*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Bảo bối... Sắp đến giờ tập trung rồi, mau dậy nè!" Tưởng Từ Hi vỗ vỗ cái mông nhỏ đang nằm trong mền kia, anh cười cười, rồi đứng dậy lấy cho cừu nhỏ một cái áo thun màu vàng nhạt, một cái quần đùi yếm màu đen, còn anh đã dậy từ lâu, quần áo cũng thay luôn rồi, bây giờ chỉ còn việc đánh thức cái bọc nhỏ trên giường dậy là ok.

"5 phút nữa..." Giọng còn ngái ngủ của Diệp Bối Nhi vang lên, cừu nhỏ nhích nhích cái mông vào tránh bị Tưởng Từ Hi tập kích bất ngờ, cô lại một lần nữa biến thành một cái bọc tròn trên giường.

Tưởng Từ Hi không nói lời nào, xốc mền bà xã nhỏ ôm cô đi vào toilet, "Ông xã... Bỏ em xuống đi mà! Em còn muốn ngủ nữa..." Diệp Bối Nhi kháng cự, liên tục giãy giụa trong ngực Tưởng Từ Hi, anh nửa ôm nửa kéo cô vào toilet.

"Bây giờ bảo bối có muốn đi chơi không?" Tưởng Từ Hi nhẹ giọng dỗ dành, anh ôm cô đặt lên thành bồn tắm, mà cái người đang nửa tỉnh nửa mê cứ bám chặt cánh tay ông xã dựa vào ngủ tiếp.

"Bảo bối, em mà ngủ nữa ông xã liền bỏ em ở nhà một mình." Tưởng Từ Hi hết cách bèn hăm doạ cô một phen, tất nhiên là lời nói của anh rất có tác dụng, cừu nhỏ lập tức mở mắt ra, cô phụng phịu ôm hông Tưởng Từ Hi, "Ông xã ơi... Em dậy rồi nè!"

"Như vậy mới ngoan." Tưởng Từ Hi véo véo mặt bánh bao của Diệp Bối Nhi, anh bóp kem đánh răng lên bàn chải rồi đánh răng cho cừu nhỏ.

"Để em tự đánh."

"Ngoan, há miệng." Diệp Bối Nhi ngoan ngoãn nghe lời Tưởng Từ Hi.

==========

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Diệp Bối Nhi đã tỉnh phần nào, cô lon ton lon ton đi theo sau Tưởng Từ Hi như cái đuôi nhỏ, "Ông xã, ông xã."

"Hửm?" Tưởng Từ Hi đi đến bên giường lấy áo đã đặt sẵn đưa cho cô.

"Em đói~~~~" Diệp Bối Nhi còn đưa tay xoa xoa bụng minh hoạ.

"Đứng yên nào, để ông xã thay quần áo cho bảo bối nha." Anh vừa dứt lời cũng không cho cừu nhỏ lên tiếng liền đưa tay cởi áo ngủ cô ra giúp cô mặc nội y rồi chồng áo thun vào sau đó mặc quần yếm cho cô. Thao tác của anh rất thuần thục, nhanh, gọn, lẹ.

•Tác giả: Quen tay 😂😂😂

•Doanh Hạo: Xém đọc lộn thành quay... À mà thôi 😈😈

=========

"Bảo bối đói không?" Tưởng Từ Hi một tay xách hành lí một tay ôm eo Diệp Bối Nhi, trên lưng còn đeo thêm một cái balo đựng đồ ăn vặt cho cô.

"Đói." Diệp Bối Nhi nhõng nhẽo cọ cọ ngực anh, nhưng cô cũng không quên giúp ông xã mình xếp đồ vào sau xe, sắp xếp xong xuôi, hai người ngồi vào xe để tài xế chạy đến cổng công ty.

============

"Bảo bối...." Tưởng Từ Hi chọc chọc mặt Diệp Bối Nhi, "Thiệt là, lại ngủ nữa." Tưởng Từ Hi thật hết cách với bà xã nhỏ của mình, lúc nãy vừa than đói bây giờ lại ngủ ngon lành, anh sợ cô ngủ không thoải mái liền để cô nằm lên đùi mình, đại boss giúp cô tháo đôi xăng - đan ra để qua một bên, còn phần mình thì nhích vô trong góc ngồi để chỗ trống cho cô duỗi chân, nếu không ngủ lâu sẽ bị tê chân. Tài xế lái xe phía trước nhìn thấy toàn bộ hành động chăm sóc chu đáo của anh liền hết hồn, ai da, dạo này dân tình thế thái biến đổi nhanh chóng, tài xế tự mình cảm thán rồi tiếp tục tập trung lái xe.

