William Levi tức tối đẩy cửa bước vào nhà khiến Tô Thế Hoan đang cuộn mình hiu hiu ngủ trên sofa không hiểu gì mơ màng mở mắt.

"Tại sao không nói chuyện Kathy gọi tới đây?"

Cậu lập tức bừng tỉnh đại ngộ, tại sao mình lại quên cơ chứ, nhìn biểu tình này của hắn có vẻ như chuyện rất nghiêm trọng.

Căng thẳng nuốt nước bọt, cậu tròn mắt nhìn hắn "E...Em...Em...Em..."

"Đừng giả vờ vô tội nữa! Trả lời xem tại sao không báo tôi biết!" hắn hậm hực khoanh tay nghiêm nghị nhìn cậu.

Tới đây cậu quyết định không nói nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu nghe hắn trách móc, vì nếu có giải thích hắn cơ bản cũng sẽ không tin càng thêm chán ghét.

Rồi hắn cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng của hắn, toàn bộ những điều xấu xa nhất tốt hơn hết đều đem đổ lên cậu là ổn rồi.

Hắn suy nghĩ đơn giản, là do cậu ghen với Kathy nên mới không nói cho hắn biết "Đó là em gái tôi, cậu ghen cái gì chứ!"

"Xin lỗi..." Cậu thậm chí không buồn chối bỏ, cứ như vậy trực tiếp xin lỗi.

Hắn vốn còn muốn nói nữa nhưng không hiểu sao vừa nghe thấy lời xin lỗi của Tô Thế Hoan trong tim liền nhói lên một cái, ngôn từ ứ nghẹn trong cổ họng không thể thốt ra thành lời.

Vươn cánh tay muốn ôm lấy cậu vào lòng nhưng lý trí của hắn nhanh hơn một bước lên tiếng cảnh báo Đừng để vẻ bề ngoài của cậu ta đánh lừa!

Nắm chặt tay thành quyền, William im lặng bước lên phòng.

Tô Thế Hoan tự vòng tay ôm lấy mình, sự lạnh lẽo này cậu đã tốn biết bao công sức vẫn không thể chạy thoát được, nhìn lên kim đồng hồ đang chậm chạp xoay vòng, cậu thở dài quay lại sofa nằm xuống lăn qua lăn lại mệt mỏi nhấn chìm nhưng không thể nào chợp mắt được.

Thật lâu sau đó, mi mắt cứ như vậy khép lại, cậu vô tri vô giác chìm vào giấc ngủ.

Thấy đã quá nửa đêm nhưng cậu vẫn chưa về phòng, William chau mày đứng dậy khỏi giường mở cửa xuống tầng trệt xem qua, nhìn thấy thân ảnh nhỏ đang co ro vì lạnh trên sofa, tim hắn thắt lại.

Khẽ lắc đầu ôm cậu đưa về phòng.

Ngửi được mùi hương trên cơ thể hắn, loại mùi hương đặc trưng nam tính, Tô Thế Hoan theo bản năng dụi dụi đầu vào lồng ngực ấm áp kia.

William cảm nhận được cậu nhóc của mình đang dần cứng lên, hắn thầm trách mình Aish! Quá khẩn trương rồi, chết tiệt cái tên háo sắc này!.

Trán đã đổ đầy mồ hôi nhưng hắn vẫn kiên trì đi từ từ từng bước vì sợ làm cậu giật mình thức giấc.

Đem tiểu thiên sứ đặt lên đệm, hắn thở phào đưa tay giúp cậu kéo chăn rồi cũng chui vào chăn, vodng tay qua ôm Tô Thế Hoan vào lòng ngủ một giấc đến sáng.

Đây là lần thứ hai hắn còn nằm lại bên cạnh cậu đến tận sáng từ sau khi Tô Thế Hoan bước chân vào ngôi nhà này.

Tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên gương mặt hắn, cậu chợt cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đôi tay không nhịn được đưa lên chạm vào hàng mi dày cong vút của hắn, tuy mi mắt dày nhưng hoàn toàn không giống nữ nhân, mà là một kiểu tuấn tú riêng biệt.

Chiếc mũi cao ngất đặc trưng của người phương tây, còn cả đôi môi kia nữa...

William mở mắt, nắm lấy bàn tay tinh nghịch của cậu "Dậy rồi sao?!"

Tô Thế Hoan mỉm cười gật đầu, má lúm đồng tiền một lần nữa hiện ra, hắn không kịp phòng bị, tim đập thịch một tiếng, mất tự nhiên quay mặt đi.

Truyện Cung Đấu

Cậu còn tưởng hắn vẫn để trong lòng chuyện đêm qua nên quay sang ôm lấy hắn thì thầm "Em xin lỗi...!chuyện hôm qua!"

