Trì Uyên không thích cà phê, muốn uống cũng phải thêm rất nhiều đường.

Hàng Tuyên đem cuộc nói chuyện lúc nãy với Thư Ưu thuật lại một lần, hỏi, “Nó có hiệu quả với anh không?”

Trì Uyên lại hỏi, “Thư Ưu còn nói gì nữa không?”

Hàng Tuyên khó hiểu, “Em phải quay lại liền, nên không nói thêm gì nữa.”

Trì Uyên cười trong lòng, OK lắm, hắn cũng rất hiểu chuyện.

Thư Ưu hiểu chuyện còn đang phải xử lý văn kiện, liếc mắt nhìn về phía cửa văn phòng lớn, nghĩ thầm, “Đây là người ngoài cuộc tỉnh táo.”

Hai người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường* còn đang bóc quà.

*Chuyện trong nhà, người nhà còn chưa biết mà người ngoài đã biết rõ rồi.

Hàng Tuyên sợ làm phiền Trì Uyên, vốn là ngồi nghịch điện thoại ở sô pha, chờ tới 2 giờ liền bỏ của chạy lấy người*.

*Khi gặp 1 hành động gì nguy hiểm (thậm chí bản thân có thể mất mạng) người ta sẽ bỏ lại tài sản để giữ tính mạng cho mình

Trì Uyên lại sợ cậu nhàm chán, muốn cậu lấy mấy hộp quà kia mở ra hết.

“Mấy cái này là gì vậy anh?”

“Quà dịp Lễ Tình Nhân.”

Hàng Tuyên xé đi cái nơ bươm bướm, ngũ vị tạp phần*, chỉ là trong tíc tắc ngực cậu lại trào lên cảm giác đặc biệt hụt hẫng.

*五味陈杂 cảm giác phức tạp hỗn độn

“…… Nhiều người tặng quà cho anh vậy à…”

Trì Uyên bỏ bút máy xuống, đi tới lấy hộp quà trên tay cậu, tùy ý xé giấy gói ra.

Là một cái dù gấp, còn có một bức thư kèm theo: Em muốn cùng anh qua từng ngày mưa nắng.

Hàng Tuyên liếc nhìn chữ ký, là một cái tên rất dễ thương.

Trì Uyên cười khẽ nói, “Là một món quà thiết thực, nếu đem chia xuống đảm bảo họ sẽ giành nhau lấy.”

Hàng Tuyên không lên tiếng, lẳng lặng đặt tấm thiệp sang một bên.

Trì Uyên lại cầm hộp quà khác, bên trong là một lọ mực dành cho bút máy.

“Cái này rất thiết thực, tiếc là chia xuống chắc không ai muốn, tôi chỉ có thể dùng thôi.”

Hàng Tuyên rốt cuộc nghe ra được vấn đề, “Chia xuống?”

Trong mắt Trì Uyên toàn là ý cười, “Quà là do người ngoài tặng, cũng có những người khác, tặng tôi thì chính là của tôi, tôi muốn xử lý sao cũng được, vậy thì chia xuống cho nhân viên. Ăn thì mọi người cùng ăn, thiếu thứ gì thì lấy thứ đó, cũng coi như là phúc lợi nhỏ của công ty mấy năm nay.”

Rốt cuộc Hàng Tuyên cũng thở phào một hơi.

Nhưng cảm giác hụt hẫng lẫn bất lực vẫn còn chen chúc trong lòng.

Trì Uyên ngồi lại ghế sô pha, đọc được hai dòng, lại ngẩng đầu lên.

Hàng Tuyên không mở quà thô bạo ngẫu hứng như trước, cậu xé từng chút một, cố gắng làm cho giấy gói hoàn chỉnh nhất có thể.

Trì Uyên không nhìn rõ được vẻ mặt của cậu, chỉ thấy cậu cúi đầu dáng vẻ rất nghiêm túc.

Anh hỏi, “Hàng Tuyên.”

Hàng Tuyên trả lời, “Dạ?”

Rõ ràng mở quà là việc vui, cố tình cậu lại toát lên vẻ ấm ức như vậy.

Trì Uyên nói, “Lễ Tình Nhân năm nay tôi đã tự tặng cho mình một món quà.”

“Thật sao? Là cái gì vậy?”

Trì Uyên không trả lời, lại hỏi, “Em có nhận được quà trong dịp Lễ Tình Nhân bao giờ chưa?”

Hàng Tuyên nhấp môi, lấy hết can đảm nói, “Không có, nếu… Nếu tính hai hộp bánh chiếm tiện nghi kia thì có.”

Trì Uyên cười cười, “Đều là chiếm tiện nghi, thì hai hộp bánh kia sao không tính được chứ?”

Hàng Tuyên cũng không phân biệt được cảm giác rối ren này, rốt cuộc là trở nên ngọt ngào, hay là càng thêm thống khổ.

Quà đã mở xong, như mọi năm vẫn là socola nhiều nhất.

Hàng Tuyên lấy hộp với giấy gói xếp đè lên nhau, ôm trong ngực.

“Em đi đây.” Đồng hồ hiện lên 1 giờ 50, Hàng Tuyên tạm biệt Trì Uyên.

Trì Uyên nhìn đống socola, tiêu chuẩn kép lợi hại, trong lòng cảm thấy của người khác tặng, anh không muốn mượn hoa hiến phật.

Lần sau vẫn nên tự mua cho Hàng Tuyên.

Trì Uyên giúp cậu siết chặt khăn quàng, “Buổi chiều tính đi đâu?”

“Đi dạo một vòng, sẽ không chạy xa.” Hàng Tuyên hưởng thụ sự gần gũi của Trì Uyên, “Tối nay em chờ anh về ăn cơm.”

Trì Uyên mỉm cười, “Khoảng 6 giờ rưỡi về tới nhà. Nếu tôi có việc đột xuất, bận linh tinh, tôi sẽ nhắn WeChat cho em.”

Hàng Tuyên nghe theo ngoan ngoãn gật đầu, đi tới cửa lại xoay người trở về.

“Em để quên hộp giữ nhiệt rồi.”

“Cứ để đó đi, buổi tối tôi đem về cho em.”

Hàng Tuyên có chút lưu luyến không muốn rời đi.

Thậm chí cậu còn muốn làm rớt thứ gì đó, đợi tới khi Trì Uyên gần tan làm thì làm bộ nhớ ra, cố ý chạy tới không cần chào hỏi, dựng lên một màn kịch kiểu “Vừa lúc đón anh tan làm cùng nhau về nhà”.

Nhưng… Vẫn là thôi đi.

Vạn nhất* anh đang tiếp khách, chẳng phải là xấu mặt sao.

*ít lắm, rất khó xảy ra nhưng vẫn có thể xảy ra.

Hàng Tuyên lưu luyến đẩy cửa ra, còn chưa kịp quay đầu lại nói “Bái bai”, thì đã thấy Trì Uyên đi theo phía sau.

“Tôi đưa em đi.” Trì Uyên cười nói.

Hàng Tuyên chợt thấy xấu hổ vì nãy giờ bị anh thấy hết.

===================