*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Min

Bãi cỏ bên ngoài biệt thự xanh mướt, những loài cây cỏ hoa lá không tên nở rộ, tràn đầy sức sống.

Tư Dao mau chóng vào chế độ thám tử lừng danh Conan, đứng tại chỗ quan sát cả căn nhà nửa buổi trời.

Xác định nơi này sẽ không đột nhiên nhảy ra một kẻ bắt cóc đồng lõa với Giản Ngôn Từ, mới theo anh đi vào.

Vừa vào trong, toàn thân bật radar lên—

Trống trải quá.

Phòng khách ở tầng trệt rất lớn, nhìn qua đã thấy là được sắp xếp lại nên có đầy đủ thiết bị gia đình, đến gần cửa sổ sát đất bên cạnh vườn hoa, còn đặt một chiếc đàn dương cầm tam giác. Nhưng mọi thứ lại rất mới, thoạt nhìn như không có người sử dụng.

Chẳng biết có phải là vì quen hoạt động trong phòng ngủ mới thế hay không nữa.

Tư Dao có một cảm giác rằng, căn phòng to như thế mà chìm trong im ắng thế này, bầu không khí cứ nặng nề thế nào đó.

… Giống như nhà ma.

“Đàn, đàn anh ơi,” Thấy Giản Ngôn Từ đi đâu đó, cô cũng theo sát sau mông anh, “Đây là nhà, nhà của anh ư?”

Giản Ngôn Từ gỡ ba lô rồi tiện tay để xuống bàn, “Xem là thế đi.”

“Vậy, vậy…” Tư Dao thấp thỏm nhìn một vòng chung quanh, không thấy một bức ảnh nào cả, “Ba, ba mẹ anh đâu?”

“Họ không ở đây.”

“Hả?”

Khi anh nói thì cũng sải bước đi về phía phòng bếp, cô nhắm mắt theo đuôi đi vào luôn.

Nào ngờ Giản Ngôn Từ chợt dừng bước, Tư Dao phanh lại kịp thời mới không bị đâm vào lưng anh.

Còn định hỏi thêm, thì nghe thấy âm thanh hờ hững của anh, gọi cô một tiếng: “Cái đuôi nhỏ này.”

Tư Dao ngơ ra: “Sao, sao cơ?”

Giản Ngôn Từ quen cửa quen nẻo mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước khóang, nghiêng đầu cười: “Em đang theo dõi anh đấy à?”

“…”

Tư Dao mau chóng lùi ra sau một bước nhỏ, uất ức phân rõ giới hạn với anh.

Chút sợ hãi ngây thơ ban nãy đã không cánh mà bay.

Cửa tủ lạnh vẫn chưa được đóng lại, Giản Ngôn Từ hỏi cô: “Uống gì?”

“…. Có, có sữa bò dâu tây không?” Đúng là Tư Dao rất khát, nhịn không được dí sát đầu vào, lại bổ sung, “Hiệu Kỳ tích ấy.”

Năm phút sau.

Tư Dao thu lại câu nói nhà ma ban nãy.

Đồ ăn và đồ uống trong tủ nhiều đến nỗi có thể mở ra một cái quầy bán đồ ăn vặt luôn, và có cả sữa bò Kỳ tích mà cô thích.

Cô cắm ống hút, rất lưu ý đến chuyện bảo trì khoảng cách năm bước chân với Giản Ngôn Từ, nhìn anh uống nước khoáng xong, có vẻ không có ý định sẽ đưa cô về THPT Số 4, mà đi lên lầu.

Cũng không kêu cô đuổi theo anh.

Tư Dao do dự đứng ở bên chân cầu thang, không biết tiếp theo nên làm gì mới phải.

“Chúng ta đến, đến đây làm gì?”

Giản Ngôn Từ đứng ở ngay cầu thang nhìn cô, đuôi mắt cong cong rất quyến rũ: “Em đoán xem.”

“Ai nói là học?” Không ngờ Giản Ngôn Từ lại ngừng một lát rồi nói tiếp, “Thật ra trừ học hành—còn có nhiều chuyện để làm lắm.”

Ngụm sữa nghẹn ngay cổ họng cô.

Có thể là vì vào đến địa bàn của mình nên nam sinh không còn vẻ tắm mình trong gió xuân của một vị đàn anh thường thấy, dáng vẻ lạnh nhạt và cà lơ phất phơ, tùy ý, cười như một tên đa cấp xấu xa—

Là cái kiểu đi giao dịch bất hợp pháp ấy.

