về.

Hai người vốn không có quan hệ, khi đã xảy ra chuyện thân mật đó, một bên sẽ đối với bên kia khác đi, dịu dàng quan tâm, âm thầm quan sát đối phương một cách không tự chủ, muốn lại gần người kia hơn, để hiểu đối phương.

Họ về đến thành phố hơn 11giờ 30 đêm, quãng đường dài ngồi xe, cũng như hơn 2 giờ ngồi máy bay đã rút cạn sức của cô. Từ sân bay Tân Sơn Nhất, cô điện thoại cho Khang, nhưng không ai nhấc máy, mệt mỏi vô lực, An ngồi ở ghế sân bay, nhìn màn hình điện thoại đến thất thần. Thiên Vũ đứng phía sau, vỗ nhẹ vai cô:

- Em mệt lắm à? Anh đưa em về.

An ngước cặp mắt trống rỗng nhìn anh, đột nhiên nhoẻn cười.

- Em gọi anh không bắt máy, thì ra biết em về nên định tạo bất ngờ cho em hả. Hihi.

- Anh đưa em về.

Lần đầu tiên trong đời, Thiên Vũ không phản đối khi bị nhận nhầm, chỉ vì anh trông thấy đôi mắt to tròn tinh anh thường ngày cứ ngây dại, và nụ cười hồn nhiên vì gương mặt giống anh mới trở về. Anh điện thoại cho Dạ Long:

- Cậu tìm cho tôi chiếc xe máy đưa tới sân bay, 5 phút phải có.

Đêm hôm tìm đâu ra xe máy? Lại còn phải có mặt trong 5 phút, muốn ép chết tôi à? Dạ Long điện thoại cho quản lý của vũ trường gần sân bay

- Lấy cho tôi chiếc xe máy, xe xịn, không có thì lấy xe của khách cũng được, chạy ra sân bay gấp, 2 phút có mặt.

Bảo vệ vũ trường New nhốn nháo, ăn cắp xe mà làm như đi lụm bao nilon vậy, đúng là mấy ông nội có tiền, là có quyền mà. Nhìn dáo dác trong bãi giữ xe, có một chiếc moto cắm sẵn chìa khóa, bảo vệ nhìn nhau đá mắt "định mệnh chú mày vào tay đại ca rồi". Một tên leo lên đề máy vọt ra phi trường.

Nhìn thấy Thiên Vũ, tên bảo vệ cung kính cúi chào, trao chìa khóa. Tuy chờ hơi lâu, hắn cũng bực bội, nhưng thấy Thiên An quá mệt mỏi, nên xua tay cho tên bảo vệ về, còn mình leo lên chở cô về khu chung cư của cô.

Vô sảnh chung cư, nhìn Vũ quen mặt nên bác bảo vệ chào hỏi:

- Cậu Khang đi du lịch mới về à? Hèn chi mấy hôm nay không thấy, có người ở công ty dược gì đó tới tìm cậu.

- Ưhm!

Thiên Vũ ừ xã giao rồi kéo valy, dắt tay An vào thang máy. Anh nắm đầu ngón tay của An lên scan, nhưng không biết tầng mấy bấm số, không dám hỏi cô, bèn quay ra sởi lởi với bác bảo về.

- Bác ơi, hình như số tầng cháu ở bị hư, cháu bấm không ăn.

- Đâu, để bác xem thử

Bác bảo vệ đi vô thang máy, dùng thẻ từ scan, và bấm tầng 22, đèn thang máy sáng lên.

- Tôi bấm được nè, chắc vân tay cậu bị mòn đấy, lần sau cứ quẹt thẻ thử.

- Dạ, cảm ơn bác.

Bác bảo vệ gật đầu rồi đi ra, có phần khó hiểu. Cậu Khang thường ngày ít nói, nhưng rất lễ phép, gặp mình lần nào cũng chào hỏi, sao hôm nay không chào, người cứ sao sao, cảm thấy áp bức quá. Chắc đi chơi về mệt, thật là cách cư xử giới trẻ bây giờ ngày càng lạ. Lên tầng chỉ có 3 căn hộ, Vũ không biết nhà nào, quay qua nhìn An:

- Em có sao không?

An im lặng cúi mặt lắc đầu.

- Vậy em đi vô nhà anh xem.

