“Reng reng reng…”

Tiếng chuông báo hiệu hết tiết tự học buổi tối reo vang như thường lệ.

“Ai da… Cuối cùng cũng tan học rồi, mệt chết đi được…” Hà Uyển lười nhác vươn người, bỏ xuống chiếc di động đã chơi đến nóng cả máy, vội vàng thu thập sách vở.

“Mệt đến vậy cơ à? Chẳng qua chỉ là đổi chỗ nghịch điện thoại thôi. Mệt cái gì mà mệt?”

“Đừng có nói hươu nói vượn nữa, cậu không nhìn thấy đống sách này à?”

“Thấy, nhưng cậu đã mở quyển nào ra đâu!” Tô Chỉ ngồi bên cạnh cắn bút, cười cười.

“Thôi đi, tớ là vì cậu nên mới tới, nếu không có bao giờ tớ chịu vác mặt đến mấy cái tiết tự học buổi tối quái quỷ này? Nhìn căn phòng bí bách này đi, ngồi có tí là đã chết mệt rồi.”

Cô nàng tiếp tục thu dọn đồ đạc, xong xuôi mới quay đầu sang hỏi Tô Chỉ: “Xong rồi, giờ lượn được chưa?”

Tô Chỉ nghe vậy, ánh mắt tối sầm.

Cô đặt bút sang một bên, liếm môi dưới, ngẩng đầu đầu lên nhìn Hà Uyển: “Tiểu Uyển, cậu về trước đi, tớ còn muốn qua thư viện một lát nữa!”

“Còn đi nữa á?” Hà Uyển cao giọng, kéo vở Tô Chỉ sang một bên, chỉ vào đống chữ chi chít trên mặt giấy: “Ngần này vẫn chưa đủ hay sao? Cậu còn muốn đi gì nữa?”

“Tớ còn muốn xem thêm mấy quyển sách, cậu tự về trước được không?” Tô Chỉ lắc lắc tay bạn.

Hà Uyển cũng hết cách với cô, chỉ đành nghẹn khuất mà hung tợn trừng mắt nhìn Tô Chỉ: “Hừ, chị đây tận tụy đưa cậu đi học, lúc về lần nào cũng bị ném sang một bên. Được rồi, đại tài nữ của tôi ơi, cậu cứ sống cùng đống sách vở của cậu đi!”

Tô Chỉ ngượng ngùng vẫy tay chào cô nàng.

Chưa tới vài phút, tất cả sinh viên trong phòng đã nhóm năm tụm ba lũ lượt rời đi. Ngoài mấy ngọn đèn trắng còn bật và vài ba tiếng ve kêu lác đác, lớp học bỗng chốc trở nên vắng vẻ yên tĩnh lạ thường, thậm chí còn có phần trống trải xa xăm.

Tô Chỉ đặt bút xuống, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó cũng thu gọn sách vở vào trong cặp, tắt đèn đi ra ngoài.

Những buổi tự học ở ngôi trường này thường kết thúc rất sớm. Chưa đến chín giờ, phòng học đã tối om, nhưng bên ngoài vẫn vô cùng sôi động náo nhiệt, những cặp uyên ương dập dìu lượn tới lượn lui, ngoài ra còn có cả nhiều nhóm sinh viên tụ tập hoạt động tập thể ngoài trời.

Tô Chỉ nhìn về phía ven hồ. Một mảng tối đen, thế nhưng trên chiếc ghế đá bên cạnh sân chơi vẫn đang còn có bóng người.

Cô thu hồi tầm mắt, xoay người rảo bước về phía cầu thang dẫn lên thư viện.

“Mọi người nhanh lên nhé, sắp đóng cửa rồi.”

“Bạn học ơi, sắp đóng cửa.”

“Sắp đóng cửa rồi bạn học ơi.”

“Bạn học…”

Vài tiếng thúc giục ồn ã vang lên.

Tô Chỉ đóng sách vở lại, nhìn đồng hồ. Hiện tại đã là mười giờ mười phút.

Cả người cô bây giờ đã hoàn toàn cứng đờ. Tô Chỉ gắng gượng nhắm mắt, hai hàng lông mi run rẩy. Giữa không gian trống trải, tiếng kéo bàn kéo ghế nhức nhối vọng vào tai cô.

Tô Chỉ lê lết ra ngoài. Vừa bước được vài bước chân ra khỏi cửa, toàn bộ đèn đóm trong thư viện đã lập tức tắt ngóm sau lưng. Cô nhìn xuống những bậc thang trải dài dưới chân, lặng lẽ bật đèn pin trên điện thoại.

Màn đêm tối tăm tĩnh lặng đến đáng sợ. Dưới mấy bóng đèn đường hắt hiu chẳng có lấy một vật thể di động. Toàn bộ khung cảnh im lìm lạnh lẽo, hệt như một bức tranh phác qua trên giấy vẽ.