Vẻ mặt thong dong, như lời mời gọi, chậm rãi nói: “Em muốn làm gì thì làm.”

Trên màn hình, trận PK đang đến hồi kịch liệt nhất, đồng đội chết lần thứ mười, trên màn chat đã phun ra một màn từ dơ bẩn bị đánh sao.

Đối phương: 【Đồng đội ngu như heo, bố mày****】

Đối phương: 【***】

…..

Tư Dao uống hớp sữa bò cuối cùng, đập bẹp hộp nghênh ngang tiến lên.

Ngón tay uốn lượn như bay trên bàn phím.

Yaoyao: 【Đừng dâng cho thế chứ, cậu làm vậy là vì có Hiệp hội Bảo Vệ Động vật làm chỗ dựa cho cậu à】

Yaoyao: 【Tiểu tốt chơi còn ngon hơn cậu】

Đối phương: 【Bố ****】

Yaoyao: 【Nếu con đã gọi bố một tiếng bố rồi】

Yaoyao: 【Vậy bố cũng chỉ đành tha thứ cho thằng phản nghịch con thôi】

Đối phương: 【….】

Chắc chắn sẽ là một trấn chiến miệng ác liệt lắm đây.

Âm thanh bàn phím trong phòng ngủ vang cành cạch, một hồi sau trò chơi kết thúc, Tư Dao ngẩng đầu lên khỏi bàn máy tính.

Không thấy thân ảnh Giản Ngôn Từ đâu, chả biết đi đâu nữa.

Nửa tiếng trước.

Cô bị dáng vẻ như hồ ly tinh hay bám vào thân xác con người của Giản Ngôn Từ làm cho sợ sặc sữa, toàn thân nâng cao cảnh giác, lại nghe được người kia hỏi: “Hôm nay sao em lại trốn học?”

Tư Dao mất mặt không nói nên lời.

Đâu thể bảo là vì tức bạn học mới trốn ra.

Thế là tự tìm cho mình một lý do kiên cường: “Vì em em muốn, muốn chơi game đánh nhau.”

Sau đó thì bị đưa đến đây.

Cô biến thân thành tu hú chiếm tổ, mượn máy tính của Giản Ngôn Từ, download trò chơi về.

Bắt đầu từ việc gõ bàn phím trong cảnh giác, đến bây giờ đã biến thành cô gái nghiện game mất rồi.

Lại kết thúc thêm một ván nữa, ấy thế mà ngoài trời đã sầm tối.

Nhìn nhìn đồng hồ, THPT Số 4 đã tan học từ lâu.

Tư Dao không tìm thấy Giản Ngôn Từ đâu, đành phải đi xuống lầu. Tầng trệt đã mở hết đèn, căn phòng to đến thế mà chẳng thấy bóng dáng một ai, bốn bề an tĩnh thiếu hơi người.

Bỗng nhiên, trong phòng bếp có tiếng động.

“Đàn, đàn anh?” Cô gãi tung mái tóc ngắn ngủn, đi đến, “Anh….”

Im bặt ngay tức khắc.

Trước đài nấu ăn, một dì mặc tạp dề đang rửa đồ ăn, bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều sửng sốt.

“Ngại quá,” Dì trước mặt ước chừng bốn năm mươi tuổi, nở nụ cười áy náy, “Dì nấu ăn không phiền đến các cháu chứ?”

Tư Dao nhanh chóng hoàn hồn, lắc đầu khẽ nghẹn ra một chữ: “Không.”

Dì lại ra chiều có lỗi: “Ôi chao, thật sự là không biết hôm nay sẽ có người đến nên chỉ làm một phần đồ ăn thôi, cháu muốn ăn gì? Bây giờ dì chuẩn bị hẵng là còn kịp đấy.”

Tư Dao run rẩy.

Qua vài giây, mới cố gắng nói cho vẹn câu: “Không cần.”

“Vậy dì xem xem sao, được không?”

Tư Dao tiếp tục nói ra duy nhất một chữ: “Được.”

Cô bé này không thích nói chuyện, còn ngại ngùng nữa.

Thế là dì không trò chuyện phiếm thêm, lại mở một túi mua sắm ra, lấy toàn bộ rau củ quả tiếp tế cho vào tủ lạnh, đổi cả sữa mới. Toàn bộ quá trình lưu loát mà nhanh gọn.

