*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Min

Tư Dao mặt ngây như phỗng nhìn điện thoại, cả người đớ ra như một chú hamster bị kinh hoảng.

Cứng ngắc thật lâu, mới phản ứng lại được, thu hồi lẹ lẹ lẹ.

Giản Ngôn Từ: 【Hồ ly tinh?】

….. Nhắn nữa.

A a a a a a a—–

Cần cổ đỏ bừng, cô nhanh chóng gõ phím tự cứu chữa.

Yaoyao: 【hlj】

Yaoyao: 【Uống rượu xong】

Yaoyao: 【Bấm nhầm số】

Yaoyao: 【Ý em muốn nói là】

Yaoyao: 【Bọn em vẫn chưa về phòng, đang ở ngoài uống rượu】

Nhắn liền tù tì mấy tin, Tư Dao mới lấy lại sức lực. Mất mặt đập đầu vào gối chết quách cho xong, rồi xoa xoa vài cái cho xả giận.

Vừa cúi đầu, lại rùng mình.

— Giản, Giản Giản Ngôn Từ gọi điện thoại đến rồi.

Lúc Tư Dao bò xuống cầu thang thì hình như cẳng chân bị đụng phải, thế là khập khiễng bò lên ban công.

Nhận điện thoại.

“…. A lô?”

Cô lắp bắp: “Có, có chuyện gì không?”

Qua vài giây, giọng Giản Ngôn Từ bên kia mới vang lên, hỏi: “Bây giờ còn uống rượu?”

“… Ừm.”

“Ở quán bar gần đó?”

“Không phải, bọn em ở khu Thành Dương, là, là gọi xe đến.” Sợ anh phát hiện mình lấy cớ, Tư Dao vội nói lãng sang chuyện khác, “Đàn, đàn anh tìm em có chuyện gì sao?”

Một hồi sau. Cô lại nghe Giản Ngôn Từ thong dong gọi một tiếng: “Bạn nhỏ này.”

“Hả?”

“Vừa nãy, không phải đã nói là về sao?” Ngữ điệu bên ấy có vẻ nhạt nhẽo, “Muộn thế rồi còn không chịu ngủ—lại đi gạt người.” Anh cười, “Sao lại học không cái tốt thế này?”

“….”

Không hiểu sao, Tư Dao nghe đối phương cười thế kia, lại chợt chột dạ.

Một hồi lâu sau, mới nhỏ giọng bật ra một câu: “Sao lại học không tốt được?” Ý muốn đánh tráo khái niệm, “Em thấy thành tích học tập của em… rất giỏi đấy.”

Lại chìm vào yên tĩnh ngắn ngủi.

“Ừm.”

“Tôi vừa nghe em nói, học lại một năm?” Giản Ngôn Từ dừng một lát, rồi lại hỏi, “Nếu giỏi thế thì sao còn muốn học lại?”

“Đó là… Là vì lần đầu tiên em thi không tốt, nên muốn thi lại một lần nữa.”

Nói rồi, Tư Dao ủ rũ nằm lên lan can.

…. Cô lại nói dối nữa rồi.

“Đàn anh ơi,” Cô rất muốn chấm dứt chủ đề này, liền tùy tiện tìm một cái cớ, “Bạn em gọi em rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa, thì em, em cúp trước đây.”

Đợi giây lát. Bên kia, Giản Ngôn Từ thong dong trả lời lại: “Cũng khó trách.”

Tư Dao ngây ra: “Khó trách… gì cơ?”

“Tôi đang nghĩ,” Âm thanh người nọ nhạt nhẽo, cười khẽ, ngữ điệu dịu dàng như nước mùa xuân, nói, “Khó trách bạn học này chưa từng chủ động liên hệ qua với ai.”

“….”

Tư Dao nhất thời cứng đờ.

“Vì có bạn bè mới rồi, nên mới quên đi những người cũ.” Giản Ngôn Từ thở ra thật nhẹ, vẫn kiên nhẫn hỏi, “Phải vậy không?”

“….”

Không biết tại làm sao.

Rõ ràng là người nọ đang cười, nhưng cứ có cảm giác—-

Cô lại nhớ đến, buổi tối hôm nay mấy người Trần Phồn đã dùng từ Đại Ma Vương để hình dung về anh. Cảm giác yết hầu như siết chặt lại.

Sao anh vẫn còn, dây dưa cái chuyện, xóa kết bạn, mãi không buông thế.

Cái tên quỷ! Keo! Kiệt!