Trên nền xi măng yên ắng, chỉ còn duy nhất một bóng người lướt qua…

Giữa ngã tư đường, Tô Chỉ mở ô, đè lên đầu vai, hơi thở nặng nề. Dường như đã hạ quyết tâm, cô tránh khỏi đường lớn, hướng tới lối mòn bên cạnh bờ hồ.

Mảnh rừng kia nằm sát ngay bên hồ nước quang đãng thuộc khuôn viên trường học, chỉ có một lối đi nhỏ ngăn cách ở giữa, quây tròn một vòng xung quanh hồ. Những cây liễu lớn nghiêng mình soi bóng xuống mặt nước chính là nơi trú ngụ yêu thích của một loài chim trắng. Chúng thường ồ ạt đổ xuống đây vào lúc nửa đêm, nhuộm trắng mọi tán cây.

Tim Tô Chỉ đập mỗi lúc một nhanh, thình thịch thình thịch trong lồng ngực.

Tới gần rừng cây kia, đặt chân lên con đường nhỏ lát đá, bước chân cô bất giác trở nên vội vã.

Cô siết chặt cái ô đặt nặng trên đầu vai, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Thế nhưng sự hiếu kỳ nơi đáy lòng đã dễ dàng lấn át nỗi hoang mang, thúc giục cô tiến về phía trước.

Hai bàn tay cô vẫn không thể ngừng run rẩy.

Đầu óc Tô Chỉ nhức nhối hỗn loạn. Cô căng não ra, cố gắng nhớ lại câu chuyện xảy ra ngày hôm ấy.

Ngày đó, cô thực sự nhìn lầm rồi sao?

Mấy hôm trước, cô cùng Hà Uyển lên thư viện, gấp rút làm luận văn. Hai người cũng rời đi ngay sau giờ đóng cửa. Cũng chính tại nơi đây, trên con đường nhỏ này, cô nhìn thấy một người đứng bên mặt hồ.

“Tiểu Uyển, cậu nhìn xem, anh ta đang làm gì vậy?”

“Cái gì cơ?”

“Trông kìa, sao anh ta lại đứng một mình ở đó nhỉ?” Cô kéo kéo cánh tay Hà Uyển, chỉ vào một góc.

“Đâu? Ai đứng đâu cơ?” Hà Uyển vốn có lá gan to, nhanh nhẹn tiến tới dò xét mấy cây đại thụ.

“Có thấy gì đâu!”

Tô Chỉ dụi mắt, rồi lại mở to mắt ra nhìn lần nữa, rõ ràng vẫn thấy một nam sinh, cô đơn tịch mịch đứng trên tảng đá dưới một cây liễu ven hồ.

Cô vừa muốn nói gì đó, nam sinh kia đã quay qua, nhìn cô hỏi: “Này, chỗ này là đâu vậy?”

Tô Chỉ sửng sốt: “Cậu nghe xem, anh ta nói chuyện kìa, hỏi đây là chỗ nào đó? Cậu có nghe thấy không?”

“Nghe thấy rồi,” Hà Uyển gật gật đầu.

“Thế…”

“Nghe thấy tiếng vịt kêu rồi!”

“Vịt?”

“Đúng vậy, vịt bay, mấy con vịt trong lúc mình học vẫn huênh hoang bay tới bay lui, lúc nào cũng ưỡn ngực khoe khoang ông đây tự do muốn chết ngay dưới mí mắt chúng ta ấy.”

“Đó không phải là vịt, đó là…”

“Ai da, cậu lo nhiều chuyện bao đồng thế làm gì cơ chứ. Mau đi thôi, ký túc xá sắp đóng cổng rồi, về muộn quẹt thẻ lại bị trừ điểm đó, đi đi đi…”

“Nhưng mà đó…”

“Đó là cậu hoa mắt thôi…”

Tô Chỉ bị Hà Uyển lôi đi.

Nhưng mà từ ấy về sau, ngày nào cô cũng nhìn thấy, ở đúng cái chỗ kia, sau mười giờ, có một nam sinh đang đứng.

Chuyện này đã lăn qua lộn lại trong đầu Tô Chỉ bấy lâu, thậm chí mấy ngày liên tiếp sau đó, cô còn gặp ác mộng. Hà Uyển nói, tất cả là tại cô đọc sách quá nhiều.

Chỉ là, cô không tin.

Bởi vì sợ hãi, bước chân của cô có chút vội vàng.

“Này, sao phải đi nhanh thế?”

Giọng nói âm u quen thuộc bất chợt vang lên sau lưng. Tô Chỉ chấn động, tức khắc dừng bước.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương. Trái tim cô không ngừng nảy lên loạn xạ, bình bịch bình bịch.

“Này!” Người nọ lại gọi một tiếng.

Một lúc lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, xoay người lại.