Đồ ăn đã được chuẩn bị đâu ra đấy, dì cởi tạp dề ra, nhìn Tư Dao nở nụ cười hiền lành rồi đi đến huyền quan thay giày rời đi.

Hình như không phải mẹ Giản Ngôn Từ. Chắc là dì giúp việc rồi.

Tư Dao vừa mất hồn vừa lết lên trên lầu.

Là cái bình xả rác hay cái hốc cây cho các nữ sinh, cô đã nghe qua được không ít câu chuyện về Giản Ngôn Từ.

Nghe nói, 12-1 có đàn anh Giản hoàn cảnh gia đình cực kỳ tốt, trước kia lúc đi họp phụ huynh, mẹ anh đã lái theo chiếc xe mấy triệu tệ.

Còn nghe đâu, ba anh cũng rất là oách, là người thường xuyên được lên Tivi ấy.

Nhưng cũng chỉ là nghe nói thôi.

Còn hiện thực, hình như anh ở một mình trong căn nhà này.

Vào đến phòng ngủ.

Căn phòng to là thế nhưng bày biện đầy đủ, ấy thế mà Tư Dao không hề nhìn thấy một bức ảnh nào trong phạm vi mắt thường nhìn được, trang trí sạch sẽ và chỉnh tề như khách sạn vậy.

Bàn làm việc và Tivi của phòng được đặt ở sườn ngoài, một bức tường cao phân nửa nhà ngăn ở giữa, dường như có không gian để đi vào trong.

Cô đột nhiên lanh trí vòng qua bức tường ngăn ấy.

Bên trong là giường.

Tư Dao khựng lại.

Cửa sổ không đóng.

Hoàng hồn, gió phất qua bức rèm cửa màu lam đen, ánh sáng vàng kim chiều tà rọi lên một góc đầu giường, mạ vào người nam sinh nằm trên giường.

— Giản Ngôn Từ, thế mà ngủ mất rồi.

Không phải là anh lại nằm ở chỗ này rồi—ngủ luôn đấy chứ?

Người nọ gối nửa đầu, một chân gập lên, thân người hơi nghiêng, vô cùng yên tĩnh.

Vì tư thế ngủ ấy nên gió chỉ cần phất qua đôi chút là có thể thổi tung một góc áo, để lộ ra một vệt gì đấy dữ tợn và dài ngoằng trên da thịt.

Tư Dao vô thức thở chậm đi, chần chờ đứng tại chỗ một hồi thật lâu.

Đấy là—sẹo ư?

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nhích về phía giường.

Vừa dí sát vào, gió lại phất qua làm góc áo bật ngược trở về, không còn thấy gì nữa.

Tư Dao đành phải chuyển hướng sang nhòm gương mặt anh.

Khuỷu tay trái của Giản Ngôn Từ đưa lên che đi đôi mắt.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua những kẽ ngón tay của người nọ, che đi gương mặt, chỉ còn lại non nửa gương mặt anh dưới ánh sáng.

Đôi môi anh nhạt màu, viền môi hơi cong, những lúc im lặng lại trông như đang cười, trông sao mà giống như đang mê hoặc người nhìn quá.

Không thấy được cả gương mặt, Tư Dao hoảng hốt dời mắt, thì lại chú ý đến bên vành tai anh có một dấu hiệu đỏ thẫm gì đấy.

Tò mò đến sát gần hơn.

Giữa vành tai của anh có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ. Vừa nhìn qua những tưởng rằng đó là khuyên tai cơ.

Điện thoại ngay tủ đầu giường bỗng vang tiếng ting ting.

Chu Thường Diệp: 【Anh, anh đi đâu vậy?】

Giây tiếp theo.

Ngón tay che đôi mắt nọ giật giật, mở ra, bất thình lình quá đỗi, tầm mắt của Tư Dao và Giản Ngôn Từ giao nhau.

Vừa bị đánh thức, đôi mắt đào hoa của nam sinh khẽ nheo lại, lãnh cảm chế ngự toàn bộ tầm nhìn của cô, không có cảm xúc gì.

Tuy rằng không nói gì cả.

Nhưng nháy mắt vừa tỉnh giấc ấy, vẻ mặt giấu trong sương mù, lạnh lùng, thờ ơ, và cả cơn tức giận như lửa đốt trong sự tàn nhẫn.

Làm cho ánh hoàng hôn đẹp đẽ ban đầu cũng biến thành ảo ảnh màu máu khi trời chiều lặn trong đôi mắt ấy.

Đại não của Tư Dao ngay lập tức bị dọa cho cứng đờ.