Hắn nắm tay cậu ôn nhu xoa xoa "Không phải chuyện đó, Shu Shu, hôm nay em không phải có lớp sao, mau dậy chuẩn bị!"

Thấy hắn tận lực né tránh như vậy cậu cũng không tiện níu giữ thêm, buông tay bước xuống giường "Anh cũng chuẩn bị đi làm đi! Chủ tịch như anh ngày ngày đều đi muộn cấp dưới cũng sẽ noi gương xấu của anh!"

William bật cười ngồi dậy gãi đầu "Được rồi! Em mau chuẩn bị, chút nữa anh đưa em đi!"

"Ân, cảm ơn!"

- -------------------------------------------------------------

"Hey! Shu Shu! Chờ một chút!" Phillip vội vã đuổi theo Tô Thế Hoan, tới nơi liền thở dốc.

Nhìn bộ dạng hắn thật buồn cười, cậu cố gắng nhịn cười nghiêm túc hỏi "Có chuyện gì? Từ từ nói, không cần gấp a!"

"Haa~ c...cậu...!cậu...!mấy hôm trước cậu nghỉ, có một lá thư gửi từ Trung Quốc cho cậu, đang ở phòng giáo vụ!"

"Sao cậu không giúp tôi chuyển về nhà?"

"Thầy Stephen không cho!"

"Như vậy được rồi, cảm ơn vì đã báo cho tôi! Tạm biệt! Tôi đi nhận thư đây!"

Là thư từ ông Tô Vi Quyền, cha của Tô Thế Hoan, trong thư ông nói "Hoan Hoan, không cần lo lắng chuyện mấy hôm trước! Hiện tại cha đã khỏe rồi! Con cứ yên tâm học đi! Có thiếu phí sinh hoạt nhớ báo cho cha a! Tạm thời ở đây có 200$ cha cho con dùng tạm.

Cố lên con trai!"

Đọc xong lá thư, viền mắt cậu ửng hồng lập tức muốn chạy về Bắc Kinh với cha, nhưng làm sao có thể.

Cả ngày cậu cứ thất thần như người mất hồn, đến nỗi lúc ra về phải nhờ tới Phillip dắt đi, bằng không sẽ bị đụng đầu vào tường chẳng hạn.

Hôm nay, William cao hứng không hẹn trước mà trực tiếp tới đón Tô Thế Hoan dù cho con đường từ nhà đến trường gần đến không thể gần hơn nhưng ai quan tâm chứ.

Thấy cậu đi cùng với một gã khác, hắn không hiểu tại sao mình tức giận, mở cửa bước xuống khỏi chiếc xe Roll & Royce bóng loáng, hắn bước tới chỗ cậu.

Biết bao cặp mắt đang nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, còn có vài cô gái e thẹn cúi đầu cười trộm, nhân vật thường xuyên xuất hiện trên tạp chí ngay lúc này đây bằng xương bằng thịt quả nhiên đẹp hơn vài phần.

Đỡ lấy Tô Thế Hoan trong tay Phillip, William kiêu hãnh buông hai chữ "Cảm ơn!" rồi đưa cậu vào xe, bỏ lại thanh niên đứng chết trân nhìn theo.

Tô Thế Hoan ngồi yên trong xe, không nói câu nào làm hắn cảm thấy thật kỳ lạ, nếu là bình thường cậu hẳn đã nói rất nhiều rồi.

"Em sao vậy? Không muốn tôi tới đón sao?"

Cậu chỉ lắc đầu rồi lại tiếp tục trầm mặc.

Hắn quan sát một hồi phát hiện trên tay cậu cầm mẩu giấy, một tay giữ vô lăng một tay lấy tờ giấy trong tay cậu, Tô Thế Hoan mệt mỏi gục đầu không phản kháng, nhìn lướt qua một lát hắn bật cười, là chữ hán, hắn không biết đọc "Là cha em sao?"

"Ân!" tới tận bây giờ cậu mới lên tiếng, xem vào đó thanh âm mệt mỏi như tiếng thở dài.

"Em có muốn thăm cha không?"

Tô Thế Hoan nhìn William "Có thể sao?"

Hắn gật đầu, nhấn nút nhỏ trên chìa khóa, cánh cổng tự động mở ra "Chuẩn bị một chút, ngay trong đêm nay cùng nhau bay tới Bắc Kinh, thế nào?"

Cậu không giấu nổi vui mừng nhảy cẫng lên "Cảm ơn anh! Cảm ơn! Cảm ơn!!!"

"Đừng như vậy, em vui là tốt rồi!".