Tô Chỉ lướt mắt qua mấy gốc cổ thụ sát ven mặt hồ. Phía dưới ánh đèn vàng lay lắt là một bóng người cô độc đứng trên tảng đá, đang dõi mắt nhìn cô.

Anh ta vốn chỉ là thuận miệng gọi thế thôi, trông thấy dáng vẻ hoảng hốt bất an của cô khi quay đầu lại, không khỏi bật ra một tiếng cười lạnh. Giây tiếp theo, anh ta quay đầu đi chỗ khác, nắm chặt viên đá trong tay rồi nghiêng người liệng thẳng xuống mặt hồ. “Tõm” một tiếng, bọt nước văng ra tứ phía.

Tô Chỉ hít một hơi thật sâu, áp chế nỗi sợ hãi cuộn lên trong lòng, chậm chạp tiến thêm một bước về phía thảm cỏ.

Nam sinh kia dường như chẳng hề mảy may đoái hoài đến cô, vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ chuyên tâm lia đá xuống mặt hồ. Tiếng nước xáo động từng đợt vang lên. Cảnh tượng trước mặt Tô Chỉ càng ngày càng chân thực hơn, nỗi sợ hãi theo đó vơi dần, bước chân cô cũng nhanh thêm một chút.

“Em tới đây làm gì?”

Anh ta bất thình lình xoay người hỏi, dọa cho Tô Chỉ mềm nhũn cả hai chân. Cô lảo đảo chực ngã, chiếc dù trong tay tuột xuống phía sau.

Chỉ là, chưa kịp cảm giác đau đớn gì, đã có một vòng tay mạnh mẽ đỡ lấy người cô.

“Xì…” – Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên.

“Còn tưởng là em lớn mật lắm chứ.”

Cảm nhận được vòng tay rắn chắc ôm chặt quanh mình, chút căng thẳng trong lòng Tô Chỉ bỗng nhiên lơi lỏng hơn. Thế nhưng cái con người này ăn nói lại chẳng có tí tẹo lịch sự nào cả, châm chọc mỉa mai, khiến người ta khó chịu vô cùng. Cô lập tức cảm thấy bực bội.

“Anh!” Tô Chỉ hất tay anh ta ra, đứng dậy, chỉ thẳng vào mũi người trước mặt mà mắng: “Nửa đêm nửa hôm, anh ở đây giả thần giả quỷ, có…”

Cô ngẩng đầu nhìn mặt nam sinh kia, vừa vặn đúng lúc anh ta cũng quay đầu lại. Lời còn chưa dứt, ánh mắt đã chạm vào nhau. Trái tim Tô Chỉ run lên một chút, đã quên luôn những gì định nói.

Trời ạ, vẻ ngoài của người này, cũng quá…

“Có cái gì cơ?” Anh ta xoay người đứng đối diện Tô Chỉ. Thân hình chàng trai này cao lớn hơn cô rất nhiều, anh phải cúi đầu xuống mới nhìn rõ được mặt cô.

Nam sinh nhướng mày, ngữ điệu cũng cao ngạo vô cùng.

Dáng vóc anh ta quá cao, vượt hẳn ra ngoài tầm chiếu của chút ánh đèn le lói bên hồ nước. Trong luồng sáng mờ mịt, khuôn mặt anh ta hoàn toàn mơ hồ.

“Không, không có gì, anh… anh ở đây làm gì vậy?” Tô Chỉ hơi hơi đỏ mặt, làm bộ quay đầu đi, khẽ ho một tiếng. Khoảng cách giữa hai người quá gần, khiến cô có chút hồi hộp mà chẳng hiểu vì đâu.

“Không biết.” Anh ta lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. Giọng nói vẫn rất lạnh lùng, nhưng có thể nghe ra chút phòng bị vừa mới xong đã bị dỡ bỏ hoàn toàn, thay vào đó là buồn bực cùng bất đắc dĩ.

“Hả? Không biết cái gì cơ?”

Tô Chỉ sửng sốt, cảm giác chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách đi cho xong. Người này hơn nửa đêm một mình chạy đến bên hồ, lại còn không biết chính mình muốn làm gì sao?

Mới nói mấy câu đã rối tinh rối mù, Tô Chỉ cảm thấy cũng chẳng cần phải trò chuyện tâm sự thêm gì nữa.

Cô lắc đầu, nhặt ô lên, nói: “Được rồi, nếu không phải anh muốn tới đây tự sát, tôi cũng thấy yên tâm hơn rồi. Ký túc xá sắp đóng cổng, tôi phải đi đây. Anh cũng nhanh nhanh về phòng ngủ đi, không về muộn quẹt thẻ lại bị trừ điểm đấy.”

Nói xong, Tô Chỉ lẳng lặng xoay người rời đi.

“Từ từ đã…” Nam sinh kia bất chợt cất tiếng gọi.

Tô Chỉ ngừng bước.

“Em có thể nói cho anh biết đây là đâu được không?”