Ký ức trong đêm mưa thấy một màn máu tanh lại quay về.

Cả người bé nói lắp xù lông lên, phản ứng mau chóng nhảy ra sau nửa mét.

Yên tĩnh.

“Đàn….đàn anh ơi.” Cô cố gắng biểu hiện ra mình là người bạn tốt, lắp bắp nghĩ chủ đề, “Vừa nãy có dì vừa, vừa đến.”

Giản Ngôn Từ không đáp.

Vài giây ngắn ngủi lặng yên, anh dựa vào tường ngồi dậy, cầm điện thoại bên cạnh lên nhìn giờ,

Trên màn hình không biết tự bao giờ đã lấp đầy tin nhắn, thế mà anh ngủ say như chết, không nghe thấy gì sất.

Âm thanh duy nhất trong ký ức trước khi tỉnh dậy, là tiếng gõ bàn phím vì ai kia chơi game. Ầm ĩ ồn ào, lại tựa như thôi miên.

Giản Ngôn Từ ngủ rất sâu.

Hiếm có, và là lần đầu tiên.

Lòng Tư Dao hãy còn sợ hãi vì nết rời giường của Giản Ngôn Từ.

Tựa như vừa phá tan một bí mật nào đấy.

Mang ý nghĩ bỏ đi không quay đầu lại, nhưng gần đến lúc rời đi, cô lại lề mề trên sân cỏ vài cái, nén lại cảm giác sợ hãi khó chịu, quay người đi gõ cửa.

“Đàn đàn đàn anh ơi, anh có có bút không?”

Tư Dao đứng ngoài cửa mượn Giản Ngôn Từ cây bút, lại ngồi xổm trên bậc thang, vùi đầu viết cho anh một tờ giấy ghi nợ.

Giấy nợ, hàng thật giá thật.

Trên đất là dòng chữ đoan chính ngay thẳng—- “Tư Dao nợ tiền chơi game, 50 đồng.”

“…..”

“Em không không mang tiền, thiếu trước.” Tư Dao lại hỏi, “Chờ lần sau, sau lại trả cho anh, được không?”

Giản Ngôn Từ dựa nửa người lên khung cửa, nhìn tờ giấy nợ đăm đăm, không nói không được, mà duy trì cái nụ cười đào hoa như thế chừng hơn mười giây, rồi mới hỏi: “Đây là viết cho anh sao?”

Có chỗ nào buồn cười đâu chứ.

Tư Dao nhẫn nại, gật đầu: “Tính theo giờ.” Còn cả bình sữa bò dâu tây nữa.

“Trước kia mỗi lần đi net,” Giản Ngôn Từ dừng một tí, “Một tiếng bao nhiêu tiền?”

Cô có chút kỳ quái khi nghe anh hỏi về vấn đề này: “Sáu, sáu đồng.”

“Chỗ anh không thu mắc như thế.” Cô thấy Giản Ngôn Từ tiện tay gập tờ giấy cất vào trong túi quần, giọng điệu hệt như một ông chủ tiệm net, buồn cười nhắc nhở, “Em cho nhiều rồi.”

Là vô cùng nhiều.

Ý của Tư Dao là không muốn thiếu tiền Giản Ngôn Từ.

Nếu mà nợ tiền anh, rồi với cái dáng vé như vừa nãy ấy à, chỉ sợ đến một ngày nào đó cô bị xử đẹp tại chỗ luôn mất.

Tư Dao nghĩ ngợi, duỗi tay: “Vậy đưa em sửa—-“

Giản Ngôn Từ lại không chịu trả giấy nợ về cho cô.

“Thế này nhé,” Anh cong eo, “Xem như anh cũng thu em sáu tệ.”

“Lần này trả nhiều thì xem như là tích góp giúp em.”

Tư Dao nhìn nụ cười của Giản Ngôn Từ, cậu trai xoay mặt như xoay chong chóng, cái vẻ khó ở khi vừa bị chọc dậy đã bay biến mất dạng, đôi mắt trong veo như tẩm nước xuân, có chút nhạt nhẽo.

Không giống chủ tiệm net, càng không giống đàn anh trường cấp ba.

Nụ cười ấy, hệt như một nhân viên hành nghề bất lương.

…. Là cái kiểu chơi một đêm tính giá cực cao ấy.

Ngay cả câu từ bấy giờ cũng như copy paste, gằn từng tiếng một—

“Vậy, hoan nghênh em lần sau lại đến.”