Thật lâu sau, Tư Dao mới nghẹn ra được một câu phản bác: “Không phải.”

Nói rồi, lại là một hồi yên tĩnh.

“Thật ra tôi vốn định,” Bên kia đột nhiên bình thản lên tiếng, “Gọi cho em chỉ vì muốn biết một chuyện.”

Tim cô run lên: “…. Chuyện, chuyện gì?”

“Một mình em đến đây, đã quen chưa?”

Nghe thế, Tư Dao sửng sốt: “Cũng tàm tạm…” Cô nói chân thành, “Chỉ là lúc vừa đến, đồ ăn không hợp miệng, nhưng bây giờ thì ổn rồi.”

“Ừm.” Giản Ngôn Từ tiếp lời, câu từ nghe như một người đàn anh quen cách chăm sóc người khác, “Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi.”

Tư Dao ậm ừ đáp ‘được’.

“Vậy, vậy đàn anh ơi,” Ấp ủ một hồi lâu, cô lại thấp thỏm đứng thẳng lưng khỏi lan can, cố gắng mang giọng điệu khách sáo nhất có thể, “Anh ở đây đã quen chưa?”

Im lặng thật lâu sau.

Cô mới nghe Giản Ngôn Từ trả lời.

Người ấy nở nụ cười, âm thanh quyến rũ cà lơ, còn có chút lạnh nhạt không nói nên lời, chầm chậm nói—

“Không ổn.”

….

Sao lại không-ổn-thế!

Về lại giường, cảm giác buồn ngủ bay sạch.

Cô lấy điện thoại dưới gối ra, nhìn thẳng vào wechat đầu sỏ gây chuyện, nhìn mấy lần.

Sống không ổn, ý là—

Bề bộn nhiều việc? Mệt chết? Vân vân mây mây, đúng không nhỉ.

Tư Dao nhớ đến những lời hình dung về Giản Ngôn Từ của Trần Phồn đêm nay.

Hội trưởng hội sinh viên tiền nhiệm.

Học hai chuyên ngành cùng một lúc.

Năm nào cũng giành học bổng. Còn cầm không ít giải thưởng, cúp trận đấu lớn bé.

Dù vào đại học Thanh Hoa, nhưng vẫn chói lóa giữa đám đông.

…. Hơn nữa, anh cũng sắp sửa tốt nghiệp rồi.

Tư Dao yên lặng nhìn tên ghi chú ‘Giản Ngôn Từ’ trước mắt, vẫn chưa được sửa.

Cứ thế…. khách khí cũng tốt.

Dù sao, sau này có thể cũng sẽ không còn gặp nhau nữa..

Không đến mấy ngày nữa là lễ Trung thu, Tư Dao gọi điện thoại cho Tư Quế Trân trước, báo với bà.

Kỳ nghỉ này cô không định về nhà, phải vội dọn ký túc xá.

Sau khai giảng hai tuần, cuối cùng Tư Dao cũng tìm được một căn phòng bên ngoài gần khu dạy cũ, ở ghép chung với bạn học. Hai người thương lượng rồi thuê một căn gần đấy, cách trường chỉ chừng mười phút, bình thường lên lớp cũng tiện.

Hôm nay dọn dồ xong, cô khó khăn kéo túi lớn túi nhỏ, gặp mặt bạn cùng thuê.

“Ôi, đồ cậu nhiều thế à.” Vừa gặp mặt, Tống Nhụy vội xuống xe giúp cô dọn hành lý vào cốp sau, “Trời má, nặng thế…”

“Để tôi đi.” Tài xế bên cạnh cũng vội đi lên giúp đỡ, xách một cái vali lên, “Ối chà, đúng là nặng thật, bạn này, thứ gì trong đây thế?”

Tư Dao bị nóng hun cho ướt hết phần tóc mái, nuốt nước miếng nói: “Là máy tính.”

“Nặng thế này, máy tính bàn à?”

“Vâng.”

Hai người lái xe đến dưới nhà trọ.

Lên lầu, lao lực đẩy mạnh đống hành lý vào phòng, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Đồ Tống Nhụy rất ít, chưa bao lâu đã dọn xong, từ cách vách đi sang nhìn Tư Dao.

Trong phòng, dáng người thiếu nữ mảnh khảnh đang cố hết sức dọn đống đồ từ vali ra, mở món đồ đầu tiên đặt lên trên bàn.

—Bàn phím và máy móc.

— Con chuột.

— Lại là máy tính bàn, còn có một cái máy chủ to ơi là to.