Khoảng 20 phút sau xe đã đến trước cửa tập đoàn, xe nhà Tưởng Từ Hi chạy rất êm, đương nhiên Diệp Bối Nhi vẫn ngủ ngon lành chẳng biết trời chăng mây gió gì. Vì đến sớm nên anh cũng không kêu tài xế lái xe về vội, anh cúi đầu hôn lên vẻ mặt ham ngủ của người nào đó rồi lấy điện thoại gọi Thư kí Miêu.

"Chủ Tịch..."

"Anh cho xe đến trước cửa công ty đi."

"Vâng."

Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Từ Hi lại cúi đầu nhìn xuống, ai ngờ có một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm anh.

•Tác giả: Khúc này Creep vl 😂😂

"Dậy rồi thì uống chút sữa đi." Tưởng Từ Hi cúi người lục lọi balo đựng đồ vặt đặt dưới chân mình, sau đó anh lấy ra một bình giữ nhiệt. Diệp Bối Nhi chống tay ngồi dậy vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh táo.

"Uống sữa nè bảo bối." Tưởng Từ Hi rót một ít sữa nóng ra đút cho Diệp Bối Nhi, "Em tự uống được."

"Ngoan, để ông xã đút em uống."

"Em lớn rồi, không phải nít." Diệp Bối Nhi phản bác.

"Ừm, bảo bối lớn rồi, không phải con nít." Tưởng Từ Hi gật đầu phụ hoạ, "Ngoan, há miệng, để ông xã đút cho em."

•Tác giả:??:D??

•Doanh Hạo: Cô không hiểu tình thú vợ chồng của bọn họ đâu 😃😃😃

=============

Sau một hồi vận động tay chân, Tưởng Từ Hi cũng dụ dỗ cừu nhỏ để cho anh đút sữa cho cô, "Bảo bối khoé miệng còn dính sữa."

"Ưm..." Tưởng Từ Hi dứt lời liền cúi người đặt môi mình lên môi cô, lúc đầu dịu dàng sau thì như thú dữ săn môi, Tưởng Từ Hi để cừu nhỏ giạng chân ra ngồi lên đùi anh, một tay đè lại gáy cô, một tay vuốt ve dọc đùi non mềm của Diệp Bối Nhi, cũng may bác tài xế vừa đỗ xe trước công ty thì đã xuống xe chờ Thư kí Miêu đến. Cho nên trong không gian chật hẹp, hai người Tưởng Từ Hi và Diệp Bối Nhi môi lưỡi dây dưa, cừu nhỏ bị anh hôn đến thất điên bát đảo, nhưng lúc này con sói tham ăn nào đó đưa ma trảo của mình mò mẫm trong quần của cừu ngốc, "Có... Có người." Cũng may lí trí của Diệp Bối Nhi chưa mất hết, cô đưa tay chặn bàn tay xấu xa tiếp tục khuấy đảo mình.

"Vậy tìm chỗ không người." Nói rồi Tưởng Từ Hi ôm cồ như vậy mở cửa xuống xe, căn dặn tài xế rồi trực ôm vào cửa tập đoàn, anh đi thẳng vào toilet ở tầng trệt, nhanh chóng đưa tay khoá cửa toilet nam lại, anh đặt cô ngồi lên bồn rửa tay, cúi người ngậm lấy vành tai non mềm của bà xã nhỏ, hai tay chạy dọc trên người, dần dần đốt lửa Diệp Bối Nhi, "Bảo bối, em... Em ướt rồi." Tưởng Từ Hi cười nhẹ, anh xấu xa đưa ngón tay cọ tới cọ lui hai bên cánh hoa đang run rẩy của cô.

"Xấu... Xa, ông xã... Ghét..." Giọng Diệp Bối Nhi run rẩy theo cử động ngón tay cọ xát của anh, "A... Ưm..."