An không nói, lủi thủi đi lại căn ngay góc, bấm mật mã mở cửa. Vũ đứng phía sau, thì ra mật mã là sinh nhật An. An đi vô nhà, cởi giày quăng một bên, đi thẳng vô phòng đóng cửa. Vũ kéo valy đi phía sau, đang quan sát nhà, nghe tiếng đóng cửa chợt giật mình, nhìn về phía căn phòng ai kia lắc đầu, miệng nhếch lên độ cong nhẹ. Anh đẩy valy vô một góc nhà, rồi đóng cửa ra về. Nhưng không có vân tay, không có thẻ nên không bấm được thang máy, đành quay vô lục trong valy của An. Cũng may khi nãy anh nhớ mật mã cửa, vô nhà, mở Valy, thẻ từ móc chung trong chùm chìa khóa, Vũ tháo thẻ ra, để chùm chìa khóa lên bàn.

Trời gần sáng, Khang mới về, anh trông khá mệt mỏi. Ngồi phịch xuống ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần. Có tiếng mở cửa, An bước ra, không để ý tới anh hai, đi thẳng vô nhà tắm. An mở nước, kì cọ thân thể, chà sát đến đỏ cả da, cô muốn rửa đi dấu vết của Thiên Vũ. Khang ở ngoài, thấy mới sáng sớm An đã đi tắm, cảm thấy lạ. Chờ gần 2 tiếng, từ 4 giờ đến gần 6 giờ, An vẫn chưa ra. Anh bèn gõ cửa phòng tắm:

- An à, sao tắm lâu vậy em? Coi chừng bệnh.

Bên trong không ai trả lời, Khang bắt đầu lo lắng, gõ cửa dồn dập hơn. Một lúc sau, cửa phòng từ từ hé mở. An mặc đầm ngủ bằng thun lụa màu trắng, tóc tai rối bù rủ nước, khuôn mặt nhợt nhạt, không nói gì, chỉ đứng ngay cửa như thế. Khang thở dài, nắm bàn tay lạnh lẽo của An, dắt ra thế sofa, ấn An ngồi xuống. Khang đi vô phòng của An lấy máy sấy và khăn lông ra lau khô tóc, rồi sấy tóc cho cô. Hai người im lặng không ai nói với nhau câu nào, chỉ có tiếng máy sấy rì rì đều đều vang lên. Khi tóc đã cô, Khang đứng lên, xoay người, mang máy sấy đi cất. Bất chợt, An vòng tay ôm ngang thắt lưng của anh, ôm siết chặt như tìm về chốn bình yên sau biến cố khủng khiếp. Khang đặt máy sấy lên bàn, ngồi xuống xoay người lại nắm tay em gái, xoa xoa mu bàn tay mềm mịn, trắng nõn như búp măng của em.

- Sao vậy? Đi chơi mệt lắm à? Lần sau đừng tắm lâu quá, không tốt nhé.

An cúi đầu, im lặng gật gật đầu.

- Ngước nhìn anh xem, bắt anh hai nói chuyện với mái tóc à?

An ngước nhìn anh hai, gương mặt anh hai hơi tiều tụy, nhưng đôi mắt vẫn rất dịu dàng quan tâm. An cố nặn nụ cười, lại nhào tới ôm anh hai. Dựa vào lồng ngực vững chãi, nghe mùi hương trầm ấm, mùi gỗ hòa quyện cùng mùi da thuộc, An cảm thấy nhẹ lòng, chỉ cần có anh hai, được ôm anh như thế này, An không lo, không buồn gì nữa. Khang thấy An lạ quá, nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ vuốt vuốt mái tóc suông mượt, tì cằm lên đầu cô, mùi hương lavender dịu nhẹ thoang thoảng, cũng làm Khang cảm thấy thư giãn, đỡ mệt mỏi.

- Ngoan! Mệt thì vô phòng nằm. Anh đi mua đồ ăn sáng cho em.

An nghe vậy, buông anh hai ra, lại gật gật đầu, đứng lên đi vô phòng. Chợt, Khang kêu An:

- Thiên An! Váy của em dính gì đó?

Khang đi lại, nửa quì nửa ngồi cầm tà váy ngủ của An xem, mày anh hơi nhăn, rồi nhanh chóng giãn ra phì cười. Anh xoa xoa mi tâm, lắc lắc đầu.

- Em đi thay đồ đi, có cần anh mua thuốc hay gì không?

- Em! Em xin lỗi.

- Khờ quá! Chuyện sinh lý con gái là bình thường mà, sao lại xin lỗi. Anh hai đủ lớn để biết mấy chuyện này, và đủ già để không phải mắc cỡ như mấy chàng trai mới lớn đâu. Hahaha!

- Anh hai này, thôi em đi thay đồ.

- Em có cần mua gì không? Đừng ngại, anh mua được mà.

- Không cần đâu anh.

An lủi vô phòng, đóng cửa. Cô tựa cửa rồi sụp xuống, An biết máu này là máu gì, máu và chất dịch của đêm qua, dù cô đã tắm rất lâu, nhưng cũng không thể rửa hết sự dơ bẩn đêm đó.