Tống Nhụy thấy mà há mồm trợn mắt: “Tư Dao, bình thường cậu chơi game à?”

Tư Dao đang đặt máy chủ xuống dưới bàn, hai má ửng đỏ, âm giọng kéo dài: “Đúng ~”

“Để tớ giúp, để tớ giúp.” Tống Nhụy vội chạy nhanh đến, đột nhiên nảy sinh ra ý tưởng, “Khoan, cậu dọn ra ngoài không phải là vì để chơi game đấy chứ?”

“Ừm.” Cô gật đầu, rồi lấy một cái camera dành cho máy tính ra, còn trả lời rất thành thật, “Tớ chơi game sẽ làm ồn đến các bạn cùng phòng, nên mới dọn ra.”

Năm đó sau khi thi vào đại học xong, Tư Dao có thêm một nghề tay trái.

Ngày đầu tiên sau tuổi 18, sau hôm đi mua giày thể thao tăng chiều cao không lâu, có được thẻ căn cước, hít một hơi thật sâu bước chân vào cửa tiệm net.

Ngay từ đầu, cô chỉ nghe nói là livestream game có thể kiếm chác chút tiền tiêu vặt.

Thế là cô lên một nền tảng đăng ký một account, bình thường có chơi game thì nhân tiện livestream luôn.

Khi đó rất ít người xem.

Chân chính có chút nhiệt, là vào một buổi tối chơi game nọ.

Hôm đó tâm trạng Tư Dao không tốt, lại đụng trúng một đồng đội chơi ngu như heo.

Không biết đối phương có phải là người nước ngoài hay không, tóm lại là cứ phun tiếng Anh chửi người mãi. Những đồng đội khác đọc không hiểu, nhưng đụng trúng họng súng Tư Dao vừa đọc đã hiểu.

Không chỉ đọc hiểu, mà còn gõ phím bằng chéo một đống Tiếng Anh chửi bật lại. Chửi vô cùng lưu loát, nhưng lại không hề chậm thao tác.

Khá tình cờ là trận game này được một người xem nào đó quay màn hình lại và tung lên mạng. Cứ thế được share nhiệt tình.

Dần dà, tài khoản livestream của cô tích góp được chút độ hot. Dần dà, có người còn trêu chọc cô là ‘nữ streamer biết chửi song ngữ hot nhất mạng’.

Rồi sau này nữa, Tư Dao đã ký hợp đồng với một trang web, mỗi tháng nhận về được một khoảng thu nhập khá ổn.

Hơn nữa, đôi khi người xem sẽ tặng quà, sau này cô không còn hỏi Tư Quế Trân về sinh hoạt phí.

Tư Dao rất thích nghề tay trái này, chủ yếu là vừa chơi game mà còn vừa kiếm được chút tiền trang trải.

Đương nhiên cũng có chỗ không tốt.

Từ những ngày đầu nhập học, cô rất hiếm khi về ký túc xá, chỉ ở bên ngoài với bạn thuê phòng.

Thu dọn đâu ra đấy, hai người chuẩn bị đến căn tin trường ăn cơm chiều.

Tư Dao vừa mới bưng khay cơm đi tính tiền, dì bên cạnh lấy trong một cái rổ nhựa ra chiếc bánh trung thu nho nhỏ, đặt lên phần ăn của cô.

“Cho cháu này.” Dì cười rất hiền hòa, “Trung thu vui vẻ nhé.”

Nói câu ‘cảm ơn ạ’, cô lại tìm một chỗ cách đó không xa, ngồi xuống giữ chỗ cho Tống Nhụy.

Ăn được một nửa, lần thứ năm ngắm nhìn chiếc bánh trung thu mà dì tặng, Tư Dao đột nhiên buông đũa, cầm điện thoại lên.

Lễ Trung thu—-

Có nên nhắn cho người ấy một tin chúc mừng không?

“À đúng rồi Tư Dao này.”

“Hở?”

“Đây là chìa khóa phòng nhà chúng ta, vừa nãy quên đưa cho cậu mất.” Tống Nhụy ngồi đối diện cũng buông đũa xuống, “Lát nữa tớ có việc bận, chắc là tối nay sẽ không về đâu.”

“Được.” Tư Dao cất chìa khóa vào ba lô, trong miệng còn nhai viên bò viên, ậm ờ trả lời, “Vậy cậu đi trước đi.”