"Ghét ông xã sao? Hửm?" Trên trán Tưởng Từ Hi nổi đầy gân xanh vì nhẫn nhịn, trên chóp mũi phủ một lớp mồ hôi, anh kéo tay cừu nhỏ đặt lên đũng quần của mình, "Xoa nó, nó thích bảo bối xoa."

Diệp Bối Nhi mơ màng nghe theo lời anh, cô đưa tay cởi khoá kéo Tưởng Từ Hi, đưa tay lôi "tiểu Hi Tử" ra khỏi quần lót, "Ưm..." Tiếng thở dốc ngày càng nhiều, tiếng ngâm nga vang khắp cả toilet, Tưởng Từ Hi lột hết quần áo của cô xuống, anh quay người cô đưa lưng về phía mình, nâng mông Diệp Bối Nhi lên, anh mạnh mẽ thúc hông một cái xỏ xuyên qua cơ thể mềm mại của cô, tiếng va chạm da thịt ngày vang lên rõ rệt, Tưởng Từ Hi cảm nhận rõ ràng nơi non mềm đó đang khít khe bao chặt lấy mình, "Ưm... Bà xã nhỏ, em muốn giết ông xã sao?"

Đáp lại anh chỉ có tiếng rên rĩ kiều mị của Diệp Bối Nhi, con sói tham lam liên tục tra tấn cừu nhỏ, anh đưa tay đặt lên khối thịt non mềm xoa nắn đủ mọi hình dạng, dưới thân không ngừng luận động, trên dưới tấn công Diệp Bối Nhi thật sự không chịu nổi liền cầu xin Tưởng Từ Hi bỏ qua.

Tưởng Từ Hi bỏ ngoài tai tất cả lời nỉ noi cầu xin của cừu nhỏ, anh xoay người Diệp Bối Nhi lại đối mặt với mình, đại boss cúi người xuống nâng chân phải cô đặt lên vai, anh vùi mặt vào giữa hai chân cừu nhỏ mà mút, "A, a.... Ông xã...."

Diệp Bối Nhi không ngừng vặn vẹo thân thể hùa theo động tác của anh, xúc cảm chân thật, cô cảm thấy có một thứ mềm mềm đi vào trong người, nó khuấy đảo mọi ngóc ngách trong người cô. Diệp Bối Nhi thở dốc liên tục, miệng không thốt lên những tiếng kiều mị ướt át gây cho người nghe đỏ mặt tía tai.

"Thích không?" Một lúc lâu Tưởng Từ Hi mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đã ửng hồng vì động tình của cừu nhỏ, anh đứng dậy cúi đầu ngậm lấy điểm hồng trên ngực cô không ngừng cắn mút, hạ thân hai người dính chặt một chỗ không ngừng đong đưa.

"Á..."

"Reng... Reng... Reng"

"Reng... Reng... Reng"

Tiếng chuông điện thoại không ngừng chứng minh sự tồn tại của nó, liên tục kêu inh ỏi, Tưởng Từ Hi chửi tục một tiếng rồi mới nhận điện thoại.

"Chuyện gì?" Giọng điệu cáu gắt vì có người phá hoại thời khắc ân ái của vợ chồng anh.

"Chủ Tịch, xe đã đến, nhân..."

"Tút... Tút... Tút"

Thư kí Miêu còn chưa nói hết Tưởng Từ Hi liền trực tiếp cúp điện thoại, anh lập tức cùng Diệp Bối Nhi chạy nước rút, dây dưa hồi lâu Tưởng Từ Hi cuối cùng cũng phóng thích hết mầm móng của mình vào người của cừu nhỏ. Anh yêu thương hôn lên mặt của Diệp Bối Nhi, giúp cô lau sạch mồ hôi và dưới thân, anh liền nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, sửa sang lại đầu tóc, Tưởng Từ Hi ôm bà xã nhỏ của mình đi ra khỏi toilet.

===========

"Chủ Tịch, xe và nhân viên đã đến đầy đủ." Thư kí Miêu báo cáo.

Tưởng Từ Hi liếc xéo Thư kí Miêu một cái sắc lẽm rồi ôm cừu ngốc lên xe du lịch.

•Thư kí Miêu: Tôi đã làm gì sai? 😨😨

============

•Tác giả: Au đã trở lại.