Lục Nhung về nhà, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Cậu sợ Khương Thiệu sẽ về.

Xong lại nghĩ, Khương Thiệu hiện tại bận như vậy, còn nói với Ngưu Cảm Đương là “được”, thì có lẽ là không về đâu.

Lục Nhung yên tâm mở cửa đi vào.

Trong nhà im ắng, không có ai.

Cậu đã quen với sự im ắng như thế này. Từ nhỏ, cha cậu thích ra ngoài chơi bời, mà mẹ cậu cũng thế. Hai người chơi hết trò này đến trò khác, trong nhà chẳng bao giờ có hơi người. Cậu thường ở nhà một mình. Có khi, cậu sẽ ghé vào cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa nhìn liền nhìn hết cả một ngày, đến cả cơm cũng quên ăn.

Cạch.

Lục Nhung nghe thấy tiếng mở cửa, cả người giống như con mèo bị dọa sợ, lông tơ dựng đứng hết lên.

Cậu trợn tròn mắt, nhìn về phía cửa bị mở toang.

Khương Thiệu đứng đó, mặc áo sơ mi, cổ áo hơi mở rộng.

Khương Thiệu bình tĩnh từ tốn rút chìa khóa, đóng cửa lại.

Lục Nhung vô thức lui một bước.

Khương Thiệu không tới gần cậu mà ngồi xuống sofa. Anh mở miệng nói “Tới đây chút đi, ông chủ.” Anh đặt tập tài liệu lên bàn.

Lục Nhung bước tới.

Cậu cảm thấy hai chân như đeo chì, bước đi vô cùng gian nan.

Khương Thiệu nhìn chằm chằm Lục Nhung.

Lục Nhung rất đẹp.

Là cái loại đẹp vô cùng tinh xảo. Cậu ta có một đôi mắt giống như con nai con, bị bắt nạt cái là ầng ậc nước, khiến cho người khác rất muốn làm cậu khóc luôn.

Mà Khương Thiệu, cũng thích làm cậu khóc.

Nhất là làm ở trên giường.

Chỉ cần Lục Nhung nước mắt lưng tròng bật khóc, cái kia của anh sẽ lập tức cứng hơn, trướng hơn, chỉ hận không thể cắm hết vào!

Lục Nhung bị Khương Thiệu kéo ngồi xuống.

Khương Thiệu chỉ chỉ tài liệu trên bàn.

“Xem kĩ đi.”

Lục Nhung mở tài liệu ra nhìn.

Khương Thiệu lại giống như sợ cậu xem không hiểu, giải thích cho cậu từng tờ một.

“Cậu đã nói, nhà này cho tôi.”

“Đúng.”

“Phí bao nuôi hàng tháng, cậu không đưa hai năm rồi.”

“… Anh, anh nói không cần mà.” Khương Thiệu ghét việc cậu cho anh  tí tiền.

“Giờ tôi cần.” Khương Thiệu gõ gõ vào con số trên tài liệu “Cho nên, tiền nợ này, cậu chịu chứ?”

“…Chịu.”

“Mấy năm nay, cậu ốm rất khéo, làm lỡ mất mấy cơ hội quay phim của tôi.” Khương Thiệu nói “Tổn thất này, cậu đền chứ?”

“…Đền, đền!”

Khương Thiệu tính xong từng mục cho Lục Nhung.

Lục Nhung chỉ có thể ỉu xìu gật đầu.

Khương Thiệu hài lòng, lôi ra tờ giấy nợ “Nếu cậu đã đồng ý, vậy kí tên, ấn dấu vân tay lên giấy nợ này đi.”

Lục Nhung “…”

Dưới ánh mắt đầy ý cười lạnh của Khương Thiệu, Lục Nhung cứng ngắc kí tên mình lên.

Lại ấn dấu vân tay.

Đợi khi cậu tỉnh táo nhìn con số trên trời trong giấy nợ, Lục Nhung mới cảm thấy như muốn tắc thở.

!!!!!!

Tiền, tiền cậu gửi ngân hàng không đủ!

“Ông chủ chuẩn bị lúc nào thì trả tiền?” Khương Thiệu giơ tay sờ mặt Lục Nhung.

“Tôi, tôi, tôi…”

“Không đủ tiền?”

Lục Nhung vội đến hai mắt đều ướt.

Tội nghiệp gật đầu.

Khương Thiệu liếm khóe mắt hồng hồng của Lục Nhung.

Lục Nhung khẽ run lên.

Khương Thiệu lại ôm lấy thắt lưng mềm nhũn của Lục Nhung “Vậy chờ cậu đủ tiền rồi lại nói.”