“Đi đây, cậu ăn từ từ nha.” Tống Nhụy vừa đứng lên, nghĩ gì rồi lại nói, “À à còn nữa, tớ xem dự báo thời tiết thấy tối nay có thể trời sẽ mưa đấy, đến lúc đó cậu nhớ lấy mấy chậu hoa của tớ vào với nhé? Để ở trên bệ cửa sổ ấy.”

Tư Dao banh mặt ra gật đầu theo bản năng: “Được.”

Tống Nhụy đi rồi.

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu cũng tiêu tán.

Tư Dao nhét điện thoại về lại ba lô.

Nhà anh ở Diên Thanh cơ mà, bây giờ chắc đang về nhà rồi, nhỉ.

Hơn nữa dù không về nhà, thì cũng sẽ có người ở bên cạnh anh vào dịp lễ Trung thu này thôi.

…. Thôi đi vậy.

Ánh đèn sáng tỏ cả căn phòng đơn, tiếng bàn phím thanh thúy cuối cùng cũng ngừng lại.

Tư Dao kết thúc buổi livestream, niết bẹp hộp sữa bò, đẩy ghế ra đứng dậy.

Cô duỗi hai cánh tay căng nó qua đỉnh đầu, vặn trái vặn phải như một cái bánh ma hoa.

Chơi game cả đêm nên giữ một tư thế ngồi, eo có chút khó chịu.

Cô thay váy ngủ đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Lúc đi ra thì gọi điện thoại cho Tư Quế Trân.

“Đi học lại rồi, đừng cứ nằm trong phòng chơi game mãi thế,” Tư Quế Trân nhắc nhở, “Thường xuyên ra ngoài chơi với bạn bè, đừng để buồn chán, biết chưa con?”

“Dạ.” Tư Dao nằm úp sấp trên giường nghe điện thoại, ngoan ngoãn trả lời, “Hôm nay con lại kiếm được tiền nữa. Chờ tháng này tiền về, tích góp chút đỉnh là dư ra cho mẹ và chú một ít rồi.”

Tư Quế Trân sửng sốt, than ôi một tiếng: “Bây giờ mẹ đã không cần con đi kiếm tiền nữa, chuyện tiền nong, mẹ và chú Tề con sẽ nghĩ cách….”

Mùa hè năm ngoái, bệnh của Tư Quế Trân lại tái phát.

Lúc ấy phải phẫu thuật, hỏi dòng họ bạn bè mượn thêm chút tiền. Không quá nhiều nhưng vẫn là một khoảng mà phải tích góp trong bao ngày tới nữa.

Cũng may tình trạng phục hồi của thân thể Tư Quế Trân không tệ, bà cũng bắt đầu đi dạy trở lại. Sống chung với Tề Văn Từ thì cả hai vẫn có thể kiếm được tiền dưỡng già.

“Dao Dao này, Quốc Khánh con có về không? Mẹ chờ….”

Tư Dao vừa gọi điện thoại vừa lơ đãng lia mắt ra bên ngoài cửa sổ.

Không biết tự bao giờ mà trời đã nổi cơn mưa.

Mưa đập vào màn cửa kính không ngừng chảy xuống, không nhỏ chút nào.

Sực nhớ ra, suýt chút nữa cô đã nhảy bật dậy khỏi giường.

Hoa—-

Tư Dao lo lắng cầm điện thoại chạy chậm đến phòng Tống Nhụy.

Căn phòng này không có ban công, chỉ có một cái đài nhỏ nhô ra ngoài cửa sổ.

Mấy chậu hoa nhỏ đang được đặt lên đài, mưa đã ngấm ướt chậu.

“Dao Dao, bên con có chuyện gì thế?”

“Mẹ, con không nói nữa,” Tư Dao kẹp điện thoại vào bả vai, dời liên tục hai chậu hoa, lại đứng dậy muốn dời chậu cuối cùng, “Con phải giúp bạn…”

Giây sau đó, chiếc chậu gốm sứ trên tay bỗng nhiên trượt xuống.

Còn không kịp giữ chặt lại.

Bất ngờ trở tay không kịp.

Thời gian quá ngắn. Tư Dao chỉ đành trơ mắt nhìn chậu hoa cứ thể vụt khỏi tầm tay, rơi xuống bên đài—-

Giây sau đó, bật ra rớt xuống dưới—-

Âm thanh vỡ vụn loạn xà ngầu—-

Rơi xuống cái gì nằm bên dưới rồi vậy.

Mưa như trút nước.

Tư Dao vươn dù ra, ngồi xổm bên cạnh một chiếc xe một cục như cây nấm nhỏ.

Trước mắt, một màn ngổn ngang.

Ánh mắt của cô máy móc dời sang chậu hoa rớt nát bét trên mặt đất, yên lặng thật lâu, cô ngẩng đầu lên, lại máy móc nhìn về hướng cái xe phía trước.

Bình tĩnh nhìn thẳng, tấm kính trước bị vỡ như một lớp màn nhện.

11:20 phút tối.

Chụp hình logo đằng trước của xe, cô lên diễn đàn trò chơi, đăng một bài post.

【Có ai biết đây là xe gì không? Lỡ tay đập vỡ kính chắn gió thì phải bồi thường tầm bao nhiêu tiền? [hình ảnh]】

Nhanh chóng có bình luận trả lời.

【Người anh em, lên chỗ này khoe độ giàu có à?】

【Đền một căn nhà á】

【Đền một cái máy bay á】

【Đền một cái tàu chở máy bay á】

….

Bình luận ngày càng quá lố.

Nhưng có thể xác định được một vấn đề là.

Đây là một chiếc xe, vô, cùng, đắt, tiền.

Tư Dao xụi lơ.

— Sống gần đây không phải đều là sinh viên đại học Thanh Hoa ư.

— Sao lại-có một chiếc xe-đắt thế!

“Meo~….”

Một tiếng rên dài, trong màn mưa, có một cái cục thù lù đen tuyền gì đấy phía dưới xe chui ra.

Như một tia chớp, Tư Dao hoảng sợ nhảy nhảy ra sau, nhanh nhẹn nhảy đi ba bước.

Dù tụt khỏi tay, bị gió đẩy ngã ngửa ra sau.

Vừa định đi nhặt về.

Quay đầu lại, chợt thấy một đôi giày da của người đàn ông đứng trước mặt mình.

Chiếc dù vừa vặn che trên đầu cô, chắn mưa chắn gió.

Tư Dao ngây đơ ra, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong mấy giây.

Trước mắt, Giản Ngôn Từ cũng ngồi xổm xuống với cô.

Bốn bề tĩnh lặng ngoài tiếng mưa rơi.

“Ngồi xổm lâu vậy,” Anh nhàn nhạt đưa mắt nhìn đôi giày của Tư Dao, tiện tay nhặt một mảnh dây giày lỏng lẻo của cô lên, đoạn hỏi, “Chân không tê ư?”

Đơ ra một hồi lâu mới tỉnh táo, Tư Dao lắp bắp: “…. Đàn, đàn anh, sao anh lại ở đây?”

“Em nói xem sao tôi lại ở đây?”

Cô trì độn một hồi mới hoàn hồn: “Anh cũng ở gần đây…”

Giản Ngôn Từ thả dây giày ra. Giây sau đó, ngón tay thon dài lật lại, ấn cái gì đó trong tay.

Đèn xe phía sau bỗng sáng ngời lên.

“….”

Bầu không khí im lặng đến quỷ dị.

Tư Dao bình tĩnh nhìn thẳng Giản Ngôn Từ, rồi thong thả, nuốt nước miếng.

Người đàn ông ấy đang cầm dù nhìn cô. Gần trong gang tấc, hàng lông mi dài và cong che đi đôi mắt đào hoa, đổ rạp xuống một cái bóng. Dáng vẻ nhàn hạ làm cho người ta rất là, vô cùng là chột dạ.

— Người này vừa mới nói: Ngồi xổm, lâu, vậy.

— Không biết là anh đã ở đằng sau nhìn bao lâu rồi.

Bên cạnh, lại một tiếng meo~ vang lên.

“… Nếu,” Tư Dao khó khăn cất lời phá vỡ sự im ắng đáng sợ này, quay đầu nhìn con mèo hoang cách đó không xa, ngón tay dịch qua, khẽ nghẹn ra từng từ: “Nếu như em nói, xe, xe anh là do nó đập vỡ. Đàn anh ơi, anh, anh tin không?”

Một hồi sau, Giản Ngôn Từ mới cong môi: “Đứng lên đã.”

Tư Dao khẽ khàng giật người.

Vừa đứng lên một chút xíu thôi, đột nhiên ngồi phịch xuống, lại chậm rì rì ngồi xổm lại lần nữa.

“Đứng, đứng không được….”

Mém tí nữa là Tư Dao đã rơi nước mắt luôn rồi.

“… Eo.” Cô cắn răng phun ra từng chữ một, đau đến nỗi giọng nói ướm đượm giọng mũi: “Eo… eo bị trẹo rồi.